Khương Ly lời nói nhàn nhạt không có gì lạ, nhưng tựa hồ ẩn chứa một luồng khí thế uy nghiêm, trực tiếp chấn động đến mức thức hải của họ Ô đau nhức, không nhịn được phải lùi về sau nửa bước, sắc mặt kinh hãi tột cùng.
Bàn tay của Khương Ly đặt trên bốn cái túi trữ vật càng nặng tựa ngàn cần, lấy gã Nhất phẩm hậu kỳ thực lực, lại không có cách nào đem bàn tay thon gầy ấy đánh văng ra.
Quái lạ, Khương tiểu nhi này vừa sử dụng loại thủ đoạn gì, vì sao càng để cho lão phu có một loại cảm giác bị áp chế.
Trong đầu Ô Thiên Phong bình sinh từ trước đến nay xuất hiện cảm giác sợ hãi, bắt nguồn từ trong huyết mạch bản nguyên nơi sâu xa nhất, Hắc Vận thể.
Hắc Vận Thể hình như đang run rẩy.
Sao lại như vậy, một cảm giác rợn cả tóc gáy bốc lên, khiến cho một kẻ từng tung hoành thập quốc hơn hai trăm năm như Ô Thiên Phong, tựa hồ gặp phải thiên địch vậy.
Ô Thiên Phong trong lòng kêu khổ, lập tức biết rõ là mình đã khinh thường vị Đông Ly Chân Nhân này rồi.
Càng khiến gã thêm ngơ ngác, đó là Khương Ly dám trực tiếp dùng tay không đi bắt lấy túi trữ vật.
Phải biết, bốn cái túi trữ vật này lẫn nguyên thạch ở bên trong đều bị gã dùng Hắc Vận bí thuật yểm lên mấy ngàn chú độc.
Coi như Chân Vương đại vũ giả, chỉ cần thoáng chạm nhẹ, lập tức số mệnh sẽ bị nhuốm bẩn mà gặp phải phản phệ, tổn thương.
Nhưng Khương tiểu nhi lại thần sắc như thường, tựa hồ không bị chú độc xâm nhiễm.
Chứng kiến điều đó, họ Ô há có thể không kinh sợ.
“Khổ vậy, khổ vậy, Đông Ly Chân Nhân này có thể đánh bại Phụ quốc công, tự nhiên thủ đoạn đa đoan, hơn phân nửa là sở hữu bí thuật có thể chống cự Hắc Vận xâm thực.
Đã như thế, đem Nguyên Thạch cho người này, cũng không hại được hắn…”
Túi trữ vật bị Khương Ly giữ chặt, thu cũng không thể thu hồi, Ô Thiên Phong ánh mắt loạn chuyển, âm thầm vận dụng Chân Lực, bên ngoài thân mơ hồ xuất hiện hắc quang, chỉ một thoáng liền tràn trề khí lực, bất chợt vùng vẫy, suýt nữa thoát khỏi bàn tay của Khương Ly.
Khương Ly híp mắt, cũng vận dụng khí huyết, quanh thân nổi lên nhàn nhạt kim mang, thế mà càng cùng Ô Thiên Phong khí lực giằng co, khó phân thắng bại.
Ô Thiên Phong thầm mắng mấy câu, thầm nghĩ Khương Ly này không sợ Hắc Vận xâm thực, rõ ràng đang quyết tâm muốn cướp Nguyên Thạch của lão phu nha.
Hừ! tiền đã vào túi của ta, muốn để ta nhả ra, không có cửa.
Trong lòng tính toán không ngớt, bề ngoài lại lộ ra một bộ ôn hòa vẻ mặt, đối với Khương Ly cười nói.
“Bần đạo chợt nhớ đến, bốn cái túi trữ vật này, một cái là của Tô phu nhân, ba cái còn lại là của tiểu cô nương đây cùng hai vị đạo hữu khác.
Nếu muốn trả, thì cũng phải trả cho chủ nhân chân chính chứ không thể đưa cho đạo hữu rồi”
“Không sao, Tô phu nhân cùng mấy vị đây đều là bằng hữu của ta, Nguyên Thạch này Khương mỗ chỉ giữ hộ, sau đó sẽ trả cho bọn họ, cũng sẽ không để Ô đạo hữu mang tiếng xấu”
“Cái này không tiện cho lắm”
“Rất tiện là đằng khác”
Khương Ly bình thản trả lời, quanh người lập tức hình thành chín lớp màu vàng áo giáp, nhẹ nhàng liền đem Ô Thiên Phong chấn động ra ngoài, thân hình gã bất ổn phải lùi về sau mấy bước, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Nhưng trong nháy mắt, lại trở về bình thường, thở dài nói:
“Cũng được, cũng được nếu các hạ đã muốn cầm hộ Nguyên Thạch cho mấy vị đây, bần đạo cũng không miễn cưỡng, khổ vậy, khổ vậy”
“Bần đạo xin cáo từ”
Ô Thiên Phong nói rồi chắp tay, thân hình lóe lên một cái đã biến mất hành tích.
Họ Ô vừa đi, Khương Ly lật tay xem xét kỹ bốn cái túi trữ vật.
Ban đầu nhìn thấy trên túi tỏa ra khói đen, có chút quái lạ, cùng Tử Diễm Ấn Ký trên trán hắn tương đồng dị biệt.
Không nghĩ khi hắn tiếp xúc trực tiếp với khói đen, lại bất ngờ cảm giác được, khói đen này vậy mà đang sợ hãi hắn.
Nói chuẩn xác hơn là khói đen này đang sợ hãi khí chất mà Tử Diễm Ấn Ký tạo ra.
Trong chuyện này, chỉ sợ có ẩn tình, nhưng bây giờ chưa phải lúc đi suy tính.
Trận chiến vừa rồi, mặc dù may mắn dành chiến thắng, nhưng hắn cũng gặp phải trọng thương, trước tiên phải kiếm chỗ bế quan hồi phục trước.
Vì vậy, dưới lời mời thịnh tình của Tô phu nhân, nhóm người Khương Ly lại lần nữa trở về Hắc thị.
……
Đại La thành, dòng người náo nhiệt.
Mặc dù, Khương Ly cùng Phụ quốc công đại chiến, hấp dẫn rất nhiều võ giả tới xem.
Nhưng đối với đa số dân thường, thì trận chiến giữa hai vị cao thủ lâu năm tựa hồ cũng không mấy hấp dẫn.
Lúc này, trên con phố đông đúc, hai bên hàng quán tấp nập xuất hiện một ông lão lưng còng, quần áo rách rưới tràn đầy tử khí đang lửng thửng bước đi.
Ông lão này đầu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, con mắt phải bị người chọc thủng, máu tươi còn chưa khô.
Ông lão con mắt trái, có mờ mịt có tang thương, có tuyệt vọng thê lương.
Người này không ai khác chính là Phụ quốc công Trần Thừa Dụ.
Cùng Khương Ly đối chiến, hao tổn quá nhiều bản nguyên, mặc dù tu vi vẫn còn, nhưng thực lực của lão nay mười không còn một.
Quanh người lão bốc lên từng đợt tử khí, sợ rằng cách chết không xa.
Đúng lúc này Trần Thừa Dụ không chú ý, liền đâm sầm vào một người, ngã xõng xoài trên mặt đất.
Nếu là trước kia, có kẻ dám sỗ sàng chặn đường mình, lão nhất định sẽ phất tay đem diệt, nhưng bây giờ Trần Thừa Dụ sớm đã thoái lòng nản chí, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, lách qua kẻ chặn đường mà đi tiếp.
“Đường đường Nhị phẩm Chân Nhân cảnh, lại rơi xuống thảm cảnh như thế, thực là bi ai”
Bấy giờ, một giọng nói âm trầm từ đằng sau truyền vào tai Trần Thừa Dụ.
Nhưng lão tựa hồ không nghe thấy vẫn chầm chậm tiến về phía trước.
“Tộc nhân bị giết, bản thân cũng bị người đả thương gần chết, nổi nhục này ngươi cứ như thế bỏ qua hay sao” Giọng nói âm trầm lần thứ hai vang lên.
Trần Thừa Dụ nhíu mày, khàn khàn mở miệng.
“Ngươi là ai?”
“Vạn Quỷ Thành Âm Tướng Diêm Mặc”
Ừm! Vốn gầy gò ốm yếu Lão quốc công bỗng nhiên đứng thẳng người, sắc mặt biến đổi trăm mối cảm xúc, hồi lâu mới hỏi lại.
“Là Vạn Quỷ Vương phái ngươi tới đây?”
“Tự nhiên”
Trần Thừa Dụ tâm thần bất định, trong lòng khẽ động.
Diêm Mặc này là Vạn Quỷ Vương dưới trướng Thập Đại Âm Tướng, xếp hàng thứ ba, tu vị Nhị phẩm hậu kỳ.
Lão cùng gã trước đây từng đánh qua vài lần liên hệ.
Trần Thừa nhất mạch tu luyện quỷ thuật, trong tay lão Vạn Hồn Phiên cùng Bách Quỷ Đồ đều là cùng Diêm Mặc này giao dịch mà có.
Tuy nhiên, thân là Âm Tướng Diêm Mặc lại đột ngột xuất hiện ở Đại La Thành, điều này để người ta suy nghĩ sâu xa.
Cả hai im lặng chốc lát, Diêm Mặc lần nữa lên tiếng:
“Trần đạo hữu hiện tại, tử khí quấn thân, xem chừng đại nạn sắp đến, ngươi dự định buông tay bỏ mặc ư?”
Trần Thừa Dụ ánh mắt lấp lóe, có chút không cam lòng, cuối cùng hóa thành một tia thở dài.
Hiện tại bản nguyên tinh huyết đã tiêu hao gần xong, sinh mệnh lực sắp hết, trừ phi tìm được tiên đan diệu dược, nếu không lão khó lòng xoay chuyển tình thế.
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của lão, Diêm Mặc cười nhạt nói.
“Đạo hữu nếu muốn trở về đỉnh cao, báo thù rửa hận, thậm chí đoạt lại vị trí cửu ngũ chí tôn, ta ngược lại biết một con đường sáng”
“Hả!” Lão quốc công quay đầu, nhìn rõ diện mục của gã, hô hấp cũng hơi dồn dập lên, gấp gáp hỏi.
"Con đường gì?"
“Trở thành Quỷ Vương quỷ nô”
.