Vô số lão quái khi chứng kiến trên bầu trời dị tượng đều vội vã lao ra khỏi khách sạn, một mạch hướng về phía tây phóng đến.
Có thể tạo nên cảnh tượng hoành tráng như thế, tất nhiên không phải thứ đơn giản.
Vậy nên, rất nhiều người đều động lòng, kéo nhau đến tham gia náo nhiệt.
Chỉ chừng một khắc đồng hồ, Tây Thành đã thình lình xuất hiện hơn mười đạo khủng bố khí cơ, từng lớp thần niệm đan xen nhau, âm thầm thăm dò.
Mà bên trong bóng tối, cũng ẩn núp thêm không ít lão quái vật.
Những người dám đến tìm hiểu, nếu không phải Chân Nhân đại vũ giả, thì ít nhất cũng phải là Nửa Bước Chân Nhân.
Ngọc Mệnh cảnh phía dưới không phải ai cũng có lá gan nhúng tay vào vũng nước đục.
Trong tiệm rèn nhỏ, Khương Ly sắc mặt khó coi, thu hồi Diệt Trần Kiếm, tiếp theo mở ra thần thức bao trùm toàn bộ Tây Thành, lập tức cảm nhận được rất nhiều đạo khí tức mạnh mẽ đang tiến lại gần.
“Phiền phức”
Hắn thở dài, thật không nghĩ vỏ kiếm lại tạo ra dị tượng mãnh liệt như vậy.
Quay đầu đối với A Công hai thúc cháu nói nhẹ: “Nơi này không tiện ở lâu, mời hai vị đi theo ta”
“Được”
A Công cũng cảm nhận được tình cảnh không ổn, lập tức gật đầu, bàn tay to bế vội Tiểu Tước.
Mà Khương Ly thì vung tay áo, thần thức cuốn theo bọn họ xông về phương hướng của Hắc thị đi vội.
Lấy tốc độ của hắn, mặc dù mang theo hai người cũng nhanh hơn đại đa số Chân Nhân cảnh, vì vậy lúc vị cường giả đầu tiên đến nơi thì nhóm người Khương Ly đã mất bóng.
Đến đầu tiên là một ông già râu tóc bạc phơ, khuôn mặt gầy gò trơ xương, mặc kim bào đội ngân quan, eo đeo một thanh Ngân Đao.
Ông lão này chính là Ngân Đao Chân Nhân Mạc Tử Hồng, kẻ từng cùng Khương Ly xung đột trước đó.
Mạc Tử Hồng vừa đến, thì sau lưng lão cũng lần lượt xuất hiện thêm chín vị Chân Nhân lão quái khác.
Những vị này hầu hết đều là Nhất phẩm Chân Nhân.
Nhị phẩm Chân Nhân tại trong Việt quốc hiếm có như lá mùa thu, thân phận cao thượng tự nhiên sẽ ít người tự hạ mình đến đây dò xét.
Việt quốc nói lớn thì lớn, nhưng số lượng Chân Nhân cảnh cũng chỉ lác đác vài ba chục người, đại thể đều quen biết lẫn nhau.
Vừa xuất hiện mười vị Chân Nhân cùng xông tới trước tiệm rèn, không thấy thứ gì quá đặc biệt, đều tỏ vẻ thất vọng, rì rào bàn tán.
Trong đám lão quái, một ông lão mặc áo đỏ, tướng mạo âm nhu, con mắt nhỏ dài híp thành một đường, đối với Mạc Tử Hồng cười chê.
“Mạc huynh không hổ danh là truy tài cẩu vật, dị tượng mới ra đã thấy Mạc huynh xuất hiện rồi”
Mạc Tử Hồng bình thản lườm lão một cái, lại không để ý nói:
“Nơi này tựa hồ là một nhà thợ rèn nhỏ, đạo kiếm ý kia, rất có thể là có người ở đây rèn luyện vũ khí gì đó”
“Ta xem không phải, vừa rồi lão phu quan sát kiếm ý, đẳng cấp cực cao, nhất định đã vượt qua Chân ý cấp bậc, rất có thể là vị đại năng nào đó tại đây tu luyện, để lộ một tia đạo ý chăng?”
Một ông lão mắt mù chống quải trượng phản đối nói.
“Khặc khặc” Ông lão áo đỏ khinh thường cười lạnh: “Nực cười.
Nếu là đại năng tu luyện để lộ đạo ý, các vị hẳn đều đã ẩn nấp ở trong nhà rồi, làm sao đường hoàng chạy ra đây rêu rao”
Ông lão mắt mù bị ông lão mặc áo đỏ chọc quê, hừ lạnh vài tiếng chống quải trượng đi vào tiệm.
Lỗ mũi ngửi liên tục, tiếp theo đưa tay sờ sờ vách lò luyện, nói tiếp:
“Lò luyện vẫn còn nóng, xem ra vừa rồi có người ở đây rèn luyện vũ khí.
Mà vũ khí này tựa hồ lây nhiễm một tia kiếm ý đẳng cấp cực cao.
Thứ hai người này tu vi tựa hồ cũng không cao, bởi vì nếu là Nhị phẩm Chân Nhân dù gây ra dị tượng thì cũng không cần phải vội vàng chạy trốn”
“Mục Chân Nhân phân tích thật hay, nhưng nếu đặt trường hợp của ngươi, cảm nhận được mười mấy vị Chân Nhân chạy đến, ngươi có chạy hay không?” Mạc Tử Hồng gật đầu, nhếch miệng hỏi.
“Chạy”
Mục Chân Nhân chống quải trượng, chậm rãi đi ra khỏi tiệm rèn, nói:
“Người đã đi rồi, chúng ta ở lại đây cũng chẳng có tác dụng, thôi ai về nhà nấy đi”
Đám cường giả đưa mắt nhìn nhau, đều âm thầm gật đầu, chốc lát liền tản mất.
Đợi khi mọi người rời khỏi, ngoài tiệm thợ rèn thình lình xuất hiện một gã đạo sĩ mập lùn, để râu cá trê, tay phải cầm mai rùa, tay trái cầm bát mẻ.
Đạo sĩ quan sát tiệm thợ rèn chốc lát, lẩm bẩm: “Lạ thay, lạ thay, không nghĩ lại có một gã Tứ chuyển luyện khí sư ẩn cư ở đây.
Chỉ tiếc người đã đi mất.
Để Ô mỗ thử tính một quẻ”
Đạo sĩ lẩm bẩm, đem bát ăn xin cất vào trong ngực, ngồi xõng xoài trên mặt đất, mà mai rùa thì để trước mặt.
Bàn tay kết ấn liền toát ra một luồng khói đen bao phủ lấy mai rùa.
Chừng nửa khắc, khói đen biến mất, họ Ô đạo sĩ cất mai rùa, đưa mắt nhìn về phía tây nam, than thở:
“Xui xẻo xui xẻo, người này vậy mà xông vào Hắc thị.
Hắc Diệu Đế Quân thế lực, không thể dây chọc, xem ra bảo vật kia cùng Ô mỗ vô duyên rồi”
Họ Ô đạo sĩ than thở mấy câu, rồi phủi mông bỏ đi.
……
Tây thành Hắc thị,
Khương Ly vận dụng Túng Địa Kim Quang, chỉ lấp lóe mấy cái đã đi đến trước cổng lớn.
Hắc thị hộ vệ nhận biết Khương Ly, đối với hắn gật đầu chào hỏi mấy tiếng mời vào, cũng không hỏi rõ A Công và Tiểu Tước lai lịch.
Dù sao, bọn họ lai lịch lớn nhỏ như thế nào, cũng không lớn hơn Hắc thị, cũng không mấy người dám ở trong Hắc thị làm càn.
Khương Ly đối với Dương quản sự báo một tiếng, tiếp theo sắp xếp A Công hai người trụ ở phòng của mình.
Mà ngay sau khi Khương Ly vừa vào Hắc thị, thì ở ngoài cổng chợt xuất hiện hai người.
Một ông lão mặc áo bào màu vàng, thần sắc uy nghiêm, một người thanh niên tuấn tú, tóc trắng như cước.
Hai người này không ai khác chính là Chiêu Diêu Vương cùng Tứ Hoang Điện điện chủ Lý Công Minh.
“Dương Hàm gặp qua nhị vị, không biết nhị vị đến Hắc thị là có chuyện gì không?”
Cảm nhận được bên ngoài trầm ngưng khí tức, Dương quản sự sắc mặt chợt nghiêm nghị, vội vàng ra đón tiếp.
Hắn là nhìn như hiền hòa thân thiện, nhưng thực chất lại là một vị Nhị Phẩm Chân Nhân, tuy nhiên đối mặt với Chiêu Diêu Vương cùng Lý Công Minh cũng phải hạ mình.
Chiêu Diêu Vương là một giới Vương giả, cao cao tại, mà Lý Công Minh là Tứ Hoang Phân Điện điện chủ, là người đứng đầu của Tứ Hoang điện tại Việt quốc, có thể sánh ngang quốc chủ, hắn là là Nhị phẩm Chân Nhân, nhưng tính cả thân phận lẫn thực lực đều kém hơn một bậc.
Chiêu Diêu Vương chắp tay sau lưng, ánh mắt quét quanh Hắc Thị.
Mà Lý Công Minh thì mỉm cười nói: “Chúng ta đến đây tìm người”
“Tìm người? xin hỏi là người nào?”
“Đông Ly Chân Nhân”
“Ầy” Dương quản sự giật mình, có chút nghĩ không ra.
Khương Ly người này vừa đến kinh thành, hết chọc phủ quốc công, giờ lại kinh động đến Kinh Dương Vương cùng Tứ Hoang Điện.
Nói không chắc, ngày mai Việt quốc quốc chủ tự thân đến tìm, hắn cũng không thấy lạ.
“Vậy mời hai vị vào trong uống trà, để tại hạ đi thông báo Khương đạo hữu”
“Làm phiền Dương quản sự”
Dương quản sự vừa dẫn hai vị cao thủ vào phòng khách, thì Khương Ly cũng đã đến.
“Gặp qua Chân Vương, gặp qua Lý điện chủ” Khương Ly chắp tay làm lễ.
“Khương đạo hữu mời ngồi”
“Tạ ơn” Khương Ly chắp tay, rồi ngồi xuống, đưa mắt đánh giá hai người, bên ngoài nhìn như bình thản, nhưng trong lòng lại ngưng trọng cực kỳ.
Chiêu Diêu Vương là một thiếu niên tóc trắng như cước, nhưng khuôn mặt lại hồng hào căng mịn, tu vi mạnh mẽ, tuy nhìn trẻ trung nhưng hắn tuổi tác phải là ở đây đám người lão tổ tông.
Nghe đồn vị Chiêu Diêu Vương đã là tam phẩm đỉnh phong Chân Vương, chỉ thiếu chút nữa liền đột phá.
Chỉ cần độ qua tứ cửu thiên kiếp, đăng lâm tứ phẩm Chân Vương, chính là Kiêu Dương võ vực dưới một người trên vạn người nhân vật.
Kiêu Dương võ vực không có Chân Đế tọa trấn, chỉ có một vị Ngũ Phẩm Đại Năng gọi Chiến Vương, cũng là Kiêu Dương thành thành chủ.
Chân Vương cảnh đại võ giả, toàn bộ thập quốc lác đác bảy tám người, trong đó hầu hết đều dậm chân ở tam phẩm.
Tứ phẩm đại năng có hai người, một là Thiên Vận Vương, người thứ hai là Thương Lan Kiếm Vương.
Mà ngoại trừ ba vị đại nhân vật này, địa vị cao nhất cũng là vị này Chiêu Diêu Vương.
Mà Lý Công Minh tuy không phải Chân Vương, nhưng cũng là Nhị phẩm đỉnh cao đại vũ giả, thực lực thủ đoạn sâu không lường được.
Hai kẻ này đột ngột đến tìm mình, tự nhiên là người đến không thiện, Khương Ly không căng thẳng mới là lạ.
.