Một đao này, rõ ràng không phải chiêu thức mà một loại ý cảnh thần vận, thứ này không thể nào dùng văn tự hay giảng giải là học được.
Rõ ràng Đao Vương đã tự mình phong tồn một tia đạo ý vào trong người của Độc Cô Thành để hắn sử dụng.
Còn có thể sử dụng được bao nhiêu lần, uy lực mạnh cỡ nào thì còn tùy thuộc vào số lượng của nó.
Đạo ý, là một loại đại đạo ý cảnh, võ giả sau khi đem chân ý viên mãn, thì bắt đầu cảm ngộ đại đạo, từ đó đem chân ý lột xác thành đạo ý.
Thiên hạ võ giả, muốn đột phá Tam Phẩm Chân Vương, thì Chân ý phải viên mãn, mà muốn tiếp tục đột phá Tứ Phẩm Chân Vương, thì cần đem chân ý biến thành đạo ý.
Đạo ý phiêu miểu vô cùng, khó hình dung, khó nói rõ.
Cổ nhân viết:
"Có một thứ gì đó sinh ra cả trời đất, lặng lẽ, trống không, đứng riêng biệt không đổi thay, tuần hoàn không biết mệt mỏi, bao quát cả những thứ hữu hình và vô hình, ta không rõ tên là gì, gọi nó là đạo (hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh, tịch hề liêu hề, độc lập bất cải, chu hành nhi bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu, ngô bát tri kỳ danh, tự chi viết đạo)"
Đạo khả đạo, phi thường đạo, đạo nếu có thể viết ra, có thể giảng giải ra được, thì không còn là đạo.
Độc Cô Đao Vương cảm ngộ đao đạo chi ý, cũng có thể đem nó tùy tiện phong tồn trên người khác, lão tất nhiên là một vị Tứ Phẩm Chân Vương.
Tứ Phẩm Chân Vương đặt ở đâu đều là một phương chúa tể.
Đao vừa chém ra, Khương Ly lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh, không do dự mở ra Niệm thuẫn, bên ngoài niệm thuẫn lại nhanh chóng xuất hiện chín lớp kim thân, đem cả người hắn bọc thành một thùng sắt.
Lúc này giữa phố, Độc Cô Thành âm thanh lạnh lùng nói: “Một đao này, ta vốn không phải vì ngươi mà chuẩn bị, hiện tại ngươi có thể nhìn thấy, đó là vinh hạnh của ngươi”
Từ ban đầu đến Việt quốc, Lão Đao Vương cho hắn một sợi đạo ý, mục đích là để đối phó Độc Cô Duy Thiên ẩn dấu át chủ bài.
Dù sao, hơn mười năm trước vị đại sư huynh này kinh tài tuyệt diễm, lấy sức một người suýt chút nữa lật úp cả Đao thành, còn may Lão Đao Vương kịp thời xuất thủ mới có thể đem gã trấn áp.
Vì vậy, mặc dù biết Độc Cô Duy Thiên bị phế bỏ tu vi, Độc Cô Thành vẫn e dè cẩn trọng.
Lại không nghĩ, Độc Cô Duy Thiên từ ngày Đao Thân bị trảm, việc tu luyện cũng bỏ bê, cam lòng làm một gã thợ rèn bình thường, nói chi tàng trữ lá bài tẩy.
Sau khi thăm dò đủ, Độc Cô Thành định ra tay hoàn thành nhiệm vụ.
Ai dè xuất hiện kẻ quấy rối.
Ban đầu nhìn qua Khương Ly khí tức phập phòng bất định, còn tưởng hắn là tân tấn Chân Nhân.
Nhưng chân chính giao thủ với nhau, Độc Cô Thành mới phát hiện, cái tên thanh niên mặc áo trắng này kiếm pháp tinh diệu có chút vượt qua tưởng tượng của hắn.
Kiếm chiêu hồn hậu, tràng giang đại hải bực này, chỉ sợ xuất phát từ Chân Vương đại năng.
Cho nên hiểu rõ Khương Ly nội tình về sau, Độc Cô Thành cũng là quả quyết xuất thủ, trực tiếp liền xuất ra Thiên Tuyệt Địa Diệt Đoạn Mệnh Đao để kết thúc trận chiến.
“Vinh hạnh của ta?” Khương Ly lắc đầu cười nhạt, ngay cả Kiếp Đế pháp tướng hắn cũng từng thấy, thậm chí liều mạng nổ nát pháp tướng con mắt trái.
Chỉ là Chân Vương đạo ý, còn không hù dọa được hắn.
"Đây là Đao Vương đạo ý, không phải đạo ý của ngươi, Đao Vương một đao này chắc chắn có thể đem Khương mỗ chém thành trăm mảnh, nhưng ngươi, lại không được”
Hai mắt hắn lạnh lùng đón lấy một đao uy thế kinh người, mỗi đi một bước, quanh người hắn kiếm khí liền mãnh liệt một điểm, đến cuối cùng, toàn thân hắn đều đã triệt để bị vô biên kiếm ý bao vây.
Kiếm khí vô cùng vô tận, cuối cùng hóa thành chín thanh vô hình kiếm niệm trôi lơ lửng giữa không trung.
“Đi”
Kiếm niệm như tia chớp, lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần Nghịch Thủy Hàn Đao lưỡi đao, nháy mắt liền đâm thẳng Độc Cô Thành sọ não.
“Cái gì”
Cái gì, Độc Cô Thành giật mình kinh hãi, tiếp theo đó chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Tinh thần lực của hắn bị chín thanh vô hình kiếm niệm đâm sâu vào, xoắn nát.
“A” Độc Cô Thành ngửa đầu, thét lớn, hai tay ôm chặt lấy đầu, tai mũi đều chảy máu.
Nghịch Thủy Hàn Đao rơi trên mặt đất, mà tia phong mang đao ý kia cũng từ từ biến mất.
Khương Ly tay cầm Diệt Trần kiếm, trong lòng cảm khái Niệm Kiếm quyết tiểu thành cường đại, thậm chí một vị Nhất phẩm Chân Nhân bất ngờ trúng phải, cũng bị phá nát tâm thần.
Hắn hời hợt thu hồi Nghịch Thủy Hàn Đao, quay đầu đối với A Công hỏi nhẹ.
“Người này xử lý thế nào?”
A Công lúc này đã dùng khí huyết khép kín vết thương, đưa mắt nhìn lăn lộn trên mặt đất Độc Cô Thành.
Hít sâu một hơi, thoáng chốc ánh mắt chợt trở nên sắc bén lăm lăm.
“Giết”
“Rất sẵn lòng” Khương Ly cười dài, Diệt Trần Kiếm nhẹ đâm ra.
Phốc phốc
Lưỡi kiếm một phát liền đâm qua ngực Độc Cô Thành, tiếp theo một dòng hấp lực cực mạnh tuôn ra, cắn nuốt sinh cơ của hắn.
Chừng mười hơi thở, vốn tuấn mỹ lạnh lùng Độc Cô Thành hóa thành một đống xương khô, chết không thể chết.
A Công che chở Tiểu Tước, ánh mắt kinh dị nhìn về phía Khương Ly.
Gã dù sao cũng đến từ Loạn Ma Vực, trải qua rất nhiều gió tanh mưa máu, đã chứng kiến qua đủ loại phương thức giết người.
Nhưng một kiếm liền hút sạch đối thủ sinh mệnh lực, loại thủ pháp độc ác này, quả thực so với ma đầu còn ma đầu hơn.
Trong lòng gã đối với Khương Ly đã nổi lên một tia kiêng kỵ cùng đề phòng.
Người vừa chết, Khương Ly rất thuận tay nhặt lên túi trữ vật, lại đem xương khô đánh thành tro bụi, mới quay đầu đi đến chỗ của A Công hai người.
“Có thể mời ta vào nhà chứ?”
A Công chần chừ một chút, vươn tay ra hiệu mời hắn.
Mà trốn sau lưng A Công, đội mũ rộng vành tiêu cô nương lúc này cũng chậm rãi ló đầu ra, nhìn chằm chằm Khương Ly.
Khương Ly nghiêng đầu đối với nàng nhoẻn miệng cười, tiểu cô nương lập tức giật nảy mình, vội vàng trốn mất.
Hắn không để ý đến nàng, bung dù lửng thửng đi theo lưng hai người đi vào căn nhà nhỏ nơi cuối hẻm.
Đó là một căn nhà gỗ nhỏ cũ kỹ, nhưng bên trong lại bày biện gọn gàng ấm cúng.
Tiểu cô nương Tiểu Tước rất hiểu chuyện, chạy thoăn thoắt xuống nhà bếp nấu nước nóng.
Còn lại trong phòng, A Công cùng Khương Ly lặng yên ngồi đối diện.
Giờ mới nhìn kỹ, A Công người này thân hình cao lớn, để râu quai nón, khuôn mặt hàm hậu, hai con ngươi tĩnh lặng u buồn, tựa hồ có nhiều chuyện cũ.
“Tại hạ họ Khương, tên một chữ Ly, các hạ cũng có thể gọi ta là Đông Ly Chân Nhân” Yên lặng hồi lâu, Khương Ly chủ động mở lời.
“Tại hạ họ Độc Cô, tên là Duy Thiên” A Công cũng là chắp tay đáp lời.
“Họ Độc Cô lại xuất phát từ Đao Thành, Độc Cô huynh hẳn là một trong Đao Thành Thất Tử chứ?” Khương Ly ung dung hỏi.
“Đã từng là, hiện tại ta chỉ là một gã thợ rèn mà thôi?”
“Không nói đến chuyện này, như lúc nãy đã nói, Độc Cô huynh hai người hôm nay nợ ta một nhân tình, ngươi có ý kiến gì sao?”
A Công buồn bã lắc đầu.
Khương Ly mỉm cười, cũng không lo gã lật lọng.
Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra đoạn vỏ kiếm màu xám, đặt lên bàn.
“Vật này Độc Cô huynh sửa được chứ?”
A Công ánh mắt lấp lóe, liền đoán ra ý định của hắn, trong lòng nhẹ thở dài một hơi, vươn tay cầm lấy vỏ kiếm, nhắm mắt cảm nhận trên vỏ kiếm tuyên cổ vĩnh tồn kiếm ý.
Hồi lâu sau mới trầm trọng trả lời:
“Sửa được”
“Tốt” Khương Ly cười lớn nói: “Sửa vỏ kiếm cần những vật liệu gì, ngươi cứ viết ra, Khương mỗ sẽ tự mình thu thập.
Vỏ kiếm sửa xong, nhân tình của ta và Độc Cô huynh coi như xóa bỏ”
.