Bách quỷ vây công, vạn tiễn áp sát, nơi phương xa Trần Thừa Dụ đang canh chừng, mà trong bóng tối cũng có người đang nhìn chằm chằm, chờ cơ hội ra tay, tình cảnh éo le vô cùng.
Khương Ly ánh mắt trầm ngưng, chợt nhếch miêng cười lơ đãng, màn tranh đấu vừa rồi, để hắn nhận thức được thực lực của mình so Nhị Phẩm Chân Nhân vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Nhưng hắn làm việc, trước nay chưa từng lỗ mãng mất khôn, nếu chưa nắm chắc toàn thân trở ra hắn mới không dại dột tự mình đưa đến cửa.
Tại trong tình cảnh nguy khốn, thân hình Khương Ly chợt mông lung mờ ảo, như hòa vào thiên địa vạn vật.
Tay phải hướng mặt đất nhẹ nắm, lại tựa hồ đem một vùng đại địa cầm vào trong lòng bàn tay, miệng thì thầm hai chữ.
“Rút Hồn”
Ngay thời điểm nói ra hai chữ này, một tia tuyệt cường khí thế, dần dần bốc lên.
Quanh thân hắn vốn suy nhược khí huyết chốc lát tràn đầy, u độc ma diễm quấn quanh Diệt Trần Kiếm, vốn yếu ớt phai mờ, chợt bùng cháy dữ dội.
Mà Khương Ly cảnh giới cũng theo đó phi tốc tăng cao, từ tu vi Kim Thân chín đúc lập tức đột phá Ngọc Mệnh rồi Chân Nhân.
Ngọc Mệnh đỉnh phong
Chân Nhân Nhất Phẩm Sơ Kỳ
Chân Nhân Nhất Phẩm Trung kỳ
Chân Nhân Nhất Phẩm Hậu kỳ
Chân Nhân Nhất Phẩm Đỉnh phong, cảnh giới ngang nhau nhưng khí tức của Khương Ly so với khí tức của Tô Phu Nhân còn mạnh mẽ, khủng bố hơn vài phần.
Cùng với đó, Bất Diệt Chân Ý từ trong cơ thể ầm ầm tản mát, bao trùm lấy toàn thân, tỏa ra từng tia ớn lạnh uy áp.
Đây là lần thứ hai hắn thi thiển Trừu Hồn Bí Thuật, rút hồn phách của đại địa, tạm thời tăng cao tu vi.
Bí thuật này, không phải lúc nào cũng có thể thi triển ra được.
Mỗi lần thi triển, cần đi vào trạng thái Thiên Nhân, cũng cần thêm một chất xúc tác gì đó, chất xúc tác này hắn tạm thời còn chưa hiểu rõ.
Nhưng đêm nay, trong lòng rục rịch, cảm giác được mình có thể thi triển rút hồn, nên mới dám đơn độc khiêu chiến Phủ Quốc Công.
Trần Thừa Dụ sắc mặt biến đổi, Khương Ly vừa rồi còn mệt mỏi chống đối, nhưng trong chớp mắt tu vi tiêu thăng, mà ấp ủ kiếm thế cũng khiến lão sởn gai ốc.
“Đây là…” Lão tâm thần bất định, biết rõ ràng, không có khả năng để Khương Ly thi triển hoàn chỉnh chiêu kiếm kia.
Hai tay vung lên điều khiển bách quỷ điên cuồng áp sát, mà hỏa diễm mũi tên từng đợt ầm ầm bắn xuống.
Bên trong hỏa diễm biển lửa, thậm chí hình thành hai chi trường mâu, xoay tít mà đâm về sau gáy Khương Ly
Trận thế này, ngay cả Nhị phẩm Chân Nhân cũng nhượng bộ lui binh.
Đây cũng là năm đó uy chấn thập quốc Phụ quốc công thực lực, đây chính là thực lực của nhân vật mà đương đại Quốc chủ cũng phải kiêng dè.
Chỉ cần đầy trời công kích đổ ập xuống, chặn đứng Khương Ly súc thế, lại xuất bất kỳ ý ra chiêu, nhất định có thể nắm chắc thắng lợi.
Chỉ có điều, vốn kinh diễm rợp trời công kích, chưa chạm vào Khương Ly góc áo, đã bị người đón lấy.
Tô phu nhân không biết lúc nào đã xuất hiện ở gần, hai tay bấm quyết.
Xung quanh Khương Ly trống rỗng xuất hiện một ngụm màu xanh cự đỉnh, đem hắn bao trùm từ đầu tới chân.
Cự đỉnh bên ngoài phù văn lấp lóe, ngăn cản bách quỷ tấn công.
Bầu trời ngàn vạn hỏa diễm mũi tên rậm rạp chằng chịt bến xuống cũng bắn trúng cự đỉnh bên ngoài.
Oanh long long!
Vô số bạo liệt hỏa hoa tung tóe!
Rậm rạp chằng chịt mũi tên bắn tại bên trên cự đỉnh, đều lập tức vỡ vụn biến mất, không thể lưu lại nửa điểm dấu vết ở ngoài thân đỉnh.
“Tô Thuyên, ngươi còn dám ra tay” Trần Thừa Dụ cả giận nói.
Tô phu nhân váy đỏ phấp phới, che miệng cười hì hì nói:
“Nếu tiểu nữ nói, hành động vừa rồi chỉ là hiểu nhầm, ngài có tin hay không?”
Lão Quốc Công thở phì phò, không có thời gian quát giận nàng, vươn tay một chiêu Chấn Kinh Bách Lý đánh tới, miệng gầm to.
“Còn chưa tới giúp lão phu, ngăn trở kẻ này súc thế”
Lời ấy là nói với đám Ngọc Mệnh cảnh trưởng lão.
Đám Trần Thừa nhất mạch võ giả, từng cái từng cái bị thương nặng, sớm đã lẫn đi rất xa chữa thương, sợ bị trận chiến dư uy lan tràn đến.
Giờ khắc này nghe Lão quốc công mệnh lênh, đành phải kiên trì nhắm về phía Khương Ly xông tới.
Chỉ có điều thời khắc này, Khương Ly rút hồn bí thuật đã thi triển thành công, tu vi ổn định tại Nhất Phẩm Đỉnh cao, mà kiếm thế cũng đã thành.
Tô phu nhân thấy thế, mỉm cười thu hồi cự đỉnh, thân hình thoáng cái bay xa.
Rút kiếm
Kiếm Tụ Ma Giao
Diệt Trần Kiếm vừa ra vỏ, mang theo sung túc kiếm thế, chia thành ba đạo, trong chớp mắt hình thành ba đầu kiếm khí cốt giao, ngửa đầu gào thét.
Dựa vào gần nhất bách quỷ cùng mấy tên Ngọc Mệnh cảnh trưởng lão, trực tiếp bị cốt giao ép thành sương máu.
Trên thân mỗi đầu cốt giao, đều lây nhiễm một tia cô độc, bá đạo kiếm ý.
Ba đạo cốt giao vừa ép chết bách quỷ, liền quấn quýt lấy nhau xoay tròn, bắn về phía lão quốc công.
Trong lúc lao nhanh, cốt giao cũng đang nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng ở khoảng cách chừng năm trượng, biến thành một sợi kiếm mang màu đen, sắc lẹm.
“Không được...lại là sợi kiếm ý kia” Trần Thừa Dụ biến sắc, cảm nhận được rõ ràng nguy cơ sinh tử.
Chiêu kiếm trước mắt đúng là lúc trước Khương Ly thi triển một chiêu kia.
Lúc ấy, lão chỉ cảm thấy chút ít nguy hiểm, có thể tổn thương bản thân.
Nhưng lần này cũng một chiêu, lão tựa hồ cảm giác được tử vong tịch diệt, nếu không đỡ được hôm nay là lão tử kỳ.
Trần Thừa Dụ cuống cuồng tay chân, dốc túi trữ vật, đem tất cả hộ thân bảo vật ném ra, hộ thuẫn, hộ phù, hộ giáp đều sử dụng.
Nhưng những này bảo vật vừa chạm đã bị chém nát.
Lão cắn răng, triệu hồi ra hỏa giao ngăn trước người.
Hỏa giao vừa từ linh vật túi bay ra, đang há miệng hướng trời gào thét, chợt toàn thân vảy giáp dựng đứng sợ hãi rú lên, muốn quay đầu chạy trốn.
Nhưng đã muộn, màu đen kiếm tuyến trong giây lát chém nó thành tám khối, máu thịt rớt be bét dưới mặt đất.
Trần Thừa Dụ trong lòng, bình sinh lần thứ nhất sợ hãi.
Trong sợ hãi, Trần Thừa Dụ cắn răng, ánh mắt điên cuồng, đột nhiên quanh thân tản ra hắc vụ.
Chỉ nghe “phốc” một tiếng, lão quốc công chung quanh hắc vụ bạo liệt, thân ảnh của hắn đột nhiên mơ hồ, hóa thành một bộ màu trắng hếu khô lâu, hai ánh ánh mắt nhảy lên quỷ hỏa.
Mà khí thế của lão vốn từ Nhị phẩm trung kỳ nhảy vụt lên hậu kỳ.
Khương Ly thấy vậy lạnh nhạt không để ý, mà đứng nơi xa Tô Phu Nhân thì nhíu mày, ánh mắt chớp chớp, thì thầm.
“Lão già này nuôi quỷ thì thôi, ngay cả bản thân cũng luyện thành khô lâu rồi?”
Trần Thừa Dụ biến thành khô lâu vẫn chưa dừng lại, quanh thân chớp mắt hiển hóa một bộ trắng hếu khô lâu xương rồng, dài bảy tám trượng, ngửa đầu gầm thét.
Khí thế lần thứ hai tiêu thăng lên Nhị phẩm đỉnh cao.
Bản Mệnh Chân Thân
Ngay cả bản mệnh Chân Thân đều phóng xuất, có thể thấy Trần Thừa Dụ đối với kiếm mang coi trọng.
Nhưng mà lão chưa kịp hoàn toàn phóng xuất Chân Thân, thì ánh kiếm đã áp sát người, nhanh, quá nhanh.
Phốc
Hắc tuyến mỏng manh sắc ngọt, cứ thế đem trắng hếu cốt long chẻ đôi, mà Lão Quốc Công khô cốt thân thể cũng chém rạn nứt bay rớt ra ngoài.
“Cái gì?”
Ẩn núp trong bóng tối đám lão quái đều giật mình kinh hãi, Lão quốc công thiếu chút nữa mở ra Bản Mệnh Chân Thân, đem tu vi kéo lên Nhị phẩm đỉnh cao, vẫn bị Khương Ly một kiếm chém làm đôi.
Sợi kiếm ý màu đen kia, rốt cuộc là gì?
Ngay cả Tô phu nhân cũng há miệng kinh ngạc nhìn chằm chằm Khương Ly.
"Đó chẳng phải là kiếm ý của vị kia hay sao? Khương đạo hữu vậy mà có thể thuần thục lợi dụng….”
Một kiếm chém ra, Khương Ly thoát lực suýt nữa rơi xuống mặt đất, hắn gắng gượng lúc trừu hồn lực lượng vẫn còn, sấn người bay đến vị trí của Lão quốc công.
Lúc đến gần chừng năm trượng, trong tay Diệt Trần Kiếm bỗng nhiên nhất chuyển, từ sắc bén vô cùng, chuyển thành bàng bạc đại khí kiếm thế, trong nháy mắt vô tận kiếm khí giống như đại giang hãn hải ầm ầm cuốn tới.
Nhất Kiếm Trầm Giang
Trần Thừa Dụ nằm trên mặt đất, xương cốt vỡ vụn, nhìn thấy ngập trời kiếm khí, trong mắt lóe lên tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, trước mặt lão bỗng dưng xuất hiện một bộ khô lâu cao hai trượng quấn lấy sương mù màu đen, ngăn chặn chiêu kiếm của Khương Ly.
“Thừa Ảnh” Lão quốc công gượng chống dậy, khẽ thì thào.
Người vừa xuất hiện, không ai khác chính là Trần Thừa Ảnh, quản gia của Phủ quốc công.
Trần Thừa Ảnh vốn ẩn núp ở xung quanh, muốn thừa cơ hội ám sát Khương Ly, không nghĩ lão quốc công bị bại trận quá nhanh.
Nói thì lâu, Trần Thừa Ảnh vận dụng Bản Mệnh Chân Thân, thay chủ nhân chống đỡ.
Nhưng hắn chỉ là Nhất phẩm sơ kỳ, vận dụng Chân Thân đem tu vi kéo lên Nhất phẩm trung kỳ, cũng không đủ sức chống đỡ Khương Ly đỉnh phong một kích.
Ầm
Vô số kiếm khí đổ ập xuống, màu đen khô lâu lập tức bị đánh nát tơi bời.
Trần Thừa Ảnh thân hình bị chiêu kiếm đánh thành sương máu, nhưng cũng thành công cứu Trần Thừa Dụ một mạng.
.