[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu

Gilette chợt đặt bút viết xuống trước khi lý trí kịp ngăn cản. Dòng chữ trên giấy dần biến mất, kéo theo một khoảng lặng như tờ.

Gilette thật không thể tin nổi những gì mình vừa viết. Cô... vậy mà...lại nói ra rồi? Gilette biết rõ ràng rằng, một kiếp làm fangirl, hai năm kề bên, bản thân cô thích anh, hơn nữa còn ngày càng không thể khống chế nổi thứ cảm xúc ấy. Mọi việc trước giờ đều nằm trong tầm tay cô, anh như một nhân tố ngoài tầm kiểm soát, đem mọi thứ, cuộc đời của cô, cảm xúc của cô, như đang xoay vần theo một hướng hoàn toàn khác.

Gilette muốn nén tình cảm đó xuống bởi vì cô biết, một kẻ như anh nào biết yêu, cô không muốn mọi thứ vượt ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó, cô không muốn bản thân bị tổn thương. Thế nhưng, Tom hết lần này tới lần khác trêu chọc cô, khơi lên thứ tình cảm mà cô vốn đã muốn chôn sâu trong lòng, Gilette thật sự không hiểu nổi Tom nữa.

Gilette không muốn giấu nữa, cô quyết định sẽ tìm cách thực hiện một nhiệm vụ bất khả thi, cưa đổ Chúa tể Hắc ám. Vừa lúc ấy, Tom lại thổ lộ với Gilette những cảm xúc của anh đối với cô. Có một cái gì đó thay đổi, một cái gì đó bùng nổ trong Gilette, và, tình cảm đáng ra đã được cô chôn giấu sâu tận đáy lòng sôi trào hơn bao giờ hết. 

Cô tỏ tình rồi!

Đến tận nhiều năm về sau Gilette cũng không hiểu nổi khi đó cô lấy dũng khí từ đâu để viết ra lời đó, nhưng mà cô cũng cảm ơn bản thân của lúc đó, vì đã cho cô hạnh phúc của ngày hôm nay.

Tom không biết thứ cảm xúc lạ kì đang sục sôi trong lòng anh là gì. Gilette nói, cô ấy thích anh? Cả cuộc đời một vị Chúa tể Hắc ám như anh chưa từng có giây phút nào cảm thấy lúng túng như bây giờ. Anh không biết phải đáp lại như thế nào nữa. Thích, hình như là một cách tỏ tình? Nhưng, tỏ tình á? Với anh? Tom hoang mang vô cùng trước mớ cảm xúc của bản thân. Một tiếng nói sâu thẳm từ trong lòng cho Tom biết anh phải đáp lại cô, nhưng mà như thế nào?

[Tom, em biết anh đang rất bối rối. Hiện tại, nghe em nói nhé. Em sẽ không hỏi anh có thích em không bởi vì câu hỏi đó vô dụng, đằng nào anh cũng đâu có hiểu. Em muốn hỏi, đối với em, anh có cảm giác gì?]

Gilette trấn tĩnh lại, cô muốn dẫn dắt cho Tom hiểu, cũng muốn thăm dò tình cảm của anh đối với cô.

Tom suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Anh có quá nhiều cảm xúc khác lạ đối với Gilette, cô muốn hỏi những thứ cảm xúc đó sao? 

[Anh không biết nữa, Gil. Anh muốn em nghĩ tới anh đầu tiên khi gặp chuyện, muốn làm chỗ dựa cho em. Muốn bảo hộ em một đời vô ưu vô lo. Anh muốn cho em mọi thứ, cũng sẵn sàng làm mọi thứ vì em. Anh muốn nhìn thấy em hàng ngày, muốn cho em tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời. Nhưng mà, anh không hiểu thế nghĩa là gì. Tại sao anh lại có những cảm xúc như vậy?]

Gilette nhìn những dòng chữ vừa hiện lên, tâm can như bị ai đánh mạnh một cái, thắt lại. Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trong lòng cô chỉ còn duy nhất một tiếng gào "Anh ấy cũng thích mày! Anh ấy cũng thích mày!". Chợt, Gilette thấy hai mắt cô nhoè đi, niềm hạnh phúc không tên âm ỉ trong lòng ngày càng sôi trào. May mắn nhất trên đời, là người mình thích, vừa hay cũng thích mình.

Tom sửng sốt, lo lắng hỏi:


[Em khóc đấy à, Gil? Anh đã nói sai gì sao?]

Thấy cô khóc, tâm anh như thắt lại, đau đớn. Tại sao lại đau đến như vậy?

Gilette bật cười, nước mắt vẫn rơi.

[Là do em hạnh phúc quá đấy!]

Tom khó hiểu hỏi lại:

[Hạnh phúc quá sao?]

Gilette gật đầu, đặt bút giải thích cho Tom.

[Những cảm xúc mà anh dành cho em, đó chính là thích đó, chàng ngốc! Giống như em thích anh, rất thích.]

Tom choáng váng, thích? Những thứ cảm xúc kì lạ mà bao lâu nay anh trốn tránh là thích sao? Giống như lão Ong mật vẫn thường hay nhắc tới, thứ sức mạnh mà lão ấy cho là cao cả, tình... yêu? Anh yêu... Gilette sao?

Tom suy nghĩ, anh nhớ về những lần nói chuyện với cô, những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Anh chợt nhận ra anh đúng là sẵn sàng hi sinh tất cả cho cô, giống như sức mạnh của tình yêu mà lão Ong mật thường nói. Có một điều gì đó chậm rãi thay đổi trong anh. Vậy đúng là anh đã có thứ tình cảm đó rồi, thứ cảm xúc mà anh luôn cho rằng là uỷ mị và vô dụng, thứ cảm xúc mà anh luôn khinh thường. Là vậy sao? Yêu? 

Vì một thứ như vậy mà anh mất đến ngần ấy thời gian mới hiểu ra, thật là mất mặt. Tom chợt nhận thấy, anh không bài xích nó nhiều như anh tưởng, thậm chí còn có chút ngọt ngào đang từng chút, từng chút một lan toả trong lòng. Nếu đã biết rõ, một Chúa tể Hắc ám như anh chẳng còn gì để rối rắm nữa. Chẳng phải Gilette nói cô cũng thích anh sao? Mà nếu cô không thích, anh cũng sẽ làm cho cô phải thích.

Tom chợt hiểu rõ mọi điều, những cảm xúc, những thay đổi kì lạ đều đã được giải thích rõ ràng, sự tự tin trở về bên anh.


[Nhóc con, anh hiểu rồi.]

Gilette mỉm cười, cô biết mà, Tom vốn dĩ là một người thông minh. Không hiểu gì về tình yêu thì sao chứ? Cô sẽ làm cho anh hiểu, bù đắp cho anh quãng thời gian cô đơn mà anh đã phải trải qua khi còn trẻ.

[Vậy câu trả lời của anh là...?]

Dòng chữ dứt khoát mạnh mẽ dần thay thể nét chữ thanh thanh của Gilette.

[Gilette Gray, ngày hôm nay, tại đây, anh tuyên bố em là của anh. Chỉ là của mình anh thôi.]

Gilette mỉm cười hạnh phúc. Cô thực sự cảm ơn định mệnh đã cho cô một kiếp sống mới, cho cô cơ hội gặp được anh, vị Chúa tể mà cô hằng sùng bái, cho cô cơ hội thấy được nhiều hơn về con người anh và yêu anh.

[Tom, em sẽ sớm trả lại cho anh một cơ thể.]

[Anh tin em.]

Chỉ ba chứ đã khiến trái tim Gilette rung lên. Tin tưởng vô điều kiện, một Chúa tể như anh mà lại tin tưởng cô tuyệt đối. Cô nhất định sẽ không để anh phải thất vọng, rất nhanh thôi, vòng tay của Tom sẽ thuộc về riêng cô.

[Tom, anh còn nhớ Peter Pettigrew chứ?]

Gilette bất chợt hỏi, Tom hiểu cô muốn nói chuyện chính sự, liền nghiêm túc suy nghĩ.


[Anh nhớ, một kẻ phản bội trong nhóm Đạo tặc. Là kẻ em tống và ngục Azkaban tháng trước.]

[Phải, là hắn đấy. Em sợ hắn sẽ trở về bên chủ hồn.]

[Một kẻ vô dụng như thế thì có thể làm nên điều gì chứ.]

[Bất cứ điều gì. Anh không hiểu đâu Tom, hắn sẽ giúp chủ hồn khôi phục cơ thể. Một mình hắn cũng có thể gây rất nhiều rắc rối cho chúng ta. Em muốn hắn phải chết!]

Tom sửng sốt, anh cảm nhận được sát khí ẩn hiện trong từng câu từng chữ của Gilette. Anh biết, cô không nói đùa, Gilette thực sự muốn Peter phải chết.

[Làm sao mà em biết được điều đó?]

[Em biết, vậy thôi. Quan trọng là, dù một khả năng nhỏ nhất em cũng không muốn để nó xảy ra. Em sẽ nhân lúc Bộ Pháp Thuật giải Peter về Azkaban mà giết hắn.]

Tom biết Gilette có thể dễ dàng làm được điều đó. Tom cũng luôn biết Gilette không phải là một cô bé đơn thuần, ngây thơ, vô dụng. Nhưng anh không muốn đặt cô vào nguy hiểm một giây một phút nào, cũng không muốn tay cô phải vấy máu.

[Em chắc chứ, Gil? Thực ra em có thể đợi đến lúc anh khôi phục cơ thể rồi thay em giết hắn.]

Gilette kiên quyết:

[Đến lúc đó thì đã muộn mất rồi. Chúng ta chỉ có một cơ hội trước khi hắn vào Azkaban. Tom, tay em cũng không phải chưa từng vấy máu. Khi anh chưa gặp em, em đã giết không ít người đâu.]

Tom giật mình, ý Gilette là gì? Khi gặp anh cô mới có 9 tuổi, khoảng thời gian sau đó anh đều theo sát cô, sao cô có thể giết người được? Gilette hình như còn có bí mật muốn giấu. Anh nhớ lại những lần cô cố tình lờ đi lý do mình biết trước một số chuyện, thêm lần này nữa. Tom không tin chẳng có chuyện gì trong đó. Nhưng mà anh tôn trọng cô, anh sẽ không hỏi, nếu cô không muốn nói. Một lúc nào đấy, khi Gilette đã sẵn sàng cô sẽ nói cho anh biết.

[Vậy em định làm thế nào để biết được thời gian Đuôi Trùn bị áp tải đến Azkaban?]

Gilette thở phào khi Tom không hỏi thêm về câu nói lỡ vuột ra của cô. Với sự thông minh của anh có lẽ sẽ dễ dàng nhận ra nhiều sơ hở vậy mà vị Chúa tể Hắc ám này lại tâm lý đến vậy, anh để cho cô thêm thời gian, Gilette cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô vẫn chưa sẵn dàng để nói cho anh biết về kiếp trước, Gilette đôi khi thật sự không muốn nhớ lại nó. 


[Bộ thật sự là một lũ vô dụng, chuyên quyền, biết sai còn không muốn sửa, cố ý kéo dài thời gian. Vốn dĩ đã chẳng có mặt mũi gì còn lo lắng gì chứ. Em vẫn đang nhờ cha tạo áp lực, khi nào xong cha sẽ báo cho em. Em có thể dựa vào đó để tính thời gian áp tải. Theo quy trình thông thường, Peter sẽ bị đưa ra toà sau đó mới đến Azkaban, tính thêm chút thời gian vo ve làm phiền của đám phóng viên nữa, chúng ta có thể đến chỗ mai phục sớm một chút. À mà anh có thể hấp thu được các mảnh hồn khác đúng không?]

[Có thể.]

[Vậy thì hẳn anh còn nhớ cái Trường Sinh Linh Giá trong vương miện của Ravenclaw cất ở phòng Cần thiết.]

Tom kinh ngạc.

[Sao cái gì em cũng biết vậy?]

[Em mà. Khi nào thuận tiện chúng ta sẽ qua đó lấy cái vương miện cho anh hấp thu. Đến lúc dùng Hòn đá Phù thuỷ cũng dễ hơn.]

Tom quyết định từ giờ sẽ mặc định là Gilette cái gì cũng biết cho khỏi mắc công kinh ngạc.

[Được, quyết định vậy đi. Còn bây giờ thì anh yêu cầu em đi ngủ. Đã khuya lắm rồi. Thức khuya ảnh hưởng đến sức khoẻ của em đấy. Còn ảnh hướng đến dung mạo nữa. Như thế là làm thiệt hại đến tài sản cá nhân của Chúa tể Hắc ám anh.]

Gilette mỉm cười, cô bây giờ đang cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Chúa tể Hắc ám đang quan tâm cô, thật dễ thương làm sao. Trong lòng cô đang đong đầy mật ngọt. Yêu và được yêu là hạnh phúc, màu hồng tô điểm cho cuộc sống.

[Anh đáng yêu hơn trước nhiều lắm đấy, Tom. Anh cũng mau nghỉ ngơi đi.]

Gilette in một dấu môi lên cuốn sổ rồi gấp nó lại, quay về giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, nụ cười vẫn còn vương trên đôi môi hồng tinh tể. Gilette cứ như vậy bỏ lại vị Chúa tể Hắc ám trên bàn lại bắt đầu ngơ ngẩn bối rối vì nụ hôn gián tiếp vừa rồi

Đêm nay, Tom Marvolo Riddle, Chúa tể Hắc ám Voldemort, kẻ được sinh ra từ tình dược, đã biết yêu. Tình yêu của hai kẻ tài năng và máu lạnh sẽ như thế nào? Tương lai là điều mà không một ai biết trước, nhưng hiện tại luôn là khoảng khắc đáng được trân trọng dù nó mang vị ngọt hay vị đắng.

Yêu, một thứ tình cảm thiêng liêng đang dần nảy nở giữa hai linh hồn đặc biệt.

Hạnh phúc nhất là khi, người bạn thích, vừa hay, cũng thích bạn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận