Chiêu Diêu Vương cùng Lý Điện Chủ còn chưa rời khỏi, thì cửa phòng khách thình lình xuất hiện một nữ tử chặn đường.
Nữ tử này mặc váy đỏ thướt tha, thân hình đẫy đà nảy nở, khuôn mặt hình trái xoan, nơi khóe mắt điểm một cái nốt ruồi nho nhỏ, trông yêu diễm cực kỳ.
“Hai vị đại nhân muốn khuyên bảo tiểu nữ điều gì, sao mà đi vội như thế”
Chiêu Diêu Vương nhìn nàng một thoáng, thần sắc lạnh nhạt bảo: “Những gì cần nói, bổn Vương đã nói xong, tự nhiên phải trở về”
Tô phu nhân khóe miệng ngậm cười lả lướt nói: "Vậy sao, ngài tựa hồ hiểu nhầm Hắc Diệu Thương Hội chúng ta rồi.
Chúng ta trước nay vẫn luôn an phận thủ thường, yên tĩnh làm ăn, chưa từng có ý định khơi mào làm loạn nha.”
“Vậy ư?” Chiêu Diêu Vương ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của nàng, mà Tô phu nhân cũng bình thản cùng ông ta đối mặt.
Chừng ba hơi thở, Chiêu Diêu Vương lắc lắc đầu, phất tay bỏ đi.
Đằng sau Lý Điện Chủ cũng xem kỹ nàng, lại đối với Khương Ly nhếch miệng cười thâm ý, nhanh chân đi theo.
Chiêu Diêu Vương bọn người vừa rời khỏi, bầu không khí trong phòng cũng bớt căng thẳng.
Tô phu nhân ngồi lên chủ vị, một tay chống cằm, tựa hồ suy tư.
Khương Ly thì cũng tâm tư ngổn ngang, hồi tưởng tới câu nói vừa rồi của Chiêu Diêu Vương....
Hắn bị người tính kế rồi?
Từ lúc vừa đặt chân đến Kinh Thành, được lão đạo sĩ lừa gạt tới Hắc thị, bỏ tiền mua Hắc Vận Hộp, rồi cùng Tô phu nhân tiếp xúc, tiếp theo kích động Bất Diệt Kiếm Ý.
Không lẽ những chuyện này đều là do người ta sắp đặt sẵn.
Hắn cau mày, có chút nghĩ không ra.
Đưa mắt nhìn đang chống cằm suy tư Tô phu nhân, khóe mắt híp thành một đường.
“Xem ra, Hắc thị không thể ở lâu” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng nếu lập tức rời đi, thì Trần Thừa nhất mạch đám con ruồi kia nhất định sẽ không để yên cho hắn.
Trần Thừa Dụ bản tính thù dai hắn cũng từng nghe qua, hắn giết chết Trần Thừa Phong, càng tiêu diệt mười hai tên Ngọc Mệnh tử sĩ, khiến phủ quốc công thương gân động cốt.
Mối nhục này, lão ta chắc chắn sẽ không thể nào bỏ qua, mà hắn cũng không dự định hoà giải với lão.
Khương Ly chưa quên mục tiêu ban đầu của hắn khi đến Kinh Thành, là giúp Lạc Thần Tông đòi về Truyền Hỏa Bia.
Nhưng muốn đòi được bia đá cần phải chậm rãi tính toán.
Hiện tại cứ bị người nhìn chằm chằm như thế này, thực sự rất khó chịu.
Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tuyệt.
Khương Ly bình thường hòa ái, hiền lành, nhưng giết nhà diệt tộc hắn không phải chưa làm.
Năm xưa, Ngạo gia ba ngàn nhân mạng chính là một tay hắn đồ sát.
Một cái Phủ Quốc công mà thôi, chỉ trách là trách bọn họ chọc sai người.Quảng Cáo
Nghĩ nghĩ chốc lát, hắn ngẩng đầu đối với Tô phu nhân hỏi nhỏ: “Xin hỏi phu nhân quen biết người của Trần Huyền nhất mạch sao?”
Tô phu nhân đang yên tĩnh ngẫm nghĩ, nghe câu hỏi của hắn, lắc đầu trả lời: “Tiểu nữ cùng Trần Huyền nhất mạch không quen”
“Ồ” Khương Ly có chút thất vọng gật đầu, thì lại nghe đến tiếng nói của nàng.
“Nếu Đông Ly đạo hữu muốn liên hệ với Trần quốc chủ, ta ngược lại có một phương pháp”
“Mời chỉ cho”
“Bên cạnh Quốc chủ Trần Huyền Tông, có một vị cận thần trợ giúp, họ Hạ, tên là Bỉnh Khiêm.
Đạo hữu tìm người này, liền có thể liên hệ với quốc quân”
“Hạ Bỉnh Khiêm” Khương Ly nói nhỏ, hồi tưởng tới vị thư sinh mặc áo xanh từng gặp ở Lục Vương Thành.
Đó hẳn là Hạ Bỉnh Khiêm trong lời của Tô phu nhân chứ.
“Chính là vị Hạ quốc sư sao?”
“Đúng vậy”
Khương Ly gật đầu, thông qua Dương quản sự liền biết rõ địa chỉ, khẽ đứng dậy chào hỏi rồi quay đầu rời đi.
….
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tô phu nhân cùng Dương quản sự.
Tô phu nhân vẫn một tay chống cằm, lặng yêm không lên tiếng.
Mà Dương quản sự mập mạp cũng ngưng trọng, mấp máy môi, muốn nói gì lại thôi.
“Dương thúc có chuyện gì cứ nói thẳng”
“Lão phu đang suy nghĩ chuyện mà Chiêu Diêu Vương vừa nói lúc nãy”
Tô phu nhân xoa xoa mi tâm, chợt nhìn chằm chằm Dương quản sự, lạnh giọng:
Quảng Cáo
“Đế Quân suy tính, Dương thúc tốt nhất đừng đi suy đoán, làm tốt việc của chính mình là được” Nó rồi phất tay áo đi vào trong, để lại Dương quản sự một mặt âm trầm bất định.
………
Khương Ly đi ra Hắc thị, xông đến Đại La thành trung tâm đến trước một tòa phủ đệ thanh nhã.
Ngoài cổng biển hiệu ghi một chữ Hạ rồng bay phượng múa, chính là phủ của quốc sư Hạ Bỉnh Khiêm.
Lúc này toàn bộ phủ Quốc sư đã rơi vào trong tĩnh mịch.
Khương Ly lan tỏa thần thức, bao trùm toàn bộ tòa phủ đệ, quét đến thư phòng, chỉ thấy một vị thư sinh mặc áo ngủ màu trắng, đang buông đèn đọc sách.
Thư sinh vốn đang yên tĩnh nghiên cứu, cảm nhận được một luồng thần niệm quét qua, nhíu mày, bỏ xuống thư tịch, cũng buông ra thần thức của bản thân.
Khi nhìn thấy Khương Ly hình dạng, có chút bất ngờ, mở miệng nói:
“Mời Đông Ly đạo hữu vào trong”
Được sự cho phép, Khương Ly tung người một mạch xông đến sát thư phòng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, hành động lặng lẽ chưa hề kinh động tới đám thủ vệ đi tuần.
“Mời vào”
Từ trong thư phòng lại vang lên tiếng nói của Hạ Bỉnh Khiêm.
Hắn không khách khí đẩy cửa đi vào, rất tự nhiên ngồi ở trên ghế dựa.
“Đạo hữu nửa đêm tới đây tìm ta là có chuyện gì sao?”
“Lão phu có một vấn đề muốn biết ý kiến của quốc chủ” Khương Ly vào thẳng vấn đề nói.
“Ồ” Hạ Bỉnh Khiêm phe phẩy quạt lông chim, cười ngoạn vị “Đạo hữu muốn biết ý kiến của bệ hạ, thì nên tới hoàng cung, đến chỗ của ta làm gì?”
Khương Ly lắc đầu: “Khương mỗ chỉ là một giới tán nhân, đâu thể nào trực tiếp gặp mặt quốc chủ.
Nghe nói Hạ đạo hữu là người thân cận bên cạnh quốc chủ, mới đến đây hỏi ý”
“Đạo hữu muốn hỏi điều chi?”
“Là chuyện giữa Khương mỗ cùng Phủ quốc công”
“A! là chuyện này sao?” Hạ Bỉnh Khiêm cười tủm tỉm, ngón trỏ gõ gõ bàn, lật tay lấy ra một tấm ngọc giản, hồi lâu mới nhìn Khương Ly, thoải mái nói: “Bệ hạ có lời, đạo hữu cùng Phủ quốc công là tư thù, Trần gia sẽ không can thiệp vào”
Quảng Cáo
“Ta đã rõ” Khương Ly nghe vậy mỉm cười, chắp tay cáo từ.
………….
Vừa rời khỏi phủ quốc sư, hắn không trở về Hắc thị mà tung ngươi đi gấp về phương hướng của Phủ Quốc Công
Chợt sau lưng hắn vang lên yêu kiều tiếng hỏi: “Đông Ly đạo hữu đêm khuya, dự định đi đâu vậy?”
Khương Ly nhíu mày, khi nghe được giọng nói quen thuộc thì lắc đầu phiền muộn.
Người vừa lên tiếng không ai khác chính là Tô Phu Nhân, hôm nay nàng mặc một bộ bó sát áo quần áo dạ hành, ngồi vắt vẻo trên mái nhà, tựa hồ đang đợi hắn.
Khương Ly lườm nàng một cái nói: “Tại hạ đêm khuya chán nản, muốn ra ngoài đi dạo?”
“Ai nha, đạo hữu ra ngoài đi dạo, vậy mà khắp mặt sát ý bừng bừng, ta còn tưởng ngươi chuẩn bị đi giết người chứ.
Nhân tiện nô gia hôm nay cũng có nhã hứng, đạo hữu đi đâu để tiểu nữ tử đi theo có được hay không?”
Tô phu nhân bày một cái thuần khiết háo hức nụ cười.
Nụ cười này cộng thêm nàng tuyệt mỹ khuôn mặt, bốc lửa thân hình bất cứ đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ mê mệt.
Nhưng Khương Ly lại oán thầm, cảm thấy đau cả đầu.
Ngươi nửa đêm muốn đi dạo, đi dạo cái đầu ngươi, rõ ràng biết Khương mỗ mục đích ra ngoài, muốn đi theo quấy rối thì có.
“Khương mỗ là muốn đi Phủ Quốc Công bày trận, phá hủy Trần Thừa nhất mạch, phu nhân muốn theo tới liền đi theo…” Khương Ly khoát tay, thân hình như lướt sóng liền nhảy qua tường.
“Ồ bày trận nha, Khương đạo hữu ăn cắp nô gia tấm kia Nghịch Địa Tồi Thành trận bàn, là định muốn hướng Phủ quốc công ra tay rồi? Trận này lật úp phủ Quốc công vẫn là dư thừa , nhưng là bố trí vô cùng khó khăn, lại tốn lao Nguyên Thạch số lượng lớn”
“Nếu Đông Ly đạo hữu muốn cầu nô gia…”
Chỉ là nàng lời nói chưa hết, Khương Ly đã hóa thành một sợi kim quang, hướng Phủ quốc công phương hướng chạy nhanh.
Để lại một mặt bực bội Tô phu nhân, nàng nhíu mũi đẹp, dẫm chân đuổi theo.
.