Edit by:Kimin
Nhà Weasley và nhà Malfoy được phân đến hai chỗ khác nhau, thế nên trước khi cuộc thi đấu bắt đầu, Harry và Draco vẫn chưa có cơ hội để chạm mặt nhau.
Harry đã sớm rời khỏi nhà dượng Vernon đến Hang Sóc, ở Hang Sóc được mấy ngày rồi nhanh chóng đến luôn sân vận động tổ chức Quidditch.
Giờ phút này đã yên vị ngồi tại cái lều được dựng xong xuôi, cả gia đình Weasley đang tràn đầy phấn khởi bàn tán về World Cup, vé bọn họ mua là của trận Bulgaria và Ireland.
"Bảo đảm đội Irealand sẽ là đội chiến thắng" Charlie tâm trạng phấn chấn nói "Bọn họ ở vòng bán kết đã hạ đo ván đội Peru".
"Nhưng mà đội Bulgaria có tuyển thụ Victor Krum, anh chàng Krum đây chính là tầm thủ hơi bị được luôn đó".
Fred bán tính bán nghi.
"Đúng là cậu chàng Krum kỹ thuật không tệ, nhưng một cây cột sao chống hết căn nhà, đội Ireland có tới bảy cầu thủ tiềm năng lận...!"
Bù lại khoảng thời gian trước, Harry được nghe no nê về những đội tuyển và trình độ chơi của các cầu thủ, nhưng mà chỉ được một lúc, lực chú ý của cậu đã bị những thứ khác thu hút mất tiêu rồi — thật sự thú vị à, cậu chưa có gặp nhiều thứ hay ho đến thế đâu nghen.
Những người bán hàng rong không ngừng dùng độn thổ xuất hiện xung quanh khu vực cắm trại.
Trang phục của người bán hàng kì cục hết sức, họ đẩy mấy cái xe con, bên trong đầy ắp những món đồ chơi lạ lùng quái lạ.
Ron và Harry đi tới đi lui vòng vòng vài vòng, trong tay đã cầm thêm được mấy món — Ron mua một cái nón cỏ có ba lá biết khiêu vũ và một cái nơ bông hồng xanh lục, cu cậu cũng mua cả hình của Viktor Krum, Tầm thủ của đội Bungari.
Hình anh chàng Krum tí hon cứ đi tới đi lui trên lòng bàn tay của Ron, cau có nhìn cái nơ hồng màu xanh lục nằm phía trên anh ta.
Về phía Harry, dưới sự PR nhiệt liệt nồng cháy của người bán hàng rong, Harry một một cái ống nhòm, cậu đơn giản chỉnh chỉnh một chút, cậu thề — trời má nó hiệu quả tốt vô cùng luôn á.
Thời gian ăn chơi nhanh chóng trôi qua.
Mặt trời từ từ khuất sau ngọn núi đằng Tây, cơn gió nhè nhẹ thổi tới từ phía trước.
Màn đêm cũng ngày càng dày đặc, ánh trăng khuyết đã treo ở đỉnh ngọn cây rồi.
Và rồi một tiếng cồng ngân nga, trầm sâu vang lên từ đâu đó bên kia cánh rừng.
Lập tức lồng đèn xanh và lồng đèn đỏ bừng cháy sáng trên các ngọn cây, soi tỏ con đường dẫn đến sân đấu.
Cảm giác hưng phấn như bùng nổ, một đám người bắt đầu trở nên ầm ĩ
"Tới giờ bắt đầu rồi!" Ông Weasley lớn giọng đi quanh sân vận động, mang theo tâm trạng háo hức đùng đùng "Mấy đứa nhỏ, lẹ lên tụi con ơi!".
Bây giờ cầu thang dẫn vào sân vận động được trải tấm thảm màu tím sẫm, tấm thảm được kéo dài thòng đến tận cái dãy ghế đầu tiên.[Đám nhà Weasley hòa cùng đám đông trèo lên, qua khỏi cửa thì đám đông tản ra, đi về các khu khán đài ở bên trái hoặc bên phải.
Đám Weasley cứ tiếp tục trèo lên cao, và cuối cùng họ lên tới đỉnh cầu thang để đến một khu vực dành riêng khôn lớn lắm, nằm biệt lập ở bị trí cao nhất của sân vận động, ngay chóc chính giữa khoảng cách giữa các cột gôn bằng vàng của hai đội.Có khoảng hai chục cái ghế sơn son thếp vàng đặt thành hai hàng trong khu vực này, Harry cùng đám Weasley ngồi đầy hết hàng ghế đầu, cậu cúi xuống nhìn cái cảnh tượng mà cậu thật không bao giờ có thể tưởng tượng ra có cái gì tương tự được như vậy hết.]
Draco vào lúc đi cùng cha đến dãy ghế ngồi, nhìn thấy một cảnh tượng như sau — Corneilius Fudge đang trò chuyện với bộ trưởng Bộ Phép Thuật của Bulgaria, bọ họ giơ tay giơ chân, biểu hiện như đang nói chuyện hợp rơ lắm, ánh mắt của bọn họ lâu lâu lại bay đến chỗ Harry, mà bé Harry — Á à, hoàng tử bé mắt xanh lá của hắn đang hết sức chăm chú đùa nghịch máy ảnh trong tay, không thèm để ý mấy cái ánh mắt lúc có lúc không đó.
Khóe môi Draco hơi hơi nhếch, đôi mắt xanh xám ánh lên ý cười.
"Ôi, Lucius!" Phát hiện bọn họ đi vào, Fuge đứng lên, cười chọc ghẹo "Khách mời đặc biệt lúc nào cũng tới cuối mới đến hen".
"Tuân thủ thời gian là quy tắc cơ bản nhất của giới quý tộc.
Tôi đến muộn sao?"
"Không — không có".
Fuge có hơi quê độ, nhưng giây tiếp theo ông ta đã kịp khôi phục y cũ, ông ta đảo cặp mắt "Vị này chính là quý bà đây? Xin chào bà".
Fuge nở nụ cười, cúi chào với quý bà nhà Malfoy.
Malfoy ôm lấy bả vai của bà xã "Đây là vợ tôi, bà Narcissa", lại nhìn về chàng trai đứng kế bên mình "Còn đây là con của chúng tôi, Draco".
Fuge cười nói "Xin cho phép tôi giới thiệu với mọi người, đây là quý ngài Oblansk — ông ấy là bộ trưởng Bộ Phép Thuật Bulgaria.
Ôi, không cần chào ông ta đâu, ông ta cũng không nghe hiểu chúng ta đang nói gì đâu.
Để tôi nhìn coi còn thiếu ai nữa không — à chắc ngài biết ông Arthur Weasley mà đúng không?"
"Ấy trời, Arthur", giọng nói ông trầm thấp như đàn Cello, nhưng lời nói ra thì nghe không lọt cái lỗ tai được ["Chu choa, ông đã phải bán tống bán tháo cái gì để mua vé ngồi ở khán đài danh dự hả Arthur? Chứ nhà ông làm gì có đủ ngần ấy tiền hả?"]
Fuge không để tâm ông đang nói gì, chỉ có nịnh hót nói "Lucius gần đây đã quyên góp một khoảng tiền rất lớn cho bệnh viện Thánh Mungo" ông ta quay ngoắt sang Arthur, mặt mang nét cảnh cáo "Ông ấy là khách quý do tôi mời tới".
"À– hay quá".
Ông Weasley treo lên nụ cười méo xẹo.
Lucius Malfoy quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Hermione.
Đối với ánh mắt tràn đầy khinh thường kia, mặt Hermione hơi đỏ lên, nhưng cũng không lùi bước, nhìn thẳng về phía ông.
Còn Draco thì lại nhìn chằm chằm cậu bé nhà hắn, khuôn mặt đẹp trai của Harry ửng đỏ, có xíu xấu hổ, cũng có bực mình trừng hắn, liếc cho một cái, tiếp theo đem cái mặt đang hoảng loạn chuyển sang hướng khác.
"Cha" Draco thu hồi ánh mắt, không tiếng động giật nhẹ áo chùng của Lucius, đánh vỡ lời nói châm biếm của ông định thốt ra.
Draco không thể không thừa nhận, Hermione đã giúp đỡ hắn quá nhiều.
Khinh thường nối tiếp khinh thường, xin lỗi, hắn bây giờ — không có tư cách làm như vậy.
Nghi ngờ quay sang nhìn con trai một cái, Lucius cũng không đem những lời châm chọc nói ra.
Sắc mặt ông vẫn cao ngạo tiếp tục đi về chỗ ngồi của mình.
Draco nhìn Harry một lúc lâu, mới chịu ngồi chính giữa cha mẹ mình.
Như bão giông cuốn tới, Ludo Bagman xông vô khán đài danh dự.
Ludo đã từng là truy thủ cực kì được hâm mộ, sau khi giải nghệ với Quidditch, ông gia nhập Bộ Thể Thao phép thuật, sau này trở thành cục trưởng.
Vẻ mặt ông ta lúc này đang rất "high" "Mọi người đã sẵn sàng hết chưa nè?" Cái đầu vàng khè của ông ta quay sang Fuge "Ngài bộ trưởng — có thể bắt đầu được chưa ạ?"
"Nếu anh thấy được thì cứ bắt đầu đi, anh Ludo à".
Fuge tỏ vẻ dễ gần.
Ludo rút cây đũa phép của ông ra, chĩa ngay vào cổ họng mình, nói "Sonorus" (thần chú phóng đại âm thanh).
Từng trận la hét bự chảng vang dội khắp cả dãy ngồi.
"Lady and gentleman....!Xin chào mừng quý vị đã có mặt tại nơi đây.
Chào mừng mọi người đến với trận chung kết của cúp Quidditch Thế Giới lần thứ bốn trăm hai mươi hai!"
Trên hàng ghế khán giả lập tức vỗ tay vang dội khắp bốn phương tám hướng.
Những vị khán giả chờ đợi lâu lắc cầm cờ trong tay múa may loạn xạ, khán đài ngập trong màu xanh biển của những lá cờ, quả là một khoảnh khắc náo nhiệt có một không hai.
Phía trên đối diện với hàng ghế của bọn là cái bảng đen, trên đó biểu thị: Bulgaria: 0, Ireland: 0.
"Okay, không nói dài dòng với quí vị nữa, xin mọi người cho tràng pháo tay nồng nhiệt dành cho — Linh vật quốc gia của đội Bulgaria!".
"Không biết bọn họ đem cái gì đến đây hen".
Ông Weasley hướng cái thân mình từ phía chỗ ngồi "A!".
Ông đột nhiên tháo mắt kính xuống, đôi mắt mở to, đồng thời không ngừng lấy cái áo chùng lau mắt kính, "Tiên nữ!"
"Tiên cái gì nữ ạ–" Harry ngớ ngẩn hỏi.
Bấy giờ, một trăm tiên nữ đã đi về phía sân thi đấu.
Nghi vấn của Harry đã nhanh chóng được giải đáp.
Tiên nữ là con gái — lại còn là những cô gái xinh đẹp nhất mà từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ cậu mới gặp được.
Các cô nàng mang vẻ đẹp không giống người thường.
Mái tóc bạch kim của các cô xõa ngang vai, bay phất phơ đằng sau họ khi không có chút gió nào, đôi mắt họ sâu thẩm như hồ nước, thời điểm họ nhìn chăm chú vào bạn, như thể là đang nhìn toàn bộ thế giới vậy.
Làn da của bọn họ trông như ánh trăng chiếu sáng mượt mà, khi nhìn vào mê mẩn có thể nảy sinh lên du͙ƈ vọиɠ.
Toàn bộ sân thi đấu tựa hồ đang được bao phủ bởi một lớp không khí mơ hồ, mộng mị.
Harry cảm thấy bản thân như muốn bay vèo vèo trên trời.
Liếc mắt nhìn khán đài, Draco đây không hứng thú.
Vào Word Cup năm đó, hắn có say mê cảm giác đó một tí — nhưng biết "con người thật" của bọn họ, một đám khi nổi sùng lại biến thành những cái đầu chim, nghĩ đến hắn đã chịu không nổi.
Hắn nhàm chán thả lỏng đầu óc mình, nhưng mà — ánh mắt đột nhiên mê mang, không khí ảo diệu của sân vận động trước mắt bỗng chốc có ngọn lửa màu đen cháy dữ dội, chàng trai mắt xanh tóc đen rối xù mặt kệ những ngọn lửa vẫn đu bám trên người, quay đầu về phía hắn nở nụ cười gần gũi, tiếp theo hóa thành tàn tro.
Đừng mà!
Ác mộng! Nhát điịnh chỉ là ác mộng! Harry vẫn còn sống!!! Hắn bỗng nhiên dùng tay bấm bản thân mình, đôi mắt xám xanh nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.
Nhưng đã muộn một nhịp, một giọt nước mắt hắn không biết trước vẫn còn đọng lại trên gò má mình, Draco hơi luống cuống chân tay lau nước mắt.
Hắn hoảng loạn nhìn xung quanh bốn phía —
Arthur Weasley mạnh bạo bóp cái đùi mình, đôi mắt lập lòe giấu dưới kính lộ vẻ là lạ, con chồn đỏ tóc xù đang trong tư thế muốn phóng khỏi cái lang cang, vẫn ngu một cục đứng ở đó không nhúc nhích....!Còn có ba hắn, ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi — may mắn không để ý hắn.
Ấy mà, trừ — Harry.
Bỏ mẹ, Potter không phải nên xem trình diễn sao? Lí do gì em bây giờ lại dùng cái ánh mắt nghi ngờ đó nhìn tôi hả.
Thế mà còn có quà tặng kèm — Hermione, trời má, có còn muốn tôi sống nữa không đây!!
Draco khó khăn quay đầu từng tí từng tí một, tất thối Merlin!
Harry lúc này cũng cực kì khiếp sợ, rõ ràng hồi nãy đầu óc của cậu trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy đê mê hạnh phúc thôi.
Đang lúc muốn chạy khỏi chỗ ngồi, có một loại đau đớn không cản được đánh ập vào người cậu, sân khấu biểu diễn của Tiên Nữ mờ mịt biến thành một phiên tòa.
Một chàng trai lớn tuổi tóc bạch kim — rõ ràng là bộ dáng của Draco Malfoy, sắc mặt vô hồn ngồi trên ghế bị cáo, hai tay nắm chặt.
Cậu lúc đó còn nghĩ bản thân mình hoa mắt rồi, theo bản năng đi tìm bóng hình Draco, lại thấy thêm một cảnh cậu nghĩ mình nhất định đang mơ rồi.
Chàng trai tóc bạch kim trước mặt cậu nói chuyện lúc nào cái cằm cũng nhếch lên cao, thế nhưng lại khóc huhu!!! Tim cậu bị bóp lại, là gặp chuyện gì sao? Còn sự mơ màng lúc nãy của cậu mới thấy, liệu có phải điềm báo chuyện gì không?
Tiếp theo cậu thấy bản thân hơi vô duyên cứ nhìn Draco, nhanh chóng chỉnh lí lại biểu cảm.
Nhưng hắn ta như động vật nhỏ ăn cắp đồ, trộm rình coi biểu tình của những người khác, Harry thầm nghĩ — đúng là đáng yêu muốn xỉu mà.
Tiếc mục bên dưới Harry cũng không mấy để ý, xoa xoa trái tim đang dãy đầm không mỏi mệt của mình, trong lòng trăm mối suy tư.
Đến tận lúc —
"Cậu ta bắt được rồi — Anh chàng Krum đã bắt được — trận đấu kết thúc!" Là cái giọng la hét ầm ĩ của Ludo Bagman.
"Ôi tui bỏ lỡ mất trận đấu rồi" Harry buồn bực đấm đầu, chẳng qua cũng lạ, vậy mà cậu cũng chẳng thấy tiếc nuối mấy.
—————————————-
[]: Trích từ tác phẩm gốc (Dịch giả: Lý Lan – Harry Potter và Chiếc cốc lửa)..