Đông Ly Trần Kiếp Diệt


“Thật có nhìn qua thẻ ngọc chứ?” Độ Tướng con mắt đăm đăm hỏi.

“Tự nhiên là thật, mời đại sư tự mình xem xét” Ma Phật Đại Sư mỉm cười rộng lượng nói.

Mấy người Độ Nhân nhìn nhau, trong lòng ngẫm nghĩ, nếu Ma Phật Đại Sư này đã dám thẳng cho bọn họ nhìn thẻ ngọc, thì đồ vật mà ông ta mang đến tất nhiên không thể nào là giả rồi.

Một môn Vương cấp Chân công cùng với ba môn Vương cấp Chân kỹ, đây chính là nội tình của một cái Vương cấp thế lực đấy.

Trần gia thành lập hơn ngàn năm, cũng tạm giữ Truyền Hỏa Bia ngàn năm, nhưng trong tộc đến nay chỉ sở hữu hai môn Vương Cấp Chân công và một môn Vương cấp Chân kỹ mà thôi.

Truyền hỏa bia bên trong ẩn chứa truyền thừa là có thật, nhưng suốt hơn một ngàn năm qua, bao nhiêu thế hệ Chân Nhân của họ Trần đi vào cấm địa cảm ngộ bia đá, ngoại trừ năm xưa Kinh Dương Vương nhận được Kinh Dương Công ra thì chẳng còn ai cảm ngộ được bất kỳ một môn Vương cấp Chân Công nào khác.

Bình thường Chân Công, Chân Kỹ ngược lại có bảy tám bộ, nhưng nếu đem so sánh với món lễ vật mà Vạn Quỷ Vương đưa ra quả thực không thể sánh bằng.

Vì thế nên mấy vị trưởng lão đều do dự không quyết.

Độ Nhân nói:
“Sư thúc, Đại Sư từ xa đến đây, quả là có lòng thành, chúng ta nên ứng tiếp ra sao, xin mời sư thúc chỉ thị”
Khô Mộc Thiền Sư hỏi:
“Độ Nhân, chúng ta luyện công tập nghệ là để làm gì thế?”
Độ Nhân phương trượng không ngờ sư thúc lại hỏi như vậy, hơi ngạc nhiên rồi trả lời:
“Cốt là để hoằng dương đạo pháp, bảo vệ bờ cõi”
Khô Mộc Thiền Sư hỏi thêm:
“Nếu như ngoại ma đến mà chúng ta đạo hạnh thô thiển, không đủ sức dùng Phật pháp điểm hóa, không thể không ra tay hàng phục thì phải dùng công phu gì?”
Độ Nhân đáp:
“Nếu bất đắc dĩ phải ra tay thì phải dùng Kinh Dương Chưởng”
Khô Mộc Thiền Sư hỏi tiếp:
“Thế công phu tu tập Kinh Dương Chưởng của nhà ngươi đến được cảnh giới nào rồi?”
Độ Nhân trán toát mồ hôi trả lời:
“Đệ tử căn cơ dốt nát, chẳng tiến bộ được bao nhiêu nên chỉ mới luyện đến chưởng thứ năm tiểu thành ”
Khô Mộc Thiền Sư hỏi thêm:
“Theo ngươi thì Kinh Dương Chưởng của họ Trần chúng ta so với ba loại chưởng pháp Bàn Nhược Chưởng, Phích Lịch Thiền Chưởng, Bát Tuyệt Chưởng của Vạn Quỷ Vương đằng nào hơn, đằng nào kém?”
Độ Nhân đáp:
“Đều là Vương cấp, mỗi loại có một thế mạnh riêng, khó lòng phân biệt”
Khô Mộc Thiền Sư nói:
“Đúng lắm.

Vậy nếu như đem Kinh Dương Chưởng tu luyện đến chưởng thứ sáu thì sẽ thế nào”
Độ Nhân đáp:
“Đến mức đó thì uyên thâm khôn lường, đệ tử không dám nói bừa”
Khô Mộc Thiền Sư nói:
“Ví dụ ngươi sống thêm một trăm năm nữa thì liệu có luyện xong chưởng thứ sáu không?”
Mồ hôi trán của Độ Nhan rơi tong tỏng xuống đất, run run đáp:
“Đệ tử không biết”
Khô Mộc Thiền Sư lặng thinh không nói thêm nữa.

Độ Nhân bừng tỉnh đại ngộ, liền nói:
“Sư thúc chỉ điểm rất đúng, đến Kinh Dương Chưởng và Kinh Dương Chân Công, chúng ta tu tập còn chưa xong, còn mong muốn có thêm võ học kỳ kinh của người ngoài làm gì? Đại Sư từ xa khổ nhọc đến đây, để tệ tự dọn đồ chay khoản đãi”
Câu nói đó rõ ràng có ý cự tuyệt lời yêu cầu mượn bia của Vạn Quỷ Vương.

Ma Phật Đại Sư thở dài một tiếng nói:
“Trước đó Quỷ Vương vốn dự định để Âm Tướng Tương Dạ đến đây mượn bia, nhưng tiểu tăng thấy Tương Dạ trời sinh tàn bạo, nóng nảy, nếu đến Việt quốc chỉ sợ sẽ động can qua, nên mới xin phép được đi thay….”
“Cảm ơn Đại Sư rủ lòng từ bi.

Nhưng Truyền Hỏa Bia là di vật mà thái tổ truyền lại, cũng từng dặn dò không được đem cho người khác.

Chúng tôi là bậc con cháu, sao dám trái lệnh của tổ tiên.

Mong Đại Sư lượng thứ” Độ Nhân chắp tay thành khẩn bảo.

Ma Phật Đại Sư chậm rãi nói: “Nói thế nào, đó cũng chỉ là một tấm bia đá mà thôi, quý tự hà tất phải coi trọng nó như vậy làm gì? Để phải tổn thương hòa khí giữa Vạn Quỷ Thành và nước Đại Việt?”
Độ Nhân sắc mặt hơi đổi, nhíu mày hỏi lại: “Lời nói của Đại Sư phải chăng muốn nói: Chúng ta nếu không chịu giao ra Truyền Hỏa Bia, thì Vạn Quỷ Thành và nước Đại Việt sẽ có chuyện binh đao?”
Trần Thừa Dụ trước kia cùng Vạn Quỷ Thành làm giao dịch, cũng biết đến dã tâm của Vạn Quỷ Vương, muốn mượn nước Đại Việt làm bàn đạp để âm thầm thôn tính Kiêu Dương thập quốc, thấy Ma Phật Đại Sư nói thế vội vểnh tai lên lắng nghe.

Ma Phật Đại Sư đáp:
“Qủy Vương vốn ái mộ phong cảnh, dân tình nước Đại Việt từ lâu, sớm có ý muốn cùng quốc chủ quý quốc đi săn chung một chuyến, có điều tiểu tăng thấy rằng như thế ắt không ít người sẽ phải bỏ mạng, phạm vào lòng từ bi của Phật môn, nên mấy chục năm nay vẫn hết sức ngăn trở”
Bọn Độ Nhân ai cũng biết lời nói của ông ta có ý uy hiếp.

Xem ra Vạn Quỷ Vương là quyết tâm muốn lấy được Truyền Hỏa Bia rồi, nếu không cho chỉ sợ thật sẽ động can qua.

Nếu chỉ vì một tấm bia đá mà để sinh linh phải đồ thán thì thật không nên chút nào.

Vạn Quỷ Thành mạnh mà Đại Việt yếu, nếu như chiến sự xảy ra quả thật rất đáng lo.

Thế nhưng Ma Phật Đại Sư chỉ mới dọa một câu mà Tông Nhân Tự đã hai tay dâng lên bảo vật trấn quốc thì còn gì là thể thống nữa?
Vì vậy, ngồi trong chùa các vị trưởng lão, ngay cả Khô Mộc Thiền Sư cũng phải đắn đo.

Đúng lúc này từ bên ngoài chợt vang vọng vào một tiếng nói:
“Nếu Vạn Quỷ Vương đã có lòng thành như thế mà Việt quốc chúng tôi còn từ chối thì đó là bất kính rồi”
Giọng nói kia hào sảng mà khảng khái, mang theo khí thế vạn quân khiến tất cả mọi người trong Tông Nhân Tự đều giật mình nhìn ra ngoài sân.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, mặc long bào đang đứng sừng sừng giữa không trung.

Câu vừa nãy là do người đàn ông này nói ra.

“Gặp qua quốc chủ”
“Gặp qua quốc chủ”
Bọn Độ Nhân thấy Trần Huyền Tông vừa đến, tảng đá nặng mắc trong lòng đã rớt xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Ma Phật Đại Sư quay đầu, khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, ánh mắt chợt co rụt, rồi nhanh chóng bình đạm như thường, chắp tay trước ngực lễ độ nói:
“Tiểu tăng Ma Phật xin chào Đại Việt quốc quân, nghe danh ngài từ lâu, hôm nay được nhìn thấy phong thái, quả nhiên danh bất hư truyền”
“Xin chào Đại Sư, Đại Sư đường xa tới tệ quốc, quả nhân bận bịu quốc sự không thể tận tình chiêu đãi, mong ngài tha lỗi cho”
“Đâu có, đâu có, là tiểu tăng đường đột” Ma Phật Đại Sư xua tay, lại nói: “Lời nói vừa rồi của Quốc quân mang ý tứ là chư vị đồng ý cho chúng ta mượn Truyền Hỏa Bia rồi”
“Đúng thế” Trần Huyền Tông từ từ hạ xuống mặt đất, đi vào trước cửa chùa, mỉm cười bảo.

“Nhưng Truyền Hỏa Bia này được giấu ở trong Kinh Dương cấm địa chỗ sâu.

Nếu ngài muốn mượn, thì phải tự thân đi lấy rồi”
“A” Ma Phật Đại Sư hai mắt sáng lên, thì thào nói: “Xem ra muốn lấy được Truyền Hỏa Bia cũng không phải chuyện dễ dàng”
Trần Huyền Tông cười tủm tỉm bảo: “Dễ dàng hay không, Đại Sư phải thử mới biết”
“Được, bần tăng đã nhận lời Qủy Vương thay ngài ấy đến đây mượn đồ, gặp chút khó khăn thì đã làm sao, mời quốc quân dẫn đường cho ta”
“Tốt” Trần Huyền Tông ánh mắt nghiền ngẫm, đi vào trong chùa chắp tay: “Quả lỗ mãng ra quyết sách, mong các vị trưởng lão chớ trách tội”
“Quốc quân cứ tự hành mà làm việc là được rồi” Khô Mộc Đại Sư mở lời.

"Đúng vậy"
"Đúng vậy"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui