Chiêu Diêu Vương chậm rãi uống một ngụm trà, tinh tế đánh giá Khương Ly, hồi lâu mới cảm khái nói:
“Trước kia ở Kiêu Dương Thành, nghe tin tiểu hữu tuổi thọ vừa hết, cáo lão hồi hương, bổn Vương cùng Thương Lan huynh đều vô cùng thổn thức, đáng tiếc cho ngươi.
Hiện tại nhìn thấy Khương tiểu hữu tuyệt mệnh phùng sinh, bổn vương thật vui mừng”
“Cảm tạ Chiêu Diêu Vương để tâm” Khương Ly chắp tay.
Hắn cùng vị Chân Vương này từng gặp mặt vài lần, không có quá nhiều giao tình.
Nhưng cùng Thương Lan Kiếm Vương lại có không ít nhân quả.
Hồi còn ở Kiêu Dương Thành, hắn từng cùng một lão ăn mày uống rượu luận đạo, cả hai uống rượu bảy ngày bảy đêm, cũng nói hết chuyện trên trời dưới đất.
Trước khi chia tay, ông lão ăn mày dạy Khương Ly một chiêu kiếm pháp, tên gọi.
Nhất Kiếm Trầm Giang
Từ đó, hắn cùng lão ăn mày chưa gặp mặt thêm lần nữa.
Mãi thật lâu sau đó, trong một lần thủ vệ Kiếp quân, hắn mới biết đến, ông lão ăn mày năm xưa, thì ra là đại danh đỉnh đỉnh Thương Lan Kiếm Vương.
Thương Lan hãn hải, tịch quyển thiên hạ.
Vị kiếm Vương này có thể nói là Kiêu Dương Vực đệ nhị cao thủ, chỉ đứng sau Bạch Ngọc Chiến Vương.
Lần gặp mặt thứ hai, hắn đã đột phá Chân Nhân, cũng trở thành một viên hãn tướng dưới trướng Kiếm Vương.
Kiếm Vương thậm chí thu hắn làm đệ tử ký danh, còn nói chỉ cần Khương Ly đột phá Nhị phẩm thì có thể thành đệ tử chân truyền.
Đáng tiếc, Khương Ly mệnh mỏng, tu vi đình trệ ở Nhất Phẩm hơn trăm năm, cuối cùng thọ nguyên gần hết, về Việt quốc chờ chết.
“Không biết lão sư gần đây khỏe không?” Khương Ly chợt hỏi.
“Lão phu nào biết, nói không chừng lão hỗn đản kia còn đang giả dạng ăn mày, đi lừa gạt bán bí kíp võ công rồi” Chiêu Diêu Vương nhếch miệng cười bảo.
Khương Ly nghe vậy cũng mỉm cười tủm tỉm, vị tiện nghi lão sư này của hắn có sở thích vô cùng quái dị, thường xuyên giải dạng lão ăn mày đi khắp Thập quốc bán sách dạo, lừa lọc người bình thường tiêu khiển.
Vì thế nên ông ta hành tung bất định, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Hai vị đến tìm Khương mỗ là có chuyện gì chăng?”
“Ta cùng Chiêu Diêu Vương tới đây, là vì tia kiếm ý lúc nãy” Mặc kim bào Lý Công Minh nhàn nhạt mở miệng.
Quảng Cáo
“Kiếm ý?” Khương Ly chau mày, một bộ khó hiểu.
Mà ngồi ở đối diện hắn Dương quản sự ánh mắt cũng lấp lóe, khẽ hướng Hắc thị chỗ sâu truyền âm.
Nhìn thấy Khương Ly dáng vẻ, Lý Công Minh cười nhẹ bảo:
“Khương đạo hữu đừng nói với ta, tia kiếm ý vừa rồi không hề liên quan đến ngươi đấy”
Khương Ly ngước nhìn Lý Công Minh một thoáng, lại quan sát Chiêu Diêu Vương, thấy ông ta đang chậm rãi phẩm trà, ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì bồn chồn không yên.
Vừa rồi Bất Diệt Kiếm ý gây nên dị tượng, mặc dù ghê gớm, nhưng cũng chưa đến mức kinh động hai vị cự đầu đến đây tranh cướp vỏ kiếm chứ.
Rất có thể là có vấn đề khác.
Suy tư giây lát gật đầu thừa nhận:
“Kiếm ý kia đúng là liên quan đến tại hạ, chỉ là Khương mỗ có thắc mắc, hai vị đến gặp ta chẳng lẽ cũng định tranh đoạt bảo vật rồi”
“Khương tiểu hữu nói xem?” Lý Công Minh con mắt sắc bén, nhìn chằm chằm hắn, quanh người tỏa ra một luồng nặng nề uy áp, để người ta khó chịu.
Nhưng Khương Ly cũng chẳng hề nao núng, cùng lão mắt đối mắt, bình tĩnh nói.
“Tại hạ không biết”
Lý Công Minh thấy thế, cười nhạt, thu hồi uy thế nói: “Lão phu là theo chân Chiêu Diêu Vương đến đây, cái này phải nghe ngài ấy giải thích”
“Mời Chân Vương chỉ cho” Khương Ly liền chắp tay.
Chiêu Diêu Vương để chén trà xuống bàn, chưa vội trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại.
“Khương tiểu hữu từng nghe đến Hoang Cổ Thập Tam Cấm sao?”
“Từng nghe qua, nghe nói đó là mười ba thứ cấm kỵ trong thiên hạ.
Nhưng tại hạ kiến thức nông cạn, chỉ biết đến Hoang Cổ Thánh Sơn, Tiên Ma Động, cùng Mai Cốt Chi Địa ba thứ, những thứ còn lại thì không rõ”
“Hoang Cổ Thập Tam Cấm, chính là là mười ba thứ cấm kỵ của Tứ Hoang, được truyền lưu từ vạn cổ đến nay.
Thập tam cấm, có thể là người, có thể là vật, có thể là địa danh, có thể là công pháp, cũng có thể là vũ khí… Ba thứ mà tiểu hữu vừa nhắc tới, thuộc địa danh, thế gian xưng nó là Cấm Địa”
Quảng Cáo
“Nói như vậy, tia kiếm ý vừa rồi cũng là một trong Thập Tam Cấm ư?” Khương Ly nhíu mày.
“Không phải” Chiêu Diêu Vương lắc đầu “Kiếm ý kia không phải, chủ nhân của nó mới là cấm kỵ”
“Chủ nhân của kiếm ý?”
Kia chẳng phải là nhân vật Hoặc Thiên rồi, Khương Ly âm thầm suy nghĩ, khẽ hỏi:
“Vị đại năng đó là ai?”
“Không thể nói” Chiêu Diêu Vương lắc đầu “Tiểu hữu chỉ cần biết, vị đại năng kia đã sống rất nhiều thời đại, tu vi khó lường, thậm chí đã chạm đến Thánh đạo, nên chỉ cần ai đó nhắc đến tên của hắn.
Hắn có thể từ trong cõi u minh cảm nhận tới”
“Chỉ cần nhắc đến tên, liền có thể từ trong cõi u minh cảm nhận đến” Khương Ly thì thào, không khỏi nhớ đến Lạc Thần giới mộng cảnh.
Lúc hắn buột miệng nhắc tới bốn chữ Thiên Uyên Cổ Thánh, thì vị Cổ Thánh kia đã vượt giới mà chăm chú nhìn hắn.
Hai hàng lông mày co chặt, trong lòng phiền muộn, hắn hiện tại sở hữu vỏ kiếm, còn sử dụng kiếm ý để nuôi dưỡng Diệt Trần Kiếm, xem như lây nhiễm nhân quả với vị Hoặc Thiên cường giả này.
Chẳng biết là phúc hay họa nữa.
“Vị đại năng này, sở dĩ được xưng là cấm kỵ, không chỉ vì tu vi của hắn cao thâm mà là bởi vì hành động của hắn”
“Nói như thế nào?”
“Huyết tẩy Đông Hoang, Hắc ám náo động”
Vẫn lặng yên Lý Công Minh chợt trả lời.
“Ừm” Chiêu Diêu Vương ánh mắt ngưng trọng, trầm ngâm giải thích “Vào thời đại thượng cổ, vị cường giả này một tay một kiếm, giết chết hơn nửa cường giả của Đông Hoang, giết đến Đông Hoang máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Đông Hoang Thập Đế khi đó, bị hắn giết mất chín người, cuối cùng, hai vị Chuẩn Thánh ra mặt khuyên can, mới khiến hắn thu hồi sát tâm, lùi về ngủ say”
“Hí” Khương Ly cùng Dương quản sự đều đồng thời hít vào hơi khí lạnh, khó trách thế nhân xếp Hoặc Thiên vào một trong Thập Tam Cấm.
Khương Ly không khỏi cảm khái, người người đều nói hắn là sát tinh, là hung nhân, nhưng đem so sánh với Hoặc Thiên, thì hắn còn hiền lành chán.
“Khương tiểu hữu biết Đông Hoang Mai Cốt Chi Địa vì sao mà hình thành không?”Quảng Cáo
“Vì sao?”
“Mai Cốt Chi Địa là nơi mà năm đó thiên hạ võ giả cùng vị cường giả kia giao chiến, người ngã xuống quá nhiều, xương trắng phơi ngàn dặm, dần dần hình thành Cấm Địa”
“Bản Vương sở dĩ vừa nhìn liền nhận ra kiếm ý này, là bởi vì lúc trước ta từng ở Tứ Hoang Điện Tổng bộ gặp qua, cũng nghe đến một lời sấm truyền”
“Lời sấm truyền gì?”
“Kiếm ý vừa xuất, ma loạn Đông Hoang” Chiêu Diêu Vương thở dài nói.
“Cái này” Khương Ly càng lúc càng đau đầu, kia chẳng phải nói, hành động của hắn đã khơi mào cho một trận loạn lạc rồi hay sao?
Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra Diệt Trần Kiếm, tháo vỏ kiếm để lên bàn nói.
“Tại hạ từ trong Hắc Vận Hộp mở ra vỏ kiếm này, cảm nhận được kiếm ý cường đại ở bên trong, nên đúc lại để sử dụng, cũng không biết nó là vật cấm kỵ.
Hiện tại phải làm sao, mong Chân Vương nói rõ”
Chiêu Diêu Vương vung tay, hời hợt túm lấy vỏ kiếm, quan sát chốc lát gật đầu: “Đúng là kiếm ý này”
Tiếp theo đem vỏ kiếm trả cho hắn, bảo: “Nếu tiểu hữu đã đạt được nó thì giữ lấy dùng cẩn thận.
Bổn Vương đến đây không phải để thu hồi vật này, mà muốn nhắc nhở tiểu hữu một câu”
“Cẩn thận đừng để bị người tính kế”
Nói xong, liếc qua đang thần du thiên ngoại Dương quản sự, trầm giọng: “Báo với Tô phu nhân, hiện tại Kiếp tộc mãnh công, Kiếp đồ làm loạn, họa trong giặc ngoài, không phải là lúc làm náo động”
Nói xong, đối với Khương Ly gật đầu, đứng dậy rời đi.
.