Edit by:Kimin
Draco Malfoy hai mắt nhắm chặt nằm trằn trọc trên giường, cắn chặt khớp hàm khiến người khác nhìn vào cũng phải lo, mồ hôi ướt đẫm mái tóc bạch kim, từng sợi từng sợi dính trên trán, phép thuật hỗn loạn phá hủy phần lớn đồ vật sang trọng được đặt trong phòng.
Narcissa lo lắng gõ cửa phòng "Rồng nhỏ, con bị sao vậy..."
Không thấy hồi đáp bà đẩy luôn cửa đi vào, tình trạng hiện tại của Drao đập vào mắt bà khiến hốc mắt Narcissa đỏ lên "Luke, Luke, tới đây nhanh lên, Rồng nhỏ có chuyện rồi mình ơi".
"Có chuyện gì vậy Cissy?" Lucius mang vẻ mặt nôn nóng cầm theo cây gậy đầu rắn của mình nhanh chóng vọt vào phòng, còn đâu vẻ quý tộc cẩn thận ngày thường của ông.
Vừa định bước vào Narcissa lại kéo cánh tay ông "Cissy, mình sao lại–"
Ôi ông bị tình cảnh trước mắt làm câm nín không thốt nên lời.
Dưới ánh mắt hoảng hốt của hai người, đầu tóc của Draco nhanh chóng dài ra, gian nan dài đến tận mắt cá chân mới chịu dừng lại, ngũ quan cũng có điểm thay đổi, khuôn mặt so với lúc trước càng thêm xinh đẹp.
Lucius khó khăn nuốt một ngụm nước miếng "Lạy Merlin trên cao, Rồng nhỏ đang bình thường sao lại thức tỉnh huyết thống chứ!"
Narcissa kéo ông lại ngồi chỗ ghế sofa "Hơ! Mình đợi một lát, trước tiên đừng đánh thức con".
.......!
Lỗ tai nhòn nhọn run lên, Draco mơ mơ màng màng mở mắt, ngơ ngác kêu "Ba–à, có mẹ nữa?!"
"Rồng nhỏ, con làm cha mẹ sợ quá".
Đây là Narcissa lúc đã thở phào nhẹ nhõm.
"Con không phải –" nhìn người cha trẻ hơn vài tuổi, thần thái sáng ngời và người mẹ còn sống sờ sờ của mình, hắn đem lời nói đang định nói ra nuốt ngược xuống dưới.
Nhìn con trai cưng của mình có biểu tình muốn nói mà lại thôi, Narcissa mở miệng "Rồng nhỏ tội nghiệp của mẹ, để mẹ làm cho con một ít trà an thần nhé".
Narcissa đứng dậy rời đi, để không gian riêng tư lại cho hai cha con họ.
"Cha, đã xảy ra chuyện gì sao?" Draco cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
"Hửm, chúng ta vốn dĩ hôm nay sẽ đi lấy khóa cảng dùng để đến nơi tổ chức cúp Quidditch thế giới, con vẫn luôn chờ đợi nó mà –" Vị quý tộc bạch kim lớn tuổi ý tứ sâu xa nhìn chăm chú vào Draco, liếc mắt một cái "Chẳng qua là Rồng nhỏ à, vừa rồi con xảy ra chuyện gì đấy?".
Ông ngồi ở mép giường, vén sợi tóc thật dài như muốn chạm xuống dưới giường của con trai "Có lẽ có muốn nói cho người cha đáng thương này của con nghe rằng lý do gì khiến phép thuật con bị bạo động, sau đó thức tỉnh huyết thống của bản thân, hửm? Có nên biết huyết thống muốn thức tỉnh chỉ khi được bạn đời của mình đồng ý.
Vậy bạn đời của con là?"
"Cha, con cũng không biết, con chỉ nằm mơ thấy ác mộng thôi".
Lucius lại liếc hắn một cái thật sâu "Rồng nhỏ, có chuyện gì con không thể quyết định, phải tới tìm cha biết chưa?"
"Dạ, thưa cha".
Lucius bước ra, nhưng ông đâu phải người dễ dàng từ bỏ?
— Gia phả tộc Malfoy đã được phù phép sẽ trung thực ghi tên tất cả các thành viên trong dòng họ Malfoy.
Ông chống cây gậy đầu rắn, tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Malfoy đi vào một góc thư phòng không ai để ý, rút một quyển sách thật lớn với cái bìa được thiết kế hoa lệ, lật từng trang từng trang một.
Nhưng mà đến khi nhìn đến cái dòng bạn đời của Draco Malfoy, cái tên Harry James Potter nằm chễm chệ trên đó, quý tộc bạch kim lớn tuổi cũng vứt luôn lễ nghi mà bị sặc "Khụ khu — tất thối Merlin ơi!!!!!!!!"
Cuối cùng là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây?
Nhìn Lucius mang theo biểu tình chắc chắn rời khỏi phòng ngủ của mình, Draco có chút không bình tĩnh — cha đoán được sao? Dù sao ông vẫn luôn là một người nhạy bén — nhưng hắn hiện tại chưa tính toán sẽ nói ra cho ông biết, bởi sự thật nó quá hoang đường đi!
Sắp xếp lại tình hiện tại mới là điều quan trọng nhất bây giờ.
Theo lời cha nói, bọn họ hôm nay sẽ đi lấy khóa cảng để tới cúp Quidditch Thế Giới — nếu vậy thì là nghỉ hè năm thứ ba, vậy tiếp theo sẽ là cúp Tam Phép Thuật, sau đó thì — Voldemort sống lại!!!
Lại một lần nữa phải đối mặt với tên điên này– Draco theo quán tính năm chặt bàn tay, bên trong lòng bàn tay có cái đồ vật gì đó, thế nhưng lại là gia huy độc giác thú quen thuộc của nhà Potter? Nó theo hắn đến tận lúc hắn trở lại luôn!!!!
Draco run run, bên trong trào lên một phần chờ mong, tiếp theo bắt đầu xếp đặt sự tình liên quan đến Harry, bắt đầu vạch ra kế hoạch dụ dỗ siêu to khổng lồ.
[tui có thể ko gả tiểu Har đc ko=)?
Dra*Cười nhếch mép*:ngồi đó mà mơ]
Hắn buồn chán đùa giỡn cái gia huy trong tay, hiện tại đúng ngay thời điểm hắn và harry tranh đấu hừng hực ngọn lửa đam mê, hắn nên làm thề nào để vác con rắn đội lốt sư tử kia về đây? Nên biết rằng hắn bây giờ đang chiếm ưu thế đó nha — trình độ phép thuật của tuổi mười tám, trong chiến tranh rèn luyện được thủ đoạn đấu tranh, nếu trễ thêm vài năm, nói không chừng hắn còn giỏi hơn cậu nữa cơ!
Bỗng nhiên–
"Rồng nhỏ?" Lucius trong thư phòng vừa mới lên cơn tiền đình, vốn ngài Lucius có ý định cùng con trai mình tâm sự tuổi mới lớn, nhìn hắn đang ngắm nghía gia huy trong tay, con ngươi của ông mạnh mẽ co rút lại "Draco, cớ sao gia huy nhà Potter lại nằm trong tay con?"
"..."
"Thế con có biết hay không gia huy đại diện cho việc gì?"
"..." Đời trước hắn trước mặt cha mình cũng cố tình che giấu sự tồn tại của gia huy, hắn thật sự không biết gia huy nhà Potter có tác dụng gì.
Huống chi như gia huy nhà Malfoy, chỉ có người chân chính trong gia tộc Malfoy nắm trong tay mới có thể chân chính phát huy tác dụng, hắn còn tưởng rằng gia huy nhà Potter cũng y hệt như thế thôi! Xem ra Potter giao gia huy cho hắn không chỉ để làm kỷ niệm, mà càng vì nguyên nhân sâu xa phía sau.
Chẳng biết thằng con mình đã thả hồn về nơi nào, vị quý tộc bạch kim lớn tuổi tiếp tục nói "Bất luận con có phải là người trong gia tộc Potter hay không, chỉ cần con nắm trong tay cái gia huy này thì chắc chắn có thể điều động một nửa tài sản và lực lượng nhà Potter".
Draco hít một hơi khí lạnh "Theo như cha biết, sau khi James Potter qua đời, cái gia huy này luôn được Dumbledore cất giữ, phải đến lúc Chúa Cứu Thế trưởng thành mới giao cho cậu ta, hiện tại nó bằng cách nào bay đến tay con?"
"Cha, chuyện con có quan hệ với Potter, con có thể giữ bí mật của mình được không ạ?" Draco cười khổ, hắn nên nói gì bây giờ, gia huy mê trai nên nhào vào người hắn à?.
[Gia huy này cũng thật ko có tiền đồ=)]
"Slytherin tôn trọng riêng tư".
Lucius miễn cưỡng cười cười, áp lực cuộn cuộn đủ loại ý nghĩ đang xoay chuyển trong lòng ông.
"Cảm ơn cha".
Draco vuốt ve gia huy trong tay, lòng từng trận ấm áp.
Ấy chết, ngày hôm qua là sinh nhật của Harry?! Bố khỉ, cố tình lại tới trễ một ngày.
Mà lúc này tại đường Prive Drive xa xôi, trong một ngôi nhà bình thường, cậu bé tên Harry Potter đang nằm mơ thấy ác mộng.
Đó là một căn phòng có ánh đén lờ mờ...!Lò sưởi âm tường dơ hầy, một con rắn độc có hoa văn nằm trên tấm thảm....!Một gã hói đầu đáng khinh, cậu nhận ra, đây chính là gã đàn ông trốn thoát khỏi tay bọn họ vào học kỳ trước...!Còn một tên nhìn như ăn mày, nhìn sơ không khác gì mấy tên thiếu ăn trầm trọng, một tên trai tráng bất lương....Có thêm một giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp khàn khàn từ phía sau ghế vọng đến....Bọn chúng đang mưu đồ bí mật gì đó — vết sẹo trên trán như đang đập thình thịch, cậu bé dù còn bị kìm hãm trong giấc ngủ vẫn vô thức đưa tay đè lên nó.
Cái âm thanh vang từ bên ghế ngày càng gần, đùng, một cảnh tượng bao phủ đầy những ngọn lửa đen ngòm ùa đến.
Những ngọn lửa ấy như có ý thức nhanh chóng thi nhau bám lên người cậu, nung cháy từng thớ thịt của cậu, cậu thậm chí còn nghe được cái mùi kỳ quái khi da thịt bị bỏng cháy.
Loại cảm giác này chân thật quá, từng chút từng chút trên thân thể bị lửa cắn nuốt đau đớn như bản thân bị đốt thật, nhưng nỗi đau trên vết sẹo đột nhiên ngừng lại, chưa gọi là biến mất, từ trước đến giờ cậu chưa trãi qua nỗi đau nào giống vậy cả.
Harry giật mình bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cậu mở toang mắt, từ trên giường ngồi dậy, thở hồng hộc.
Trái tim từ từ đập lại một cách bình tĩnh, Harry vươn bàn tay trong đêm mò mẫm lấy mắt kính trên tủ đầu giường.
Đeo mắt kính lên, cảnh vật bên trong phòng chậm rãi trở nên rõ ràng hơn.
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường xuyên qua bức màn, khiến căn phòng được bao phủ mốt lớp ánh sáng đỏ cam mông lung nhu hòa.
Không có Đuôi Trùn, không có tên choai choai hệt như ma, cũng chẳng có âm thanh kỳ lạ, càng không có ngọn lửa đen nào hết.
Là mơ.
Nhưng loại cảm giác chân thật này, thật sự chỉ là mơ?
Harry đi về phía cửa sổ, dùng tay kéo bức màn, nhìn con đường bên dưới.
Đường phố lúc rạng sáng im ắng, không một tiếng động, dường cũng chẳng có ai, những bức màn của các căn nhà hai bên đều được kéo kín mít.
Đột nhiên một cái bóng đen hiện lên, tiếp theo Harry nghe được từ nơi cửa sổ kính truyền tới tiếng động cộc cộc cộc cộc.
Tập trung nhìn kĩ lại, thì ra là một con cú mèo màu vàng nhạt đang mất nết đứng ngoài cửa sổ.
Là loài vật bình thường mà cái nết cao ngạo hết sức, làm Harry nhớ đến thằng bạn học của nó, tên Draco lúc nào cũng hướng cái cằm nâng thẳng lên trời.
Trong miệng nó ngậm đồ vật so với cái body của nó thì không xứng cho lắm.
Ai vậy chèn, khuya lơ khuya lắc còn rảnh gửi quà cho cậu.
Harry tháo giấy gói quà, bên trong là hộp bánh kem chà bá bự.
Trên hộp còn kèm theo một lá thư, ký tên kì cục, chỉ có ba từ "D to H", thư cũng chỉ ghi vài dòng "Harry, đây là quà sinh nhật muộn.
Sinh nhật vui vẻ nhé, còn nữa, xin lỗi".
Không hiểu vì sao, trong lòng Harry dâng lên một cảm giác quen thuộc vô cùng, phảng phất như qua khứ từng có người viết thư cho cậu như vậy, nhưng cậu rà soát lại tất cả ký ức bản thân, hoàn toàn không tồn tại bất cứ ai như thế.
Không ngờ khi Harry mở hộp bánh kem ra — bên trong là bánh sinh nhật bự bự, phía trên là con sư tử con đeo khăng choàng đỏ được làm bằng bơ, nhìn vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Harry im lặng tính toán trong lòng, giữ lại hay cho vào thùng rác chơi với gián? Nghĩ đến việc cho bánh kem du hành thùng rác thì cậu lại không nỡ làm vậy, kìm chế hông nổi lấy cái muỗng múc một muỗng — mùi vị thật thơm, vẫn là — quá quen, vì sao lại không nhớ nổi chứ???!!!
Cú mèo trẻ trâu nhẹ nhàng cắn ngón tay cậu, như thể nhắc nhở cậu hồi âm lẹ lẹ còn để nó về, nhà bao việc.
Harry cười nói "Được rồi, biết mày chờ không được, cậu bé mất nết!"
Đặt bút lên giấy viết thư "Cảm ơn món quà của cậu, ngày tốt lành".
Sau khi viết xong, Harry dùng sức tự đập đầu mình, bản thân cậu hôm nay đang làm cái việc gì không hiểu được luôn trời — bảo đảm bị quỷ khổng lồ đá rồi.
Kệ, cậu đem thư cuốn lại, đem cột lên chân của con cú mèo.
Ông thần mổ nhẹ cậu một chút, ý là tui về à, tiếp theo dang cánh, phát ra những âm thanh vèo vèo, uyển chuyện thoải mái báy khỏi cửa sổ được mở rộng.
Harry nhìn nó biến mất trên trời, xoay người lại múc một miếng bánh sinh nhật to oạch.
Cậu đặt mông ngồi trên sàn nhà, há mồm thiệt lớn, cực kỳ hưởng thụ, cũng tràn đầy kích động vui sướng — cảm xúc gì nữa đây? Harry lắc đầu, đem mấy cái suy nghĩ ném ra sau đầu
.Nhận được hồi âm của Harry, Draco nhếch miệng cười.
Trong lòng nỗi chờ mong mỗi lúc một tăng, Harry, em trở về rồi đúng không?.