Lão quốc công ngửa đầu lên, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Thừa Minh.
Kẻ này thiên tư hơn người, mặc dù là con cháu dòng chi thứ, nhưng mấy năm gần đây rất được lão coi trọng, thậm chí cất nhắc gã làm Dương Tuyền Chiến Vệ thống lĩnh.
Lão còn hi vọng, vài chục năm sau, Trần Thừa Minh đột phá Chân Nhân, trở thành nhân vật nòng cốt của Trần Thừa nhất mạch.
Nhưng hôm nay, thấy gã xuất hiện ở đây, Trần Thừa Dụ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra.
Kẻ này chỉ sợ đã đầu nhập vào dưới trướng quốc chủ, phản bội mình.
Trong lòng âm thầm lóe lên từng tia sát ý.
Trần Thừa Minh nhìn qua Lão quốc công một chút, mở miệng nói:
“Thưa bệ hạ, giống như hạ thần đã bẩm báo trước đó.
Trần Thừa nhất mạch từ hai mươi năm trước đã cùng Vạn Quỷ Thành làm giao dịch, trong bóng tối giết người luyện quỷ thuật.
Phủ quốc công, ngoại trừ hạ thần cùng Dương Tuyền Chiến Vệ ra, thì tất cả đệ tử, chấp sự, trưởng lão ít nhiều đều có tu luyện quỷ thuật.”
“Ừm” Trần Huyền Tông gật đầu, khẽ ừ một tiếng rồi im lặng.
“Tính đến hiện tại, trong toàn Việt quốc đã có ba cái nhất lưu môn phái, tám nhị lưu môn phái, hai mươi tam lưu môn phái, cùng hơn ba mươi vạn bình dân bách tính bị Trần Thừa Nhất mạch đệ tử giết hại, âm thầm đổ tội cho Kiếp Đồ gây nên” Trần Thừa Minh nói tiếp.
“Kiếp Đồ đúng là một bia đỡ tốt” Trần Huyền Tông nhấc miệng cười nhẹ, điềm nhiên hỏi:
“Phụ quốc công còn lời gì để nói không?”
Trần Thừa Dụ khuôn mặt ảm đạm, khó lòng biện hộ, đành cúi mọp đầu xuống đất, thừa nhận:
“Lão thần không có gì để nói”
Trần Huyền Tông nhìn dáng vẻ của lão, bảo: “Việt quốc là của quả nhân, Việt quốc bách tính là con dân của quả nhân.
Nên dù là ai, chỉ cần gây hại đến bình dân bách tính, gây hại đến Việt quốc.
Quả nhân nhất định sẽ truy cứu đến cùng”
Tiếp theo, hắn quay đầu, đối với Khô Mộc Thiền Sư cùng sáu vị lão tăng, lớn tiếng hỏi: “Hành vi của Phụ quốc công và đệ tử Trần Thừa nhất mạch, theo luật định thì nên xử trí thế nào?”
Mấy vị lão tăng nhìn nhau, không ai trả lời.
Hồi lâu, Khô Mộc Thiền Sư mới lên tiếng.
“A di đà phật! Nước lấy dân làm gốc.
Trần Thừa nhất mạch giết người luyện quỷ, đã gây hại tới Việt quốc căn cơ.
Tội đáng muôn chết”
Lời của Khô Mộc Thiền Sư vừa ra, cả gian phòng bầu không khí chợt nặng nề đến lạ, lại nghe ông ta nói tiếp.
“Tuy nhiên, Phủ quốc công đã bị diệt, mà Phụ quốc công cũng là Chân Nhân đại vũ giả, năm xưa từng có công đánh lui Tề quốc.
Nếu hiện tại đem hắn giết chết, sẽ khiến Trần Thị mất đi chiến lực đỉnh cao.
Vì vậy, bần tăng mạo muội đưa ra đề nghị, để Phụ quốc công xuất gia tại chùa, từ nay thoát khỏi hồng trần.
Mong bệ hạ ân chuẩn”
“Mong bệ hạ ân chuẩn”
“Mong bệ hạ ân chuẩn”
...
Mấy vị tăng nhân còn lại cũng đồng thời lên tiếng.
Trần Huyền Tông lưỡng lự chốc lát rồi gật đầu.
“Trần Thừa Dụ phạm phải tội lớn, nhưng từng có công, được miễn tội chết.
Tuy nhiên tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, từ nay về sau xuất gia tại Tông Nhân Tự bù đắp lỗi lầm”
“Tạ ơn bệ hạ” Trần Thừa Dụ biết mình đuối lý, cúi đầu tuân lệnh.
Trong lòng tự trách, bản thân không nên đến Tông Nhân Tự kêu oan, cuối cùng gậy ông đập lưng ông.
Lão cũng đoán ra, Trần Huyền Tông từ lâu đã biết được việc làm của lão, nhưng chưa từng đánh rắn động cỏ, mà chờ đợi đúng thời cơ mới xuất ra một đòn quyết định.
Không chút công sức nào, thu hồi được Trần Thừa nhất mạch quyền lực, nhổ đi cái gai trong mắt.
Trong đầu của lão không khỏi nghĩ đến Khương Ly, tất cả đều là do họ Khương gây nên.
Khương Ly giết chết Vị Hà quận chủ, khiến Trần Thừa nhất mạch mất đi chiến lực hàng đầu.
Cũng vì thế mà khiến lão điều động phủ quốc công vây giết hắn, cuối cùng không những tiễn phu nhân còn gãy binh.
Càng nghĩ, sát ý đối với Khương Ly càng thêm dày đặc.
Trần Thừa Dụ chợt nói: “Lão thần nguyện đến Tông Nhân Tự xuất gia chuộc tội.
Nhưng trước đó, xin bệ hạ thư thả cho mấy hôm”
“Phụ quốc công còn có chuyện gì sao?”
“Đông Ly Chân Nhân giết chết Vị Hà quận chủ, cũng san bằng Phủ quốc công, cùng lão thần có thù không đợi trời chung.
Lão thần đã hẹn hắn mấy hôm nữa tại lôi đài quyết đấu sinh tử.
Nếu ta giành chiến thắng, sẽ tự mình đến đây, còn nếu chẳng may ta thất bại, bị người giết chết, thì cũng xem như vận mệnh của lão thần đến đó là hết”
“Ân chuẩn”
“Tạ ơn bệ hạ”
…
Thành Đại La nằm bên cạnh một dòng sông lớn gọi là Hồng Giang.
Hồng Giang bắt nguồn từ Đoạn Trường Sơn Mạch, chảy qua ba nước là Việt quốc, Tề quốc và Nhạc quốc.
Nhưng lưu vực sông lớn nhất chính là ở Đại La thành một vùng.
Hồng Giang sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì dòng sông này mang theo phù sa dầy nặng, dẫn đến nước sông đỏ rực như máu, tràn trề nguyên khí.
Thành Đại La thành lập đã lâu, nhưng trước kia chỉ là một tòa thành nhỏ.
Ngàn năm trước, Kinh Dương Vương thành lập Việt quốc, lựa chọn nơi này làm thủ đô, thì Đại La Thành mới được xây dựng tu sửa liên tục, dần dần mới có kích cỡ của ngày hôm nay.
Trên mặt nước Hồng Giang, thuyền bè tới lui tấp nập.
Trong đám thuyền bè ấy, có một con thuyền gỗ nhỏ, ngồi đấy một tên thanh niên mặc áo trắng.
Mà chèo thuyền là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, đội mũ vành.
Hai người này không ai khác, chính là Khương Ly và A Công.
A Công hai tay cầm mái chèo, ngược dòng Hồng Giang mà chèo đi, còn Khương Ly thì yên lặng uống rượu, ngắm cảnh.
Có chút thích thú nhìn từng con thuyền lớn nhỏ đi qua đi lại.
“Động phủ mà Độc Cô huynh nói tới, nằm ở thượng nguồn Hồng Giang sao?”
“Cũng không phải” A Công lắc đầu bảo: “Tòa động phủ đó nằm ngay ở dưới đáy Hồng Giang, cách nơi đây chừng hai mươi dặm.
Năm xưa tại hạ bị kẻ thù truy sát, ngã xuống sông hôn mê bất tỉnh, vô tình rơi vào trong đó mới giữ được một mạng”
“Ừm” Khương Ly gật đầu, cõi lòng có chút chờ mong.
Mà ánh mắt khi nhìn về phía A Công, hơi hơi thay đổi.
Tòa động phủ dưới đáy sông kia, chỉ sợ là cơ duyên của gã, nhưng gã lại bằng lòng chia sẻ cho hắn.
Khương Ly không rõ, nhưng có thể nhận định A Công này, có khả năng kết bạn.
A Công giải thích xong thì không nói tiếp, mà Khương Ly thì nhắm mắt, điều chỉnh trạng thái.
Ngọc Mệnh cảnh là một cảnh giới cực kỳ quan trọng, có ảnh hưởng trực tiếp tới việc đột phá Chân Nhân sau này.
Mặc dù lúc đột phá, không có quá nhiều hung hiểm, nhưng Khương Ly nhất thiết phải chuẩn bị cẩn thận.
Hai người chèo thuyền chừng nửa canh giờ, cuối cùng đã tới nơi.
Đây là một chỗ ngã ba sông, chỗ này, Hồng Giang chia thành hai nhánh lớn nhỏ, nhánh lớn đổ về phía thành Đại La, nhánh nhỏ đổ về phía tây Tượng Quận.
Thuyền gỗ vừa đến ngã ba, liền chèo vào bờ, đem thuyền cố định tại chỗ.
A Công ngước đầu nhìn ngắm bốn phía, thấy không có thuyền bè nào đi qua, mới chỉ ra giữa ngã ba nói.
“Động phủ ở ngay dưới chỗ kia”
“Được” Khương Ly vung tay liền đem A Công túm lên, tung người bay ra giữa dòng, không nói một lời liền nhảy ùm xuống nước.
.