Đông Ly Trần Kiếp Diệt


“Lão phu đánh cược Đông Ly Chân Nhân thua, cược một ngàn Nguyên Thạch.
Tuy nhiên, lão phu có một thắc mắc…nếu ta thắng, thì sẽ thu được mười vạn Nguyên Thạch tiền lời.
Mười vạn Nguyên Thạch ngươi có sao?”

Lúc này từ trong đám đông đi ra một ông lão râu tóc bạc phơ, khuôn mặt gầy gò trơ xương, mặc kim bào đội ngân quan, eo đeo một thanh Ngân Đao, quanh người tản ra khí tức âm trầm lạnh lẽo.
Ông lão này chính là Ngân Đao Chân Nhân Mạc Tử Hồng.

Lời nói của Mạc Tử Hồng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vấn đề mà lão hỏi, cũng là vấn đề mà nhiều tên võ giả đang thắc mắc.

Trận đánh cuộc này, có đắc tội hai vị cao thủ trên lôi đài hay không, đó là chuyện của chủ sòng.
Hiện tại có cơ hội kiếm tiền, mọi người tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Hơn nữa, một trận đánh cuộc có thể nói là tất thắng, ai mà chẳng động tâm.
Thậm chí, mấy vị Ngọc Mệnh cảnh cao thủ từng bất mãn với Ô Tiểu Bát, cũng dồn dập xoay chuyển cách nhìn, động lòng muốn đánh cược.

Chỉ là, tên thanh niên họ Ô kia có nhiều Nguyên Thạch như thế sao?

Không ít người lặng lẽ chất vấn.

Nghe xong câu hỏi của Mạc Tử Hồng, vốn đang trầm tư chiêm ngưỡng chữ viết của mình gã thanh niên, bỗng nhiên quay đầu, nhếch miệng kinh ngạc.

“Đạo hữu nói giỡn, ngươi nhìn quần áo của ta, rất giống kẻ không có tiền ư?”

Giọng nói của gã cao vút, vang vọng toàn trường, có chút sắc bén.
Mà từng tên từng tên võ giả thì đồng thời lộ ra vẻ khinh bỉ.

Nhà ngươi đầu tóc rối tung, mặc đạo bào rách rưới bẩn thỉu, trông chẳng khác gì ăn mày.
Nhìn từ trên xuống dưới, rõ ràng là đứa không có tiền.

Nếu không phải lúc nãy nhìn thấy Ô Tiểu Bát dùng ngàn năm Âm Trầm Mộc làm chiêu bài, có lẽ có lai lịch lớn.
Bọn họ đã không thèm tiếp lời với gã rồi.

Cảm giác được ánh mắt xem thường của mọi người, Ô Tiểu Bát tựa hồ cực kỳ bất mãn, hơi nhướng mày, cầm túi trữ vật hướng dưới đất mà dốc.

Lập tức, từ bên trong túi tuôn ra từng chồng từng chồng Nguyên Thạch.
Ước chừng nửa khắc, Nguyên Thạch đã tràn đầy một khoảng đất, tổng cộng có mấy vạn viên.

“Ai dám nói lão tử không có tiền, lão tử dùng tiền đập chết hắn” Ô Tiểu Bát chống nạnh, há miệng hét to, mà xung quanh đám võ giả cũng kinh ngạc vô cùng, tiếp theo đó là nhiệt tình cùng tham lam.

Chủ sòng đã có tiền, thì bàn cược này có thể làm, dù sao đặt cược xong, cho Ô Tiểu Bát mười lá gan cũng không dám quỵt nợ.

“Được, Ô tiểu hữu đã có sẵn Nguyên Thạch, lão phu liền đánh cược, cược Đông Ly Chân Nhân thua, một ngàn Nguyên Thạch.
Lại đánh cược một trăm Nguyên Thạch, cược Đông Ly Chân Nhân hòa”

Mạc Tử Hồng là người ra tiền đầu tiên, lão ta rất cẩn thận, ngoài đặt cược Khương Ly thua một ngàn Nguyên Thạch, còn đặt một trăm Nguyên Thạch là Khương Ly hòa.
Bởi vì dựa theo tính toán, nếu Khương Ly thua thì lão lời to, còn lỡ may có chiến hòa, thì lão coi như không mất.

“Lão phu đánh cược hai ngàn Nguyên Thạch Đông Ly Chân Nhân thua, một ngàn Nguyên Thạch Đông Ly Chân Nhân hòa”

“Lão phu đánh cược năm ngàn Nguyên Thạch Đông Ly Chân Nhân thua, một ngàn Nguyên Thạch Đông Ly Chân Nhân hòa”

…….

Từng tên võ giả dồn dập học theo nước đi của Mạc Tử Hồng, vừa đánh cược Khương Ly thua, cũng đánh cược Khương Ly hòa.
Tất cả những thứ này, tự nhiên là để đảm bảo, không bỏ trứng vào một giỏ.
Mặc dù không ít người đã từng chứng kiến trận chiến giữa Khương Ly và Phụ quốc công trước kia, cũng đánh giá cao thực lực của hắn, nhưng cũng chỉ dám đánh cược một phần nhỏ.

Tên Ô Tiểu Bát này, tất nhiên là nhiều tiền quá không có chuyện gì làm, mới đến đây đưa tài.
Ai, thật sự là người tốt mà! Mà biết đâu, kẻ này nói không chắc đang tán tài, là vì cảm ngộ, đột phá cảnh giới thì sao?

Bối cảnh của gã, tất nhiên cực kỳ thâm hậu, tu vi tuy thấp, nhưng không thể coi thường.

……..

Phía dưới lôi đài bàn cược, không có ai đánh cược Khương Ly thắng.
Mặc dù là một ít võ giả trẻ tuổi, luôn mồm biện hộ cho Khương Ly.
Nhưng đến lúc bỏ tiền ra, thì đều dồn đập đánh cuộc hắn phải thua.

Dưới lôi đài đặt cược lập tức khiến hội trường xôn xao, ngay cả ngồi ở trên đài cao các vị Chân Nhân cũng bị kinh động.

Ô lão bát xuất thủ xa xỉ, tự nhiên thân phận khó lường, khiến rất nhiều võ giả ban đầu nổi lòng tham muốn giết người đoạt bảo, dần dần bỏ đi ý định.

Điều đáng ngại duy nhất, đó là trí nhớ của họ Ô này quá kém, cho nên một khi đặt cược, bọn hắn nhất định phải lập xuống bằng chứng, để tránh gã quỵt nợ.

Mà lại, có mười mấy tên cao thủ, luân phiên nhau giám thị họ Ô, chỉ lo gã cuỗm tiền chạy trốn.
Dù Ô Tiểu Bát thân phận khó lường đi nữa, nhưng đã đánh cược thì phải có thua có trả.
Đây là điểm mấu chốt.

Việc này cũng truyền vào tai của Phụ Quốc Công cùng Khương Ly.

Phụ quốc công sắc mặt âm trầm, nhắm mắt yên lặng điều tức.
Sau trận chiến này, dù có thắng trận thì lão cũng phải đến Tông Nhân Tự xuất gia.
Tiền tài danh tiếng, chẳng còn quan trọng.

Mà Khương Ly thì hứng thú quan sát tên thanh niên kia.

“Người kia tựa hồ dùng bí pháp biến đổi dung mạo, Có thể giấu diếm Chân Nhân cao thủ, bí pháp ấy vô cùng cao minh.
Tu vi của hắn tất nhiên cũng không phải Kim Thân sơ kỳ…”

Lắc đầu, Khương Ly cũng yên lặng điều tức, dưới lôi đài đánh cược nhốn nháo, chẳng hề liên quan đến hắn.

Bên bàn cược, người tham gia cũng thưa dần, hết thảy võ giả đều cược Khương Ly thua hoặc hòa.
Ô Tiểu Bát sắc mặt tẻ nhạt, nhìn đám người xung quanh với ánh mắt khinh thường.

“Một đám ngu muội, tiền đã vào tay Ô mỗ.
Dù ta muốn trả lại, các ngươi cũng không dám nhận” Gã nhếch miệng cười đắc ý, vì phương thức vơ vét của cải mà mình nghĩ ra mà cao hứng cực kỳ.

Thế nhân nháo nhác vì lợi, lại không biết, chỉ cần lựa chọn Khương Ly thua hoặc hòa, thì dù cho thắng cuộc đi nữa, bọn họ cũng không lấy được tiền.

“Ba loại tỉ lệ cược, hai loại bị ta dùng khí vận lây nhiễm, tính toán, còn lại một loại xem như mở lối.
Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín.
Ô mỗ đã để cho các ngươi một con đường sống, mà không ai chọn, nếu có trách thì tự trách bản thân mình thôi hahaha”

Gã càng nghĩ càng đắc ý, nếu không phải ở đây đông người, gã đã ngửa đầu cười to rồi.

Nhưng vào lúc này, chợt có một cô gái mặc váy vàng, dịu dàng đi tới trước bàn đặt cược.
Ô Tiểu Bát lập tức thu hồi tinh thần, lộ ra sắc mặt vô hại.

“Đánh cuộc gì?”

“Đông Ly Chân Nhân thắng, một vạn Nguyên Thạch”

Họ Ô ánh mắt chợt sáng lên, quan sát cô gái mặc váy vàng.
Cô gái này tu vi vẻn vẹn mới Ngân Cốt cảnh trung kỳ, tự nhiên là không thể nhìn ra điểm đáng ngờ.
Nàng ta đặt Khương Ly thắng, hẳn là có nguyên nhân khác.
Dù là thua sạch, cũng phải cứu vãn danh dự cho Khương Ly.

Dù sao, người người đều cho rằng Khương Ly sẽ thua, mặc dù là điều đương nhiên, nhưng vẫn có chút khó nghe chứ.

“Ngươi có một vạn Nguyên Thạch sao?” Ô Tiểu Bát mỉm cười hỏi.

“Ta…ta có! Lý thúc thúc, có thể cho ta mượn Nguyên Thạch của ngươi được không?”

Cô gái mặc váy vàng vội từ đằng sau, lôi ống tay áo một tên đạo sĩ cao gầy, đi tới trước gian hàng.
Tên đạo sĩ cười khổ, từ trong túi trữ vật, lấy ra một vạn Nguyên Thạch đặt lên bàn.

“Mà thôi, lão phu dù sao cũng là Kiếm vệ của Chân Nhân, vì hắn vãn hồi chút danh dự là chuyện phải làm” Lý Tu Dương lắc đầu, lại lần nữa lấy ra một vạn Nguyên Thạch đặt lên bàn.

“Lão phu đặt cược Đông Ly Chân Nhân sẽ thắng!”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui