[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

Cũng may là Draco từng dạy những câu chú ngữ cơ bản, hơn nữa lúc đó chúng tôi còn dùng một quyển từ điển dày để làm luyện tập.

Draco không yên lòng đem đũa phép vung lên có điều không cần hỏi cũng biết, tâm trí giờ đang bay đến buổi vũ hội buổi tối.

Tôi kéo kéo tay Draco.

Draco miễn cưỡng nhìn tôi.

Tôi nâng cằm, ý bảo Draco nhìn sang bên nhà Gryffindor.

Ở bên kia, nơi bàn của Weasley, hai tay dài cứ xoay xoay giống cối xoay gió, một bên la lớn: “Wingardium Levisa”.

“Cậu nói sai rồi” Hermione Granger cùng tổ với cậu ta không khách khí nói “Là Wingardium Leviosa, thêm chữ “o” vào mới được!!”

Tôi nhịn không được cười nhẹ.

Vẻ mặt lúc trước Draco dạy tôi cũng giống như Granger bây giờ vậy!

Bên kia, Hermione cuốn lấy ống tay áo, vẫy đũa phép, rõ ràng nói “Wingardium Leviosa”

Cái lông chim trước mặt cô ấy và Weasley dâng lên trên khoảng bốn thước Anh.

“Được, làm tốt lắm!” Giáo sư Flitwick hô to “Các trò nhìn xem, trò Granger đã thành công!”

Draco chán ghét quay đầu về phía bên kia, đồng thời không yếu thế, lông chim của chúng tôi cũng bay cao.

“Tốt, trò Malfoy cũng thành công, các trò khác cố lên!” Giáo sư Flitwick hô to.

Mặt Draco lộ ra sự hài lòng.

“Không thể phủ nhận, cô bạn Granger thật sự có thiên phú về ma chú!” Tôi nhỏ giọng nói.

“Loại máu bùn đó…”Draco khinh thường nói.

Tôi kéo tay hắn một cái, ngăn cản câu tiếp theo “Từ đó khó nghe lắm đấy!”

“Ai!” Draco thấp giọng kêu đau một tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi không nói tiếp.

Tan học, Draco ngồi không nhúc nhích.

Tất cả học sinh nhà Slytherin chậm rãi thu dọn đồ.

Đây là quyết định chính xác, học sinh nhà Gryffindor hiếu động tranh nhau đi ra cửa.

“Trách không được người khác đều chịu không nổi cậu ta, nói thật lòng, cậu ta thật sự giống ác mộng!”

Trong hành lang truyền đến giọng nói nhỏ của Weasley, chỉ mới tới cửa phòng học chúng tôi đã nghe được.

Draco nhíu mày, khó chịu nói “Không có giáo dưỡng, thật không thể tin cậu ta là người của gia tộc thuần huyết…”

Qủa nhiên, sau khi chúng tôi đi tới ngã rẽ hành lang thì thấy Granger đi sau Potter và Weasley không xa, bả vai của cô ấy run nhẹ, bước chân nhanh đi về phía trước, đụng vào Potter, không thèm quan tâm đi tiếp.

Tôi nghĩ có lẽ cô ấy khóc.

“Tớ nghĩ cậu ấy nghe được lời của cậu” Potter bất an nói.

“Thì sao?” Weasley nói “Chính cậu ta cũng biết mình không có bạn”

“Vậy cậu thì sao? Ngoài việc là người hầu của Potter thì cậu có ai làm bạn?” Draco nhếch môi, trào phúng nói.

“Ron không phải là người hầu của tôi, cậu ấy là bạn tốt của tôi!” Potter phản bác.

“Cảm ơn, Harry!” Ron nói “Liên quan tới cậu sao? Đồ Slytherin xấu xa!”

“Hừ, đồ con chuột đồng thối hay la hét!” Draco cố ý phẩy tay, các học sinh năm nhất của Slytherin ở cạnh Weasley cũng nhanh chóng rời khỏi.

“Harry, cậu buông tớ ra, tớ phải dạy cho cái tên chết tiệt kia một trân, tớ chỉ biết tất cả người của Slytherin toàn là đồ trứng thối…”

Phía sau truyền đến tiếng kêu gào của Weasley và âm thanh Potter khuyên can.

Cái tên Weasley kia đúng là không biết tình huống, hắn không biết sau khi nói cái câu “Đồ Slytherin xấu xa” toàn bộ sắc mặt học sinh năm nhất của Slytherin đều tối sầm!

Draco dừng chân một chút.

“A, Ron, cậu sao vậy?” Potter kêu to.

“Haha”

Quay đầu nhìn lại, Slytherin năm nhất đều cười to.

Xung quanh miệng của Weasley có một vòng lông màu đỏ rậm như tóc hắn, mỗi lúc hắn muốn nói, bộ lông đó lại duỗi vào miệng.

“Phi phi…” Weasley không thể nhổ nó ra, mặt đỏ ửng.

Cứ như vậy, chúng tôi cười càng lớn.

Bộ dạng buồn cười của Weasley bị một ít học sinh của Hufflepuff và Revenclaw cười lúc đi qua.

Bên cạnh có hai người Slytherin lớn tuổi, nhanh chúng thu đũa phép trở về, cười nhẹ rồi đi nhanh.

Potter tức giận liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, luống cuống kéo Weasley đi về phòng khám.

Vì chuyện này, nên cảm xúc của Draco tốt hơn, thậm chí ăn thêm một phần bít tết, cũng không tức giận khi Crabbe và Goyle phát ra tiếng nhai.

“À, buổi sáng nay và hai tiết chiều Granger không có đi học”

“Đúng thế, lúc tớ đi toilet thì thấy cậu ấy khóc ở đó, nhưng mà không nghe lời an tủi của tơ!”

Hai nữ sinh Gryffindor lo lắng nói chuyện.

Lúc này, chúng tôi đang chuẩn bị để tham gia buổi lễ hội Halloween.

“Draco, thế nào? Đi nhanh thôi, tớ chờ không nổi nữa…” Blaise vỗ lưng Draco thúc giục.

Drac hơi nhíu mày, bước nhanh tới bàn ăn của Slytherin.

Trong phòng ăn toàn là những thứ đặc trưng của Halloween, xem hoa cả mắt.

Một ngàn con dơi treo ngược trên tường, mặt khác còn có một ngàn con xếp thành hình đám mây, trên bàn cơm là lông chim đang bay, bí đỏ có thêm lửa ở trong bụng..

Sau khi Weasley bị Potter kéo tới phòng bệnh tới giờ vẫn chưa về, nghe nói bà Pomfrey chỉ có thể nghĩ biện pháp để đống lông kia không chui vào miệng cậu ta nữa, phải đợi giáo sư Snape chế ra thuốc mới chữa khỏi.

“Hi vọng lần này con chuột đồng kia có thể quản tốt cái miệng!” Lúc đó, sau khi Draco nói, mọi người trong phòng nghỉ đều vui vẻ nói chêm vào.

Bây giờ, tôi đối với thói quen giả vờ ngây thơ hoặc ngớ ngẩn của Draco đã quen.

Chúng tôi đang hưởng mĩ vị tại đại tiệc, giáo sư Quirrel đột nhiên vọt vào nhà ăn, ông ấy đeo khăn quàng trên đầu, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ.

Tất cả mọi người đều nhìn theo hắn.

Giáo sư Quirrel đi đến cạnh ghế của giáo sư Dumbledore, thân người cúi xuống, thở phì phò “Cự quái — ở trong phòng học dưới hầm – chắc ngài cũng biết”

Nói rồi ông ta ngất.

Trong phòng nhất thời loạn cào cào cả lên, giáo sư Dumbledore đành phải vẫy đũa phép tạo ra những chòm pháo hoa tất cả học sinh mới an tĩnh lại.

Tôi không tha dĩa bít tết đang ăn dở, lấy một cái bao sạch gói hai chiếc bánh Hamburg, thuận tay cầm một ly nước chanh.

“Các huynh trưởng” Lúc này giọng nói của giáo sư Dumbledore âm trầm nói “Đem các đàn em về ký túc!”

Lễ đường ầm ĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui