Ba ngày sau
"Vào ngày hôm nay, Chúa Cứu Thế của chúng ta, Harry Potter đã chọn cách tự sát để kết liễu chính mạng sống của mình.
Cậu ấy dùng Lửa quỷ để tự thiêu, ngay cả xương cốt cũng không lưu lại.
...........!
Mặc kệ cậu bé đại nạn không chết vì lí do gì mà chọn cách tự kết thúc cuộc đời mình, vẫn không thể không nói cậu đã vì Thế giới phép thuật này công hiến hết mình.
Hôm này là ngày Chúa Cứu Thế rời khỏi thế gian này, thì chúng ta dùng vẫn sẽ dùng sự chân thành của bản thân mà tưởng nhớ vị cứu tinh này.
Rita Skeeter – mắt đẫm lệ vì ngài đưa tin".
Dòng chữ to lớn phủ kín một trang đầu tờ báo, cả trang nhất để thông báo tin buồn, mặt trên có một tấm hình, không một màu sắc rực rỡ nào.
Cậu trai tóc đen cầm đũa phép, đọc thầm một câu thần chú, ngọn lửa đen ngòm từ đầu đũa phép phun trào ra, cắn nuốt căn phòng trước mặt cậu.
Cậu trai tóc đen vẫn lẳng lặng đứng ở cửa, vào lúc phòng ốc bắt đầu đổ sập xuống, cậu xoay người đi vào phòng.
Ngọn lửa màu đen như có sinh mệnh nhanh chóng bao trùm lấy cậu, đến tận lúc tất cả đều quay về cát bụi.
Trang viên Malfoy.
Draco đang ở trong phòng điều chế độc dược để làm dược an thần.
Trong lòng hắn cân nhắc một chút, Chúa Cứu Thế độ gần đây ngày càng trắng bệch đến phát sợ, có nên đưa cho cậu ta một lọ Phúc Lạc Dược do chính tay thiếu gia Draco này điều chế không? Dù sao thì Phúc Lạc Dược cũng nhanh chóng được làm xong rồi, thiếu gia nhỏ có tí đỏng đảnh suy nghĩ.
Ngay lúc này tiếng thét chói tai vang vọng khắp trang viên, khiến Draco giật mình suýt đánh rơi cái lọ độc dược trong tay.
Draco khó chịu ngoáy ngoáy cái lỗ tai đáng thương vừa bị tra tấn, giọng nói nghiêm khắc "Nila, mày làm cái gì đó!".
"Bụp" một tiếng, con gia tinh đột nhiên xuất hiện, đôi mắt con gia tinh to như trái bóng tennis đang tràn đầy nước mắt, bên trong mắt cũng bị che kín bởi tơ máu "Nila, Nila là một con gia tinh hư", Nila dùng sức nắm lấy lỗ tai mình "Nila dám làm phiền cậu chủ Draco, Nila là một con gia tinh hư...".
Nhưng tiếp theo tiếng hét chói tai đã bị thay thế bởi tiếng khụt khịt "Ngài Harry Potter đã chết rồi, Nila....!Nila thật sự rất đau lòng...".
Cái bình thủy tinh "xoảng" một tiếng vỡ vụn dưới nền đất, vỡ thành vô số mảnh "Mày nói cái gì? Harry Potter bị làm sao?" Draco kéo con gia tinh vẫn đang sụt sùi, mạnh bạo kéo cổ áo của nó "Tao ra lệnh cho mày đem mọi chuyện nói hết ra đây! Lập tức! Ngay lập tức!".
"Ngài Harry Potter đã mất rồi, bọn họ nói rằng ngài Harry Potter đã tự sát, Nila...Nila...." Draco nhìn đến tờ báo mới nhất trong tay Nila, tờ báo tang tóc tràn ngập màu đen đập thẳng vào mắt hắn.
Đôi tay Draco run rẩy như không thể cầm nổi tờ báo nữa, cái tên Potter dũng cảm tựa một con cự quái sao có thể tự sát được?! Giả, tất cả đều là giả hết.
Những tên lừa gạt!
Vô lực ngã xuống ghế sofa, đầu ngón tay run run nhẹ nhàng mơn trớn hình ảnh của cậu trai tóc đen, cảm giác đầu ngón tay bị phỏng nóng rực.
Hắn hoảng hốt rụt ngón tay giống như bị điện giật, một giọt nước mắt từ đôi mắt xám xanh của chàng trai tóc bạch kim không báo trước cứ lặng yên chảy xuống, hắn khép hai mắt, nước mắt tràn đọng mạnh mẻ bị ép tuôn rơi.
"Đầu sẹo, em thế mà dám..." Giọng nói phát ra cũng sớm trở nên nhỏ bé đáng thương.
Đêm đó, trang viên Malfoy đón tiếp một vị khách "Màu Bún" duy nhất từ trước đến nay.
Draco phức tạp nhìn chằm chằm cô nàng phù thủy trước mắt.
Bảy năm ở Hogwarts cô ta vẫn luôn đè trên đầu hắn – Quý cô biết tuốt của Gryffindor.
Lúc này biểu tình của cô ta hơi có chút nản lòng và bi ai, trên mặt không son phấn nhìn qua không che được sự nhợt nhạt.
"Lúc này cô tìm tôi có vì gì đây, thưa cô Granger?" Khó có dịp Draco không dùng giọng điệu châm chọc để chào hỏi.
"Ngài Malfoy", Hermione mở miệng, ẩn chứa trong đó là tiếng khóc nức nở "Đây là thứ Harry trước khi mất giao cho tôi, hy vọng cậu có thể giữ nó thật tốt".
Đó là một cái huy chương hình con Độc giác thú nhỏ, Độc giác thú thơ ngây đưa chân trước, tựa như đang do dự.
Huy chương nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay, cho người ta một loại sức mạnh vừa thanh khiết vừa an ủi.
Draco liếc mắt một cái liền nhận ra đây là vật phẩm kế thừa có thể sánh ngang với gia huy nhà Malfoy, giọng nói cũng mang theo nhàn nhạt nghi ngờ "Đây là....gia huy của tộc Potter, như thế nào lại giao nó cho tôi cơ chứ, cậu ta không phải là...."
"Ngài Malfoy" Hermione mạnh mẽ "Đây là di nguyện của Harry, tôi chỉ có nghĩa vụ đem nó đưa cho cậu thôi".
"Ngoài ra Bộ Phép Thuật có lẽ sẽ phản kích, các người lo chuẩn bị thật kĩ di".
Nói xong Hermione xoay người bỏ đi, cô đã chịu đủ những tiếng khóc tang thương giằng xè của mấy con gia tình trong nhà rồi.
Rời khỏi trang viên, cũng đã nửa đêm, trên bầu trời xanh thẳm, những vì sao lấp lánh như kim cương.
Đêm nay thật là một đêm vô cùng đẹp, trên không trung cũng chẳng có những áng mây bay, chỉ tràn ngập các ngôi sao lung linh nhấp nháy.
Hoàn thành xong những gì Harry giao phó, Hermione thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Chăm chú nhìn sao trời, cô tựa như thấy được gương mặt của người bạn thân xuất hiện trên bầu trời, hướng cô gật đầu hỏi thăm.
Hermion kìm nén tâm tư ảm đạm, bỗng nhiên trưng ra một gương mặt tươi cười "Harry, đi bình yên nhé".
Mọi việc trở nên rối loạn, nó phát triển theo hướng Harry đã dự cảm từ trước.
Bộ Phép Thuật dù sao cũng là bộ máy chính trị, theo đuổi quyền lực vĩnh hằng.
Thủ đoạn lúc trước của Harry vốn như sấm rền gió cuốn, gây thù chuốc oán quá nhiều, lúc này lại chọn cách chết đi không quang minh chính đại, điều đó làm rất nhiều vin vào đó làm cớ để công kích cậu.
Giống hệt như đã có giao ước từ trước, ngày hôm sau báo chì gần như quay ngoắc theo một hướng khác.
.......!
.......!
Dư luận phục tùng chính trị.
Ngẫu nhiên có người vì Potter biện hộ, nhưng cũng nhanh chóng chìm xuống.
Tại nơi gió chiều nào theo chiều đó, những người lúc trước bị chèn ép bắt đầu ngo ngoe rục rịch, châm ngòi thêm lửa.
Không ít người trong Bộ Phép Thuật thậm chí còn tuyên bố có xuất hiện sai xót trong bản án, bọn họ tìm được chứng cứ mới, yêu cầu tiến hành thẩm tra các Tử Thần Thực Tử lại, một lần nữa kết tội họ.
Thậm chí còn có người nghi ngờ Harry và Lucius Malfoy trước mặt mọi người đóng kịch, làm chuyện xấu để lũ người Tử Thần Thực Tử thoát tội, khăng khăng cho rằng Harry muốn xưng vua ở thế giới phép thuật mà kết nạp không ít thành viên tổ chức, hiện tại tự sát chẳng qua là do áy náy mà thôi.
Một chậu lại thêm một chậu nước bẩn thay phiên nhau đổ lên, làm cho Hermione lúc đầu vẫn giữ tư tưởng vì các vị phù thủy ấy trở nên lạnh lẽo con tim.
Hermione không nghĩ sẽ công khai ký ức của Harry.
Ký ức Harry lưu lại lúc ấy chỉ toàn là những ký ức đau lòng và bất đắc dĩ.
Khi chính bản thân cô xem xong cũng sinh ra cảm giác phẫn và đau đớn, nó khiến cô do dự — Harry nếu biết miệng vết thương rướm máu của bản thân bị bại lộ dưới ánh mặt trời, ắt sẽ rất khổ sở lắm.
Nhưng mà đổi lấy sự nhượng bộ chính là thủ đoạn ép sát từng bước của bọn họ.
Nữ vương Gryffindor rốt cuộc cũng tức giận.
Bọn họ hao hết tâm sức, cố gắng phân biệt, cân nhắc, đem những Tử Thần Thực Tử trung thành nhốt vào Azkaban.
Hơn nữa dùng hết khả năng để không làm hại đến các gia tộc, dùng mọi cách để hàn gắn vết rách giữa giới quý tộc và tầng lớp bình dân.
Bọn họ nỗ lực làm đủ mọi thứ, thế mà bây giờ chỉ nhận được sự phủ nhận của mọi người! Càng khiến cho cô thất vọng buồn lòng chính là có người trong Hội Phượng Hoàng nghi ngờ Harry, cho rằng những lập luận về chiến tranh của Harry đều là lời nói vô căn cứ.
Quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn.
Các người quên hết rồi sao, cuộc sống yên bình của các người là ai hy sinh đổi lấy chứ! Harry vừa mới rời đi, các người đã gấp đến độ không chờ nổi à?
"Harry nói đúng, một khi cuộc sống trở nên an nhàn, bọn họ liền bắt đầu lục đục với nhau.
Nhưng mà," Hermione buông đôi môi đã bị cắn đến trắng mệt "Suy nghĩ hạ nhục giáo sư Dumledore một lần nữa muốn áp nó lên người Harry sao, tôi nhất quyết không cho phép".
Harry, rất xin lỗi cậu, cuối cùng tớ chỉ có thể đi đến nước này thôi.
Trước khi Harry dứt khoát chịu chết đã đoán trước tình huống tệ nhất sẽ xảy ra, bí mật vốn dĩ cậu muốn che giấu cũng sẽ bại lội dưới ánh mặt trời.
Dù muốn dù không, giọt nước cuối cùng cũng đã tràn ly..