Lạc Băng Hà vừa đi đã ba ngày không có tới.
“Công tử không sao chứ, nô tỳ không phải cố ý.” Thị nữ tay run lên, còn bát dược liền trực tiếp đổ vào tay Thẩm Thanh Thu, tay Thẩm Thanh Thu lập tức liền đỏ một khối.
Thấy thị nữ sợ hãi mà nhìn mình, Thẩm Thanh Thu vội nói.
“Không có việc gì.”
“Ai nói không có việc gì? Da sư tôn thực sự tốt như vậy?” Lạc Băng Hà cũng không biết đã đến đây lúc nào, ngữ khí thập phần tức giận.
“Nếu còn như vậy động tay động chân, về sau dược mới ra nồi liền tự đổ vào mình trước đi, cảm thụ xong rồi hãy hỏi.”
Lạc Băng Hà liếc mắt nhìn thị nữ một cái.
“Còn không đi xuống?”
“Trên người đầy vị phấn son như vậy, ngươi không cảm thấy hít đến hoảng sao?” Thẩm Thanh Thu nói, lùi về phía sau hai bước.
“Ghen?” Lạc Băng Hà duỗi tay, đem Thẩm Thanh Thu ôm ở trong lòng.
“Ta không thể đụng vào ngươi, ngươi muốn ta nhịn bao lâu?”
“Ngươi sẽ ăn một người sau khi cưỡng ép ngươi, lại biến đổi biện pháp tra tấn ngươi sao?” Thẩm Thanh Thu nói, trực tiếp cho Lạc Băng Hà một cái tát.
“Lạc Băng Hà, ngươi bất kham, đừng cho rằng ai cũng giống ngươi.”
“Ngươi nguyện ý đánh liền đánh đi, bất quá ta đến là muốn nói cho ngươi, thời điểm ta ngủ với người khác, đều nghĩ đến ngươi.” Lạc Băng Hà trực tiếp tránh đi cái tát, bắt lấy tay Thẩm Thanh Thu, thả xuống nói.
“Nghĩ đến bộ dáng ngươi nằm ở trong ngực ta, ôm ta nói sợ đau.”
“Súc sinh, nếu muốn nhục nhã người khác liền đổi cái biện pháp khác đi, như vậy ngươi không cảm thấy ghê tởm sao? Dù sao cũng chỉ là cái bạc tình quả nghĩa, không cần thiết lấy lý do thoái thác này tới ghê tởm ta!” Thẩm Thanh Thu tránh khỏi tay Lạc Băng Hà, trừng hắn một cái.
“Nên có cũng không thiếu, còn có thể tra tấn ta như vậy, ngươi rất đắc ý đi.”
“Khi còn nhỏ mặc kệ ta đối với ngươi tốt như thế nào, ngươi cũng không chịu tiếp thu, hiện tại lại trách ta không lấy lòng?” Lạc Băng Hà giọng điệu tựa cao hơn một chút.
“Ta chính là miên hoa túc liễu đó thì sao? Tóm lại còn tốt hơn so với ngươi ở trên giường ta cùng ta giao hoan, lại còn nghĩ Nhạc Thanh Nguyên!”
Nói thật, Lạc Băng Hà tức giận đến mức hận không thể trực tiếp giết Thẩm Thanh Thu, nhưng rốt cuộc cũng không hạ thủ được.
“Súc sinh vốn là không hiểu nhân tâm, chỉ biết hết cách suy đoán.” Thẩm Thanh Thu cũng không nói tiếp, xoay người trở về mép giường.
Có loại cảm tình so với tình yêu tri kỷ còn đặc biệt hơn, Lạc Băng Hà nói vậy chỉ có khi chết đi mới hiểu.
“Ngươi nói cái gì?” Lạc Băng Hà mắt sáng rực lên, khóe môi gợi lên một tia cười.
“Ngươi nói đi? Ngươi cảm thấy sao?” Thẩm Thanh Thu xốc lên chăn, chui vào.
“Ta mệt mỏi, tiểu gia hỏa nói hương vị trên người của ngươi không dễ ngửi.”
“Vậy Cửu Nhi thì sao? Hắn cũng không thích ta sao?” Lạc Băng Hà nói, xốc lên chăn, cũng nằm vào.
“Những người đó ta một người cũng không thích, ngươi muốn ghen, thì cứ việc ăn.
Khi nào thừa nhận là ghen tị, ta sẽ suy xét lại.”
“Súc sinh, ngươi thích hay không có liên quan tới ta, cút đi đừng tới chọc ta như vậy đủ rồi.”
Lạc Băng Hà nói, bàn tay mò vào trong quần áo của Thẩm Thanh Thu.
“Ngữ khí đừng kém như vậy, ta chính là tên cặn bã, nếu ngươi chọc giận ta, ta sẽ cưỡng bức ngươi.”
“Ngươi...!Đem tin tức tố thu một chút...”
Lạc Băng Hà đè tay Thẩm Thanh Thu lên đỉnh đầu, liếm vành tai hắn nói.
“Ngươi không phải nói tiểu gia hỏa không thích vị phấn son trên người ta sao, đổi thành tin tức tố của ta, hắn có thể sẽ thích đúng không?”
Thẩm Thanh Thu giãy giụa, lại vì đã tan hết linh lực mà vô lực phản kháng, bị bắt được trực tiếp kéo ra vạt áo.
“Ngô ân...” Đắm chìm ở trong tin tức tố của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu mặt đỏ đến không chịu nổi.
“Ngươi...!Buông ta ra...!Không sợ đứa nhỏ chịu không nổi sao?”
“Không sợ.” Một cái hôn môi, chậm rãi độ chút linh lực qua.
“Ta không làm đau ngươi, tin ta.”
“Đừng làm cho ta...!Thấy ngươi...” Thẩm Thanh Thu mồm mở to thở hổn hển, trong ánh mắt chứa đầy nước.
“Thực xin lỗi, ta chỉ là quá muốn, ngươi đừng khóc.” Tay Lạc Băng Hà khẽ chạm vào mặt Thẩm Thanh Thu, dưới thân động tác cũng chậm lại.
Thẩm Thanh Thu giương mắt nhìn nhìn Lạc Băng Hà.
“Súc sinh...!Cũng biết xin lỗi?”
“Ta sợ ngươi chết, ta sợ lúc ngươi nằm trong lòng ta nôn ra máu, ta cái gì đều không làm được, ta muốn ở bên cạnh ngươi, sư tôn hiểu không?” Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu ôm ở trong ngực, nhẹ nhàng xoa eo hắn.
“Từ lúc còn nhỏ sư tôn không chịu cho ta sắc mặt tốt, ta làm cái gì cũng bị đánh mắng, ta cho rằng ta sẽ hận ngươi cả đời.
Nhưng khi nhìn bộ dạng ngươi gần chết, ta thật sự sợ.”
Lạc Băng Hà khẽ hôn sườn mặt Thẩm Thanh Thu một chút.
“Ngươi cả đời này đều thiếu cho ta, ngươi nên là ta.”
“Ngươi vì sao không đi chết đi...” Thẩm Thanh Thu hồng hốc mắt, trừng hướng về phía Lạc Băng Hà.
“Cũng nhờ sư tôn ban tặng, ta rất nhiều lần suýt chút nữa thì chết ở vực sâu.” Lạc Băng Hà cười cười, niết cằm Thẩm Thanh Thu.
“Bởi vì ngươi, ta chịu khổ nhiều như vậy, ta còn đem ngươi như bảo bối mà sủng, ngươi có cái gì không hài lòng?”
Bọn họ đều xin lỗi đối phương, hai người dằn vặt nhau cho tới bây giờ, trừ bỏ xứng đáng còn có thể nói cái gì.
“Ngươi...!Chịu khổ...!Đâu có liên quan gì tới ta...!Nếu muốn giết ta...!Thì chờ tiểu gia hỏa xuất thế trước đã...” Thẩm Thanh Thu bị làm cho cả người nhũn ra, cả người đều dựa vào trên người Lạc Băng Hà.
“Ngươi...!Làm đau ta...”
Lạc Băng Hà khẽ hôn môi Thẩm Thanh Thu một chút.
“Ta đã quên, ngươi là sư tôn của ta.”
Lạc Băng Hà không hiểu, ở một cái thế giới khác rõ ràng tất cả mọi thứ đều không như vậy, vì sao sư tôn của hắn, luôn không chịu dành cho hắn một chút ôn nhu.
Nhưng Lạc Băng Hà, cố tình lại rất để ý một Thẩm Thanh Thu như thế này..