"...... Hiệu trưởng Dumbledore, đó chính là những gì đã diễn ra, chính Knicks đã bảo vệ toàn bộ học sinh nhà Slytherin, chắc người biết từ trước đến nay Slytherin luôn nhất trí đối phó kẻ địch." Lời này có nghĩa nếu hiệu trưởng muốn đụng tới Knicks phải suy xét tới bản thân có thể đối kháng được với một bộ phận các quý tộc trẻ tương lai đứng ở sau lưng cô hay không.
"Cám ơn con trò Wilson, con về ký túc xá nghỉ ngơi đi." Dumbledore chăm chú nhìn theo bóng dáng của huynh trưởng Wilson, trong đầu không ngừng nghỉ ngơi về những gì cậu nói.
"Severus, cô bé ổn chứ?" Dumbledore quay đầu hỏi viện trưởng đại nhân vừa đi ra từ trạm xá.
"Không chết được." Viện trưởng đại nhân tức giận nói.
"Trận pháp kia ta đã từng thấy ở chỗ của Nicole, đó là một trận pháp luyện kim phòng hộ cổ xưa, trên thực tế thao tác nó yêu cầu rất cao, cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa những nguy hiểm này sẽ ảnh hưởng lên chính người thao tác, nếu như thất bại thì những người khác cũng không bị ảnh hưởng......." Hiệu trưởng Dumbledore nhíu mày bối rối.......
Viện trưởng đại nhân hừ lạnh:
"Dakness vĩ đại, một đứa trẻ như vậy ông còn muốn tôi tiếp tục giám sát không? Suy cho cùng hành động "vô tư" của con bé....."
"Có lẽ con bé chỉ là một đứa trẻ có cực kỳ có tài năng thôi. Con bé, không phải hắn.... Hủy bỏ giám thị, hy vọng sự tín nhiệm lần này của ta không mang đến tai họa cho Hogwarts..... " Hiệu trưởng Dumbledore phất phất tay:
" Con cũng đi nghỉ ngơi đi, Severus."
"Hừ, trước mắt có thể kết luận, là một đứa trọng tình cảm." Viện trưởng đại nhân nói xong liền xoay người rời đi, ông còn phải xử lý vết thương trên đùi nữa.
Qua buổi lễ Halloween cực kỳ đặc sắc, tháng mười một cũng tới trời trở nên lạnh căm. Những ngọn núi quanh trường đổi sang một tấm áo xám xịt và mặt hồ se lại như một tấm gương thép lạnh băng, lại bắt đầu một mùa Quidditch mới. Mặc kệ bên ngoài kia bốn đội bóng của các nhà hăng hái gia tăng huấn luyện như thế nào cũng không ảnh hưởng tới Knicks đang bị bà Pomfrey cưỡng chế nằm trên giường dưỡng bệnh. Nếu như chỉ là quá nhiều ma lực đồng thời tràn vào cơ thể làm cho cơ thể không chịu nổi mà bị thương thì đại khái chỉ cần uống vài bình ma dược do viện trưởng đặc chế là ổn cả, ai biết bà Pomfrey thuận tay vung vẩy ma trượng kiểm tra tổng quát cho Knicks phát hiện được hàm lượng dinh dưỡng trong cơ thể cô cực kỳ không cân đối do thói quen ăn uống thất thường không theo bất cứ quy luật nào từ nhỏ, cộng thêm quá trình thực nghiệm thuật luyện kim tạo ra một số bệnh lặt vặt, vì thế vốn dĩ chỉ cần nằm một ngày ở trạm xá là đủ thành ra Knicks bị bắt buộc phải ở lại trạm xá một tuần để chăm sóc và theo dõi!!!
Trời con chưa sáng, khi biết tin tức Knicks ngất xỉu Hermione liền lập tức trộm chạy vào trạm xá.
Ngay khi vừa nhìn thấy Knicks, những giọt nước mắt mà nàng cố kìm nén rốt cuôc cũng tràn mi. Tuy rằng bình thường Knicks nhìn gầy gò một chút, nhưng vẫn tính là khỏe mạnh, bây giờ cô lại nằm im trên giường bệnh chẳng chút động đậy. Dù biết rằng Knicks cũng không có nguy hiểm gì, hơn nữa thân thể đang tự phục hồi nhưng sự lo lắng, đau lòng cho người mình yêu vẫn chẳng vì vậy mà ít đi.
Hermione biết Knicks cũng không phải một người tốt bụng cao cả, cô từng nói : Mỗi người nhà Dakness đều là những người ích kỷ, nếu không khi mà thế giới pháp thuật bị Voldermort lăn lộn tới mức rối tung rối mù thì bọn họ cũng vẫn cứ ẩn cư tránh đời không ra, bọn họ chỉ để ý bảo vệ chính mình và những gì bọn họ quan tâm, cho nên Knicks sẽ chẳng bao giờ lấy ma lực của bản thân làm tiền đặt cược cả, là người thừa kế cuối cùng của gia tộc Dakness, cô có vô số phương pháp để giải quyết quỷ khồng lồ, suy cho cùng những gì cô làm chỉ là tạo hình tượng vĩ đại cho học viện Slytherin trước mặt hiệu trưởng. Hiểu thì hiểu rõ đó, nhưng trong lòng vẫn thầm oán trách, trách Knicks không biết chăm sóc bản thân, .......
Knicks biết kỳ thật hiệu trưởng vẫn luôn cảnh giác với cô, từ một khía cạnh nào đó suy xét, Knicks và Hắc Ma Vương có rất nhiều điểm tương đồng, đều là cô nhi, đều thông minh hơn người, lại được rất nhiều giáo sư yêu thích, tuy rằng cách làm khác nhau nhưng cả hai đều đạt được một địa vị nhất định ở Slytherin, hơn nữa Knicks còn là người thừa kế duy nhất của một gia tộc cổ xưa, thậm chí cô còn nguy hiểm hơn Hắc Ma vương rất nhiều, cho nên việc hiệu trưởng vẫn luôn cảnh giác đối với cô là điều có thể hiểu được.
Cho nên Knicks mới dùng hành động của bản thân nói cho hiệu trưởng biết, cô không có bất kỳ ý đồ gì với thế giới pháp thuật, cô chỉ để ý những người mà cô quan tâm, cho nên cô mới dám vì học viên Slytherin, lấy ma lực thậm chí là tánh mạng của bản thân ra đánh cược, đây là điều mà Hắc Ma vương - kẻ cực kỳ yêu quý tánh mạng của bản thân tuyệt đối không làm được (chương này muốn vắt hết óc mới có thể viết ra, không đùa giỡn cũng không làm trò hề, coi như vì việc vắt óc suy nghĩ của trẫm, bùn manh tạm chấp nhận xem đi.....)
...............
Trận đấu mở màng cho mùa giải Quidditch năm nay là Slytherin sẽ đối chiến với Gryffindor.
Lý giải sơ về Quidditch thì nơi thi đấu Quidditch là một sân vận động có hình bầu dục với chiều dài là 500 feet (150 m) và chiều rộng là 180 feet (55 m) có lát cỏ ở dưới mặt sân. Giữa sân có một hình tròn với đường kính 2 feet (0.61 m) và phía cuối phần sân thi đấu của mỗi đội có ba mục tiêu vòng tròn để ghi điểm (tương tự khung thành trong bóng đá) gồm: một vòng cao 30 ft (9.1 m), một vòng nữa cao 40 ft (12 m và vòng lớn nhất cao 50 ft (15 m). Ngoài ra còn có những dải viền trắng dài chạy dọc sân, mỗi dải dài 180 ft (55 m).
Quy tắc thi đấu cũng rất đơn giản, mỗi đội tham gia thi đấu gồm có bảy người: Ba truy thủ, hai tấn thủ, một thủ môn và một tầm thủ.
Truy thủ có nhiệm vụ ghi bàn bằng cách ném quả quaffle đỏ tươi qua một trong các vòng gôn đối phương, mỗi lần thành công ghi được mười điểm. Khi quả bludger ném trúng một truy thủ, truy thủ đó phải thả quả quaffle (nếu có) đang cầm, bỏ chổi khỏi hai chân và phải chạm vào vòng gôn đội nhà trước khi tiếp tục tham gia trận đấu. Truy thủ có thể va chạm trực tiếp (một cách hợp lệ) với truy thủ và thủ môn đối phương.
Tấn thủ cố gắng loại bỏ đối phương hoặc quấy nhiễu đội hình của đối phương bằng cách sử dụng gậy gỗ ngắn đánh vào các quả bóng điên điên khùng khùng bludger và ngăn chặn quả bludger của đối phương tấn công đồng đội của đội nhà. Tấn thủ vẫn có thể là mục tiêu tấn công của quả bludger tương tự như truy thủ hay thủ môn, tuy nhiên tấn thủ được quyền bắt quả bludger để vô hiệu hoá. Nếu bắt được quả bludger, cả hai tấn thủ (người ném và người bắt) vẫn tiếp tục tham gia thi đấu bình thường. Vì chỉ có 3 quả bludger trong khi có tới 4 tấn thủ, nên sẽ có một tấn thủ không có bóng và tìm cách đoạt lấy bludger từ tấn thủ đội đối phương. Tấn thủ chỉ có thể va chạm trực tiếp (một cách hợp lệ) với tấn thủ đối phương.
Thủ quân có nhiệm vụ cản phá truy thủ đội đối phương ghi bàn. Thủ môn không bị quả bludger tấn công khi đang kiểm soát quả quaffle trong khu vực cấm địa đội nhà. Khi ra khỏi khu vực cấm địa, thủ môn trở thành truy thủ thứ 4 của đội. Thủ môn có thể va chạm trực tiếp (một cách hợp lệ) với truy thủ và thủ môn đối phương. Nhưng có thể nói nhiệm vụ quan trọng nhất của thủ môn chính là bảo vệ vòng tròn của đội mình không cho bóng vào.
Cuối cùng là tầm thủ, tầm thủ có nhiệm vụ bắt quả quả bóng vàng linh hoạt lại có kích thướt khá nhỏ snitch. Khi quả snitch bị tầm thủ của một đội bắt được chính là thời điểm kết thúc trận đấu và đội đó sẽ có một trăm năm mươi điểm. Có thể nói cách thắng ngắn nhất chình là bắt lấy quả bóng vàng snitch hoặc khi đội của đối phương đang dẫn trước điểm số so với đội của mình thì việc bắt lấy quả bóng vàng snitch sẽ mang lại một trăm năm mươi điểm cách biệt. Tầm thủ thường vào trận vào phút thứ mười tám của trận đấu.
Dù rất được yêu thích nhưng Quidditch vẫn là môn thể thao nguy hiểm nhất cho người tham gia, bởi vì chỉ một giây lơ là bị một quả bludger điên điên khùng khùng đánh trúng thì các cầu thủ có khả năng cao bị rớt từ trên chổi rớt xuống, ngã gãy tay gãy chân chỉ là chuyện bình thường, hoặc một số cầu thủ không may khi ngã xuống mà phần đầu chúi xuống đất hoặc không được cứu chữa kịp thời thì...... còn có một ảnh hưởng khác là giống như vương tử điện hạ nói tới, ảnh hưởng tới thế hệ sau này......
Sau một tuần bị buộc nằm yên trên giường bệnh ở trạm xá cuối cùng Knicks cũng có thể xuất viện, vừa lúc kịp để xem trận thi đấu mở màng cho cúp Quidditch của đội nhà Slytherin. Tuy rằng Knicks chẳng có chút hứng thú với bộ môn thể thao dã man chẳng chút mỹ cảm này, nhưng cô vẫn bị đám người Draco lấy lý do cần ra ngoài đi dạo nhiều mới tốt cho sức khỏe kéo tới sân thi đấu để xem trận đấu.
Hermione đã chờ sẵn ở khán đài, bởi vì muốn xem thi đấu cùng với Knicks nên nàng tự mình chạy từ khán đài của nhà Ravenclaw tới khán đài của nhà Slytherin để ngồi, quả thực vạn ánh xanh chen một chút lam!!
Khi Knicks vừa tới khán đài, một đám rắn nhỏ sôi nổi chào cô, thỉnh thoảng có mấy cô cậu học sinh còn đưa điểm tâm hoặc đồ uống, mấy chốc xung quanh cả bọn đã bày đầy đồ ăn thức uống, còn có vài cô cậu học sinh khá tâm lý đưa cho cả bọn mấy cái kính viễn vọng để nhìn xem trận đấu!!! Đi dạo một vòng mà có nhiều phúc lợi thật!! Có thể nói tất cả những điều này xuất phát từ hành động anh dũng của Knicks trong buổi lễ Halloween đã bị lang truyền khắp Hogwarts, ngay cả đám sư tử ngu ngốc Gryffindor luôn thù ghét Slytherin cùng sẽ mỉm cười thân thiện khi nhìn thấy Knicks, bọn họ còn nghĩ rằng Knicks bị phân sai học viện rồi!!! Nếu không thì sao một học sinh Slytherin ích kỷ có thể làm một hành động phấn đấu quên mình như thế!! Đây rõ ràng chỉ có những người dũng cảm Gryffindor mới có thể làm. (ta chỉ có thể nói đây là một hiểu lầm tốt đẹp.)
Tiếng hoan hô đột nhiên vang dội, thì ra các cầu thủ của hai đội đã ra sân!! Các cầu thủ của đội nhà Slytherin mặc đồng phục màu xanh trong khi đó các cầu thủ của nhà Gryffindor thì mặc đồng phục màu đỏ. Mà sao cứ có cảm giác đội trưởng Flint của đội nhà Slytherin hung hăng nhìn đội trưởng Wood của nhà Gryffindor dễ thương sao đó?!! Khụ khụ, trọng tài của trận đấu chính là giáo viên môn Bay – giáo sư Hooch, bà đứng giữa sân chờ hai đội sẵn sàng trên chổi bay, sau đó bà thổi chìa còi bằng bạc mang trên cổ.
Mười lăm người trên sân từ từ bay lên khỏi mặt đất, trên khán đài của hai học viện đã giăng đầy băng rôn biểu ngữ, không ít học sinh còn vẽ huy hiểu của nhà mình lên trên mặt.
"Tất cả các trò nghe đây, ta muốn thấy một trận đấu thật công bằng, thật hay và thật đẹp mắt!!" Nói xong giáo sư Hooch dùng sức quăng mạnh trái bóng quaffle đỏ tươi lên không trung!! Thi đấu bắt đầu!
["Và ngay lập tức, Angelina Johnson của nhà Gryffindor đã cướp được quả quaffle. Chà chà, cô gái này quả là một truy thủ xuất sắc, mà lại hấp nữa ...."
"Jordan!"
"Dạ! em xin lỗi!"
Bị giáo sư McGonagall nhắc nhở. Anh chàng Lee Jordan cụp tai lại. Anh là bạn của hai anh em sinh đôi nhà Weasley và dưới sự giám sát chặt chẽ của giáo sư McGonagall, anh chàng được làm bình luận viên của trận đấu ngày hôm nay.
"Còn bây giờ thưa quý vị, cô ấy đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác và thật xinh đẹp cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Oliver Wood, năm ngoái cô còn ngồi ở ghế dự bị......Bóng được chuyền về cho Angelina.... Ồ, không, đội Slytherin đã giành được quả quaffle. Vâng đội trưởng Slytherin là Marcus Flint đã giành được quả quaffle và bay vọt đi.......Anh bay như một con ó....anh sắp .....sắp.. Không, thủ quân của Gryffindor là Wood đã xuất sắc chặn đường bóng của Flint và giành được quả quaffle, hiện thời quả quaffle đang nằm trong tay đội Gryffindor....... Và kia rồi truy thủ của đội Gryffindor là Katie Bell đã có mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint rồi vút lên trở lại......Ôi không, có lẽ chấn thương rồi, một trái bludger đụng vào sau ót..... banh lại trở về tay của Slytherin.... Adrian Pucey đang tăng tốc bay tới cột gôn, nhưng một trái bludger thứ hai đã cản đường anh.... Trái bludger này do Fred hay Geogre phát ra đây? Thật khó mà nói chính xác......Dù sao các tấn thủ nhà Gryffindor đã chơi rất ngoạn mục và một lần nữa Angelina đã giành được quả quaffle, trước mặt cô hoàn toàn trống trãi và ......vút ....phải nói đúng hơn là cô đang bay.... Tránh được một trái bludger đang lao tới..... cột gôn đã ở trước mắt.... cố lên nào, Angelina..... Thủ quân Bletchley lao xuống, hụt rồi......GRYFFINDOR GHI BÀN!"
Tiếng hoan hô bùng lên khắp khán đài nhà Gryffindor làm sôi cả bầu không khí lạnh lẽo. Trong khi đó khán đài của nhà Slytherin thì tràn đầy tiếng la ó, rên rỉ ] (Trích nguyên văn)
Sau màn thắng lợi mở đầu của Gryffindor, trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra kịch liệt, thực lực của hai đội sàn sàn ngang nhau, cơ hồ cả hai luân phiên đạt được điểm, xem ra muốn quyết định thắng thua hoàn toàn dựa vào hai tầm thủ ăn không ngồi không vẫn còn đang làm nóng người.
"A!! Đó là gì!! Quả snitch vàng sao? Di chuyển!! cả hai tầm thủ của hai đội đều phát hiện quả snitch vàng, cả hai lập tức điều khiển chổi bay về phía quả bóng......." Jordan vẫn tiếp tục bình luận, đột nhiên một chuyện kỳ lạ khó thể tin nổi vừa xảy ra, Jordan hoảng loạn hô to:
"Oh Mellin!! Quả bludger kia điên rồi, sao nó lại đánh thẳng vào khán đài của Gryffindor thế kia, vị trí mà nó nhắm phải........trời ơi!! Đó là Harry Potter!!! Cẩn thận!!" (Ê Bludger, mày đóng phim à!!)
"Ầm!!" Lời nói còn chưa dứt ngay vị trí ngồi của Harry đã bị đụng thành một cái hố to, tốc độ của quả bludger quá nhanh, các giáo sư không thể bảo đảm có thể ném một câu thần chú giải quyết nó mà không tránh ngộ thương tới học sinh, vậy nên hành động của họ đều chậm hơn quả bóng nửa nhịp, may mắn Harry đủ thông minh linh hoạt, cậu nhanh chóng nằm sấp xuống sàn nhà lăn sang một bên, vừa đúng lúc tránh được đường công kích của quả bludger......
Công kích không thành công, quả bludger lại quay trở lại thêm một lần nữa, giống như chúa cứu thế là cha nó không bằng, cứ điên cuồng nhắm ngay Harry mà bay tới. Đúng lúc đó viện trưởng đại nhân ra tay!! Trải qua một hồi chiến tranh rửa tội viện trưởng đại nhân chuẩn xác ném một cái bùa đập nát đánh trúng ngay quả bludger điên đang bay tới, và thế là nó nát bấy.......(Bludger, nát mày nha con....)
Thấy mẹ ruột bị nát, một trái bludger khác cũng điên theo!! Nó như muốn hoàn thành di nguyện của mẹ mình, mặc kệ kẻ thù trước mặt, đánh thẳng về phía chúa cứu thế còn đang ngơ ngác vì vừa được viện trưởng đại nhân cứu thoát (Này này!! Cáu bẩn!! nhân cách hóa miêu tả sao loạn xà ngầu hết vậy.) Tóm lại sau khi đánh nát một quả bludger khác, trận thi đấu bị buộc tạm dừng, thắng thua gì khỏi bàn đi nha!!!
"Harry!! Cậu không sao chứ!" bị dọa tới mức ngơ ngác đờ cả người bé tóc đỏ bay giờ mới kịp hoàn hồn hỏi thăm Harry.
Thật sự thì Harry cũng không so đo gì, mang theo tâm trạng "Nằm mơ chăng chính bản thân lại được vị giáo sư mà mình ghét nhất cứu, thật bối rối.." "Thật may là còn sống" "Quả bludger tự nhiên nổi điên, Quidditch thật sự nguy hiểm" cứ như vậy không ngừng rối rắm theo sau bé tóc đỏ qua trở về lâu đài, bên cạnh còn có thêm một người khổng lồ hỗn huyết chẳng biết xuất hiện từ bao giờ đi theo bảo vệ.......