Đại trận vừa bày xong, Khương Ly cầm lấy trận bàn, chậm rãi đi đến trước cổng phủ Quốc Công bình tĩnh gõ cửa
“Đông…Đông Ly…Chân Nhân?” Nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, vài tên hộ vệ đều giật bắn người, sững sờ tại chỗ.
Thời gian gần đây bức vẽ truy nã của Khương Ly bị dán khắp thành, mấy hôm trước toàn phủ cao thủ còn xuất động vây bắt.
Bọn họ mặc dù không trực tiếp tham gia nhưng cũng nhìn nhiều thành quen.
Bị truy nã gắt gao Đông Ly Chân Nhân, hôm nay lại dám tự mình đưa đến cửa rồi?
Mấy tên hộ vệ có chút choáng váng, không dám động thủ, thấy Khương Ly nhàn nhã đứng nơi đó, vội vàng chạy vào bẩm báo.
Chỉ chốc lát chạy trở về, mà đi theo sau là một đoàn người do Phủ chủ Trần Thừa Hạo cùng hai vị Chân Nhân cao thủ dẫn đầu.
“Họ Khương, ngươi thật sự cho rằng chúng ta không làm gì được ngươi?”
“Thật to gan, lại dám đến phủ Quốc Công!”
“Muốn chết ư?”
Trần Thừa nhất mạch một đám trưởng lão đều giận dữ mắng mỏ, Đông Ly Chân Nhân này cũng quá khoa trương.
Vừa giết Vị Hà quận chủ đã dám tới Kinh Đô đi dạo, hôm trước mới đánh nhau hôm sau đã mò tới cửa.
Trần Thừa Hạo mặc cẩm y mãng bào, đột nhiên đưa tay nhấn một cái, lập tức, tất cả mọi người yên ắng.
Không nói thân phận của hắn là đương đại phủ chủ, dù là vẻn vẻn đứng bên cạnh hai vị Chân Nhân, liền để lời nói của hắn uy vọng vô cùng.
“Đông Ly Chân Nhân, ngươi tới đây làm cái gì?” Trần Thừa Hạo trầm giọng hỏi.
“A, ta đến phúng viếng các ngươi một chút, dù sao, lập tức sẽ chết sạch” Khương Ly nhàn nhạt nói.
“Lớn mật!”
“Khốn kiếp!”
“Lão tiểu nhi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì?”
Phủ Quốc Công tất cả mọi người lập tức giận tím mặt, hướng về Khương Ly quát mắng.
Trần Thừa Hạo lần nữa nâng tay, để đám người yên tĩnh.
“Nguyên bản, ngươi trốn ở trong Hắc thị, chúng ta còn không làm gì được.
Nhưng, ngươi đã tự mình đưa tới cửa, thì chính là muốn chết, bổn phủ chủ đương nhiên sẽ thành toàn ngươi.”
Phủ Quốc Công chúng võ giả chỉ đợi đến câu nói này, Trần Thừa Hạo vừa mới nói xong, thật nhiều người cũng đã đem Khương Ly vây khốn.
Khương Ly lắc đầu cười gằn: “Các ngươi cảm thấy lão phu là đứa ngốc hay sao, không nắm chắc cũng dám một người xông tới chịu chết?”
“A, ngươi có cái gì dựa vào?” Trần Thừa Hạo hỏi, khắp mặt không quan tâm, quay đầu hướng hai vị Chân Nhân chắp tay.
“Xin mời hai vị Chân Nhân trợ trận”
“Được, Phủ chủ cứ yên tâm”
Hai gã Chân Nhân cảnh nhìn nhau, trong mắt suy nghĩ biến ảo, nhưng vẫn vỗ ngực cam đoan.
Sau đó mỗi người tung mình phóng lên trời bay về hai phía khác nhau, tựa hồ tìm vị trí thuận lợi trợ chiến.
Trần Thừa Hạo thấy thế, hồng quang đầy mặt.
Nhưng hắn nào biết, hai gã Chân Nhân ban nãy cảm nhận được đại thế nhộn nhạo, tâm lý đã lộp bộp sợ hãi.
Giờ thấy Khương Ly xuất hiện, liền biết là do hắn giở trò, đang tìm cơ hội bỏ trốn.
Cả hai thân hình như chớp giật, thoáng cái đã chia binh hai đường chạy thục mạng, thầm hô xui xẻo, mỗi lần gặp phải Khương Ly, chuyện tốt của bọn họ đều hỏng mất.
Mà Trần Thừa Hạo lúc này nhìn Trần Thừa Thủy, cao giọng nói.
“Hiền chất tại đây bắt hắn, ta đi báo phụ thân”
Nói rồi quay người hướng bế quan thạch thất chạy đi.
Trần Thừa Thủy cũng không để ý, mà đối với mấy vị trưởng lão hô lớn.
"Chuẩn bị động thủ”
Năm sáu vị Ngọc Mệnh cảnh trưởng lão không ai bảo ai, đều tản ra bốn phía, sẵn sàng liều mạng.
Nhưng sự tình làm cho bọn hắn khiếp sợ, chợt xuất hiện.
Không những Phủ Quốc Công khiếp sợ, thời khắc này, toàn bộ Kinh Thành võ giả đều rung động.
Khương Ly hóa thành kim quang, tránh thoát vòng vây, xông đến bên ngoài phủ chừng một dặm gò đất, cùng Tô phu nhân sóng vai mà đứng!
Ánh mắt của hắn, lộ ra trương dương, bá đạo, khóe miệng cười gằn, quát to:
"Hôm nay, Khương mỗ, đến đây đoạn thù!"
Một tiếng quát này, chen lẫn viên mãn chân ý tràn ra khắp kinh thành!
Một lời ra, địa mạch lay động, hóa thành tiếng nổ vang hủy thiên diệt địa!
Nghịch Địa Tồi Thành trận vận chuyển!
Thiên Địa đại thế quét qua, thân thể phàm thai, đều phải mất mạng! Trong tích tắc, Phủ Quốc công huyết quang ngập trời, nhà cửa, giả sơn ao hồ sụp đổ, vang lên từng trận kêu thảm.
Trong huyết quang, Kim Thân cảnh trở xuống võ giả, hầu như vừa đối mặt, liền bị đại thế chấn động, hóa thành sương máu nổ tan.
Mà Kim Thân cao thủ, cũng chỉ sống quá mấy hơi, liền gân cốt đứt từng khúc, bị đại thế cắn nát.
Chỉ có Ngọc Mệnh cao thủ, có thể gắng gượng chống đỡ không chết, nhưng mỗi người Ngọc Giáp vỡ tan, khí huyết trào ngược, tê liệt ngồi trên mặt đất.
Đại trận này, cấp độ Ngũ chuyển trung phẩm, nhưng xuất phát từ thủ bút của Âu Trận Vương, lại có Khương Ly gia cường bố trí, uy lực đuổi kịp thượng phẩm.
Tổn thương nhẹ còn năng lực tái chiến, toàn bộ Phủ Quốc Công, chỉ có vài người.
Trải rộng hơn dặm phủ đệ đổ nát hoang tàn.
Trên bầu trời, Lão quốc công chân đạp hỏa giao, khuôn mặt âm trầm, khí cơ túc sát, cả người lâm vào run rẩy.
Phủ Quốc Công diệt trong chớp mắt, Trần Thừa nhất mạch lực lượng trung kiên cũng chết sạch, để tâm tình của lão thống khổ đến đờ đẫn.
Bọn họ, rốt cuộc chọc phải cái gì sát tinh?
Mà vừa chạy ra xa mấy dặm Hà Mãnh, Tả Phu Từ hai gã Chân Nhân, bắt gặp cảnh tượng hủy thiên diệt địa, mặt tái xanh như gặp quỷ, vỗ lồng ngực thở dài.
Còn may bọn hắn chạy được nhanh.
Trần Thừa Dụ đứng trên hỏa giao, nhìn về phía gò đất, Khương Ly cùng Tô Phu nhân.
“Khương… tiểu …nhi..”
Lão cắn răng khanh khách, gằn giọng đọc từng chữ.
Lại nhìn đứng bên cạnh xem cuộc vui Tô Phu nhân thầm nghĩ nàng là đồng loã, lão biết nàng lai lịch khó lường, không dễ chọc, nhưng cả nhà đều bị giết sạch, lão còn bận tâm cái chó má lai lịch, lạnh lùng nói.
“Tô Thuyên, nếu các ngươi Hắc thị đã muốn đối đầu với lão phu, thì ngươi hôm nay cũng phải chết”
“Hì hì hì, Lão quốc công xin bớt giận, tiểu nữ tử chỉ đến xem náo nhiệt nha, sao ngài muốn giết ta rồi”
Tô phu nhân tay vuốt tóc mai, cười nhẹ bông đùa, tựa hồ không xem trọng lời Trần Thừa Dụ, để lão trong bụng một trận hỏa diễm bộc phát.
Lão hai tay giang rộng, chân lực ngưng tụ thành năm đầu hỏa long, mỗi đầu hỏa long chính là một đóa ngũ phẩm chân hỏa.
Hỏa Long tung hoành, Lão Quốc Công tóc bạc bay loạn, dư uy che trời, chỉ tay, toàn bộ Hỏa Long, đều hướng Khương Ly hai người trấn áp mà xuống, bầu trời mây mù, đều bị Hỏa Long sấy khô.
Long Đằng Ngũ Nhạc
Vừa xuất thủ liền dùng toàn lực, Trần Thừa Dụ lần này thật muốn cùng bọn hắn liều mạng.
Khương Ly sắc mặt nghiêm túc, há mồm thả ra Phần Thiên Ma Diễm, tại trước mặt tạo thành hỏa thuẫn, chống đỡ chưởng lực.
Mà Tô phu nhân thì tùy tiện hơn nhiều, khinh đạm mà bước ra một bước, quanh thân Nhất Phẩm đỉnh cao khí thế lan tỏa, phá tan Trần Thừa Dụ uy thế.
Mà trong tay nàng không biết lúc nào xoay tròn một ngụm tử kim hồ lô.
Hồ lô phù văn lấp kín, lóe lên quang mang, thẳng hướng gào thét năm đầu Hỏa Long bay đến.
Hồ lô nơi miệng bỗng nhiên hóa thành một luồng hấp lực, đem xung quanh không khí đều hút co vào, năm đầu Hỏa Long thanh thế to lớn, đốt vặn vẹo hư không, chớp mắt ba đầu bị hồ lô hút mất chẳng còn tăm tích.
Tô phu nhân tiếc nuối vô cùng vung tay thu hồ lô, một bộ suy yếu cực kỳ, đáng thương nhìn Khương Ly.
“Ôi ôi, tiểu nữ tử chân lực thiếu thốn, chỉ thu được ba đầu hỏa long, còn lại phải dựa vào Đông Ly đạo hữu rồi”
Khương Ly lườm nàng một cái, ngươi rõ ràng chưa dùng toàn lực được hay không!
Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian phản ứng nàng, vội vàng ứng phó hai đầu Hỏa Long còn lại.
.