Ánh mắt của Phạm Liễu nhẹ đảo qua người Trần Thừa Dụ, lộ ra một tia kinh dị.
Tu vi của Lão quốc công tựa hồ lại tăng trưởng, có thể dấu diếm được nhận biết của hắn, dễ dàng xâm nhập đến sau lưng, chỉ sợ tu vi của lão đã chạm tới Nhị Phẩm hậu kỳ bình cảnh chứ?
“Miễn lễ….họ Khương đến chưa?” Trần Thừa Dụ ánh mắt hơi khép, lạnh nhạt mở miệng.
“Không có…Đông Ly Chân Nhân chưa từng xuất hiện”
“Hừ! Đừng làm rùa đen rụt đầu là được” Trần Thừa Dụ nhướng mày, hừ nhẹ.
Suốt bảy ngày qua lão không hề bế quan tu luyện, mà lẳng lặng đợi ở trong Tông Nhân Tự.
Chỉ chờ đến trận chiến ngày hôm nay, chờ đến lúc được tận tay kết liễu kẻ thù.
Cho nên, lão rất lo lắng Khương Ly sẽ sợ chết mà bỏ trốn.
“Nói không chừng, Đông Ly Chân Nhân hiện tại đã cao chạy xa bay rồi cũng nên” Phạm Liễu cười đùa, bên trong lời nói mang theo đôi chút châm chọc.
Hắn là thống lĩnh của Kinh Dương Cấm Vệ, phụ trách trị an của toàn bộ Đại La Thành.
Khương Ly ở trong đô thành ngang nhiên coi thường cấm lệnh, xuất thủ san bằng phủ quốc công, chẳng khác nào đang đánh mặt của hắn.
Phạm Liễu tất nhiên sẽ không vừa mắt Khương Ly rồi.
Nhưng lời ấy vừa mới ra, thì chợt sau lưng hắn bốc lên một luồng cảm giác nguy cơ.
Trong chớp mắt, chẳng những Phạm Liễu, ngay cả Lão quốc công ánh mắt đều trở nên kinh dị.
Bời vì cả hai đều không cảm thấy được người vừa đến, xuất hiện khi nào và bằng cách nào.
“Ồ! Phạm thượng tướng tựa hồ rất có ý kiến đối với Khương mỗ…”
Chỉ thấy ngay sau lưng Phạm Liễu đột ngột xuất hiện một tên thanh niên mặc áo trắng.
Thanh niên này khoanh hai tay trước ngực, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
Đối đầu với ánh mắt ấy, Phạm Liễu tâm thần chợt run lên, trong lòng bay lên một tia ảo giác, phảng phất Khương Ly chỉ cần xuất thủ, thì chính mình sẽ chết bất đắc kỳ tử.
“Là Phạm mỗ nói lỡ lời, mong Đông Ly Chân Nhân thứ lỗi” Nguy hiểm, rất nguy hiểm! Phạm Liễu cả người đều báo động, vội vàng chắp tay tạ lỗi.
Thì ra, Khương Ly hung danh không phải không có lửa mà có khói.
“Tội lỗi gì ở đây… Phạm thượng tướng chớ nên hoang mang” Khương Ly khoát tay, đối với Lão quốc công cười nhẹ.
“Xin chào Phụ quốc công!”
“Hừ” Trần Thừa Dụ lạnh lùng nhìn qua hắn, trong khoé mắt sát khí sắp ngưng thành thực chất.
Không đáp lời mà thân hình lay động liền bay xuống lôi đài.
Khương Ly cũng không phật ý, theo chân bay xuống.
Ngay khi Khương Ly vừa hiện thân ở trên không trung, vốn dĩ đang ngồi trên thạch đài, lười biếng cùng mọi người tiếp chuyện Tô phu nhân bỗng nhiên nhếch môi, cười nhạt.
“Khương đạo hữu tựa hồ mới đột phá.
Nhưng lại không lựa chọn đột phá tại Hắc thị, là kiêng kị ta sao…”
….
“Đánh cược đê, đánh cược đê, có ai đánh cược không…”
Bên dưới lôi đài, một tên thanh niên mặc đạo bào rách rưới, dáng vẻ phóng đãng bất kham, đang sắp xếp một bàn đặt cuộc.
Xung quanh lôi đài, không ít võ giả trong lúc chờ đợi, rảnh rỗi bày xuống quầy hàng, đem vô dụng võ khí, đan dược cùng trao đổi với người khác.
Nhưng giống như gã bày bàn đánh cược, thật là hiếm có.
Kẻ này thân hình mập lùn, tóc tai rối bời, trên người mặc một bộ đạo bào cũ nát, dưới cằm để ba tấc râu dài.
Vừa nghe gã bày bàn đánh cược, không ít rảnh rỗi võ giả đều dồn dập vây tụ ở đây, xem xem gã đánh cuộc cái gì.
“Đánh cuộc đê, đánh cuộc đê, các vị đạo hữu còn không mau vào sòng….” Tên thanh niên chỉ lo người khác không nghe thấy, miệng hét om sòm, để mấy tên lão quái ngồi trên đài cao nhíu mày không vui.
“Kẻ này tu vi là gì, dám ở đây huyên náo ầm ĩ…” Một tên Ngọc Mệnh cảnh cao thủ lạnh lùng nói.
“Kim Thân sơ kỳ đi…có cần cho hắn một bài học hay không?” Một tên Ngọc Mệnh cảnh khác nhàn nhạt hồi đáp.
“Thôi, nơi này là đô thành, chớ nên gây chuyện…”
Tên thanh niên mặc đạo bào tựa hồ cũng không biết, chính mình lớn tiếng ồn ào, đã bị người để mắt, vẫn thản nhiên hô to gọi nhỏ.
Không thiếu cao thủ, bị hành vi của gã hấp dẫn mà tới.
“Vị tiểu hữu này, ngươi nói đánh cược là đánh cuộc cái gì, đánh cuộc như thế nào?” Không ít võ giả cười hỏi.
“Ha ha, suýt nữa quên… hôm nay Ô Tiểu Bát ta ở đây đánh cược, tự nhiên là đánh cuộc kết quả trận chiến giữa Phụ quốc công cùng Đông Ly Chân Nhân, như thế nào?”
Hí!
Từng tên võ giả dồn dập biến sắc, tên thanh niên không rõ lai lịch này cũng thật lớn mật, dám đánh cược Phụ quốc công cùng Đông Ly Chân Nhân chiến đấu.
Bởi vì mặc kệ tỉ lệ đặt cược là bao nhiêu, vẻn vẹn đánh cược người thắng bại, nói không chừng cũng sẽ đắc tội người.
Thôi, trước tiên cứ nghe một chút tỷ lệ đặt cược.
Từng tên võ giả nghiêng tai ngước cổ ngóng nhìn, chờ đợi lời nói tiếp theo của gã, nhưng người này thì vẫn há mồm gào rú mời chào.
“Khụ khụ khụ…Tiểu hữu, ngươi đã quên nói tỉ lệ cược, chúng ta làm sao mà đặt cược được!" Một ông lão nhắc nhở.
“Ầy, suýt quên, lại suýt quên…thật không tiện.
Trí nhớ của ta không tốt cho lắm, chư vị chê cười rồi…Đúng rồi, đánh cuộc là cái gì, tại hạ đã quên mất…”
“Ngươi không cần giả vờ, đánh cuộc là kết quả trận chiến giữa Phụ quốc công cùng Đông Ly Chân Nhân” Một tên võ giả không vui nói.
“Ầy, thì ra là như thế, thất lễ, thất lễ…như vậy đi, để tại hạ đem tỷ lệ đặt cược viết ở trên chiêu bài, để mọi người dễ dàng thấy…”
Thanh niên vỗ túi trữ vật, lấy ra một tấm mộc bài, trên mặc mộc bài viết chi chít các loại tỷ lệ đặt cược.
Tựa hồ người này thường xuyên đi khắp nơi mở sòng.
Gã chập lấy hai ngón tay, khí huyết hơi động, đem mộc bài tầng chữ bên ngoài lột bỏ, rồi lấy ra một cái bút lông, chấm ngụm nước, không cần mực nhưng vẫn có thể viết chữ.
“Ừm, mộc bài chất liệu vậy mà từ Âm Trầm Mộc ngàn năm”
Không ít lão quái tâm tư lay động, nhìn chằm chằm tên thanh niên, suy đoán lai lịch của gã.
Đã thấy Ô Tiểu Bát vặn vẹo bút lông, ở trên mộc bài viết xuống mấy dòng chữ.
Khương Ly thắng, một thắng một
Khương Ly hòa, một thắng mười
Khương Ly thua, một thắng một trăm
Viết xong mấy dòng chữ, thanh niên tựa hồ đối với kiểu chữ của chính mình cực kỳ thỏa mãn, gật đầu không ngớt, không thèm để ý đến đám võ giả xung quanh.
Mà tất cả võ giả, khi nhìn thấy tỉ lệ đặt cược, đều trợn tròn mắt.
Chủ sòng này hẳn là đứa thần kinh, nên mới định ra tỉ lệ đặt cược ngược đời như thế.
Đánh cược Khương Ly thắng, đặt một khối Nguyên Thạch, thắng mới có thể thu được một khối Nguyên Thạch tiền lời.
Đánh cược Khương Ly hòa, đặt một khối Nguyên Thạch liền có cơ hội thu về mười khối tiền lời.
Mà đánh cược Khương Ly thua, thì chỉ cần đặt một khối Nguyên Thạch, có cơ hội thu về trăm khối tiền lời.
Đây đâu phải đánh cược, mà rõ ràng là đang đưa tiền.
Dù sao, ở đây tất cả mọi người đều tin tưởng, Khương Ly chắc chắn thua, thậm chí ngay cả khả năng đánh hòa cũng không có.
Ai chẳng biết, Phụ quốc công hôm trước đã ngộ ra Nhị đoạn Chân Thân, Chân Vương phía dưới hầu như vô địch.
Đánh cược Khương Ly thua, chỉ có thắng không thua.
Đánh cược Khương Ly hòa, cho dù thua cũng chỉ thua một khối Nguyên Thạch, nhưng nếu Khương Ly thật sự nghịch thiên chiến hòa rồi.
Nếu là như vậy, đánh cược hắn hòa, hình như cũng có cơ hội kiếm lớn một phen.
Về phần đánh cược Khương Ly thắng! Căn bản chẳng có ai cho rằng Khương Ly sẽ thắng lợi.
Mà lại, đánh cược Khương Ly thắng lợi, một khối Nguyên thạch, thắng cũng chỉ lãi có một khối, thua thì mất sạch.
Chỉ có người ngu mới vung tay ném tiền qua cửa sổ.
.