[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness

"Knicks, cậu đang nhìn gì vậy?" cánh cửa ghế lô bị mở ra [két két], Hermione có chút khó khăn khi kéo theo một rương hành lý siêu to khi tiến vào trong ghế lô.

"Không có gì." Knicks dùng ma trượng ném vào rương hành lý vài bùa phép trôi nổi giúp nó dễ dàng dịch chuyển hơn, sau khi rương hành lý đã nằm yên trên giá đỡ, Knicks bất đắc dĩ nhìn Hermione".

"Hermione, cậu mang theo tất cả bao nhiêu cuốn sách vậy?"

"À ừ, tớ đã thử tập trước để chuẩn bị cho bài về bùa chú kéo dài, rất thành công, nên tớ đem theo hơi nhiều sách...... " Hermione ngượng ngùng thè lưỡi.

"Tớ nhớ cậu đã học chú trôi nỗi." Knicks lấy khăn tay trong túi áo, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Hermione.

"....Nhất thời kích động quên mất...."

Động tác của cô bị đứng hình trong phút chốc, ánh mắt chìu chuộng nhìn Hermione.

"Vậy thì nhất định cậu sẽ thích quà sinh nhật năm nay."

"!!! Là gì vậy? có thể nói cho tớ biết không?"vẻ mặt của nàng mong chờ nhìn về phía Knicks, ánh mắt như lóa sáng.

Bị nàng nhìn như vậy sém nữa cô đã nói ra, nhưng bí mật giữ tới phút chót mới càng thêm nhiều kinh hỉ, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cô nhẹ giọng nói:

"Không được, nói ra liền không còn ý nghĩa.!!!"


"Knicks!! Knicks ơi ~~ nói cho tớ biết đi, một chút thôi, bật mí một chút thôi cũng được!!!" Hermione ôm lấy cánh tay của Knicks, cằm dựa vào vai cô làm nũng, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm Knicks, thỉnh thoảng còn giống một con mèo con cọ cọ vào bả vai cô......

"........."Thật sự làm khó Knicks, cô gian nan nhìn về hướng khác:

"Không được!! không được!!"

"Phụt" Hermione không nhịn được mà bật cười, nàng nhéo nhẹ gương mặt của Knicks.

"Sao mọi người cứ bảo cậu mặt lạnh nhỉ, rõ ràng rất nhiều biểu cảm~~~~" Vậy nên đang đùa giỡn à???

....

"Cốc cốc cốc". Knicks, tớ có thể vào không?

"Mời vào". Knicks ngầng đầu nhìn về phía ba người đi vào. Draco bước vào trước sau đó tới Blaise và Pansy. Knicks vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

"Chuyện gì?"

"À........"

"Buổi sáng tốt lành. Tiểu thiếu gia của chúng ta muốn hỏi cậu có cái đạo cụ giả kim nào có thể tìm người được không bởi vì cậu ấy không nhìn thấy chúa cứu thế, tiểu tùy tùng Weasley cũng không thấy đâu, cho nên....." Blaise nhúng vai giúp Draco nói rõ mọi chuyện....


Knicks lắc đầu, vừa định nói gì đó thì nghe tiếng hô đầy kinh ngạc của Hermione, nàng chỉ tay ra ngoài cửa sổ:

"Tớ nghĩ người mà các cậu tìm ở kia......"

Nàng còn chưa nói hết câu liền "Vút", một chiếc xe hơi Ford Anglia cũ kỹ màu lam nhạt bay ngang qua cửa sổ của đoàn tàu, đâu đó còn thoang thoảng tiếng la vọng tới, nếu cả bọn không nghe lầm thì đó là giọng của Harry và Ron.

"wow~~ ngầu thật, không thẹn là chúa cứu thế, đến cách đến trường cũng khác người." Blaise mỉm cười xấu xa nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Draco:

"Hy vọng hai cậu ấy có thể theo kịp tàu tốc hành Hogwarts, mà cũng chẳng biết họ có đủ nhiên liệu không nhỉ, không may nửa đường mà hết thì chỉ có nước cuốc bộ tới trường....."

"Thầy hiệu trưởng, chúa cứu thế của ngài đang bay trên trời." Đây là một mặt kính được Knicks và cụ Nicolas Flamel cải tạo dựa theo nguyên tắc giống thiết bị truyền tin của dân Muggle, thấy cả đám yên lặng nhìn chằm chằm máy truyền tin trong tay cô, Knicks nhanh chóng tự giác lấy mấy cái máy truyền tin với đủ loại kiểu dáng đưa cho cả bọn, để cho bọn họ tự nhau chia.

"Trò Knicks, con đang nói giỡn đúng không? Lúc này Harry phải ở trên tàu tốc hành Hogwarts mới đúng??" Giọng nói của thầy hiệu trưởng truyền ra từ máy truyền tin.

"Để Draco nói với thầy!!" Cảm thấy giải thích quá phiền phức Knicks đưa máy truyền tin cho Draco.

"Chào thầy hiệu trưởng Dumbledore, con là Draco Malfoy." Giọng nói đầy trào phúng.

"Chúng con vừa nhìn thấy chúa cứu thế Potter và quỷ khổng lồ tóc hồng đang lái một chiếc xe hơi bay ngang qua cửa sổ, hai quý ông Gryffindor lỗ mãng đầu óc bị quỷ khổng lồ dẫm tự cho là không có gì là không thể làm có vẻ như không điều khiển chiếc xe tốt lắm, mà có vẻ món đồ chơi đó cũng chẳng kiên cố là bao, nói không chừng chốc lát thôi chúa cứu thế tôn quý sẽ hy sinh mạng sống của bản thân vì cái lộ trình bay kỳ quặc như vậy. Một cái khác con muốn nói nữa là vừa rồi cái đồ chơi nhỏ của chúa cứu thế vừa thành công vượt mặt tàu tốc hành Hogwarts, hai người bọn họ sém chút nữa liền đâm đầu vào đầu tàu tốc hành Hogwarts."


"Khụ, cám ơn sự giải thích xuất sắc của con trò Malfoy, ta và Severus sẽ ngay lập tức xử lý việc này." Sau khi cụ cắt đứt thông tin liền gọi ngay viện trưởng đại nhân vào phòng hiệu trưởng, Blablabla giải thích một tràng những gì đang diễn ra liền kéo viện trưởng đại nhân với cái vẻ mặt tối sầm cau có dùng lò sưởi trong tường đi ra ngoài. Trong khu vực trường Hogwarts không có phép ảo ảnh di hình, dù rằng hiệu trưởng có đặc quyền sử dụng nhưng cũng chỉ cho phép bản thân hiệu trưởng dùng một mình mà thôi.

Hai người cầm phi thiên chổi bay đi tới Hogsmeade, tính toán tốc độ tàu chạy, rồi dự đoán vị trí chiếc xe hơi đang bay tới xong lại ảo ảnh di hình tới vị trí đã đoán. Vừa đúng lúc thấy chúa cứu thế một tay cố gắng nắm lấy chốt cửa xe cả người treo lơ lửng bên ngoài. Mà bé tóc đỏ một tay thì giữ tay lái một tay thì cố với ra bên ngoài nắm lấy chúa cứu thế. Một cảnh tượng cực kỳ xuất sắc......

"Một đám tiểu quỷ chết tiệt!!" Viện trưởng đại nhân gầm nhẹ một tiếng, khó chịu cưỡi phi thiên chổi bay tới. Thầy hiệu trưởng cũng bay theo sau, vừa bay vừa ném một câu bùa chú trôi nổi giúp Harry bò vào trong xe, nghiêm túc nhìn viện trưởng đại nhân xử lý "hiện trường tai nạn".

"Chết tiết!! Harry Potter!! Đầu óc của mi bị quỷ khổng lồ dẫm rồi à?? Hay là chúa cứu thế tiên sinh rốt cuộc chán sống, muốn tìm một cách chết mới lạ chút nên mới to gan lớn mật lái một chiếc xe hơi bay cũ kĩ thuộc diện nên cho vào bãi rác đến thử xem đầu tàu tốc hành Hogwarts có mềm hay không???" Sau khi nắm cả hai từ trên trời lôi xuống đất, viện trưởng đại nhân bắt đầu cà khịa trào phúng, mắng chúa cứu thế như tát nước chẳng trượt phát nào.

"Khụ khụ, Severus, bớt giận đã, ta nghĩ hai đứa nhỏ cũng đã được một bài học nhớ đời rồi, chúng ta còn rất nhiều việc cần chuẩn bị, nên dẫn hai trò ấy về trường học trước đã." Xem xong phim thầy hiệu trưởng Albus- giả vờ đứng đắn-Dumbledore đứng ra giải cứu hai con sư tử con đang run bần bật trong lửa giận của xà vương.

Đương nhiên là thành công nhận được ánh mắt cảm kích của hai con sư tử con.

"Hừ!!" Viện trưởng đại nhân vung mạnh ống tay áo, dùng ảo ảnh di hình trực tiếp rời khỏi.

"Nắm chặt cánh tay của ta." Cụ Dumbledore ra hiệu cho cả hai nắm chặt lấy cánh tay cụ, dùng ảo ảnh di hình dẫn cả hai về trường. "Bùm" một tiếng không khí nổ tung vang lên, cả ba đã ở bên ngoài trường học.

"Ọe.....ọe" Hai con sư tử con lần đầu tiên được hưởng thụ phương thức di chuyển cao cấp đồng loạt buông tay thầy hiệu trưởng, cúi đầu chống gối, che lại dạ dày, khom lưng nôn khan......(ngầu thật!!)

.......................

Không bao lâu, tàu tốc hành Hogwarts cũng tới trạm, các học sinh mới năm thứ nhất lại vây quanh gã to con Hagrid, còn các học sinh năm hai trở lên thì cưỡi xe ngựa đi thẳng tới lâu đài Hogwarts. Xe ngựa do những con dạ kỳ (vong mã) kéo.

Dạ kỳ có cái đầu rất giống đầu rồng, một đôi mắt trắng dã không có đồng tử, thân hình của nó như một con ngựa đen gầy trơ cả xương không có lông, có một cái đuôi dài màu đen phía sau, hai bên xương vai phồng lên một đôi cánh dơi. Chỉ có những ai từng thấy qua người chết mới có thể nhìn thấy dạ kỳ cho nên chúng bị các phù thủy xem như một loài động vật mang đến điềm xui xẻo bất hạnh. Trên thực tế thì chúng có khả năng phân biệt phương hướng cự kỳ xuất sắc, tốt đến kinh người, nó có thể đưa các phù thủy tới bất kỳ địa phương nào mà họ muốn.

Knicks và Hermione ngồi chung một chiếc xe ngựa; ba người Draco, Blaise và Pansy ngồi chung một chiếc khác.


"Chúng ta ngồi xe ngựa tự động vận hành à??" Sau khi lên xe ngựa Hermione vén rèm kinh ngạc nhìn đầu xe trống rỗng không có bất cứ thứ gì.

"Không, do dạ kỳ kéo!" Knicks đưa mắt quan sát một cách kỹ lưỡng loài vật có chút trừu tượng đang đứng trước đầu xe, nghe nói cha mẹ cô chết trước mặt cô dù rằng cô cũng chẳng có bất cứ ký ức nào liên quan tới chuyện đó nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dạng của dạ kỳ. Kicks cũng không nghĩ rằng nhìn thấy dạ kỳ là một điềm xấu, ngược lại cô thật sự nghĩ muốn nghiên cứu một chút loài sinh vật thần kỳ này. (Haisszz!! Ngươi muốn hết lòng giả kim chứ không phải giải phẫu.)

"Là loài sinh vật thần kỳ chỉ những ai đã tận mắt nhìn thấy người chết mới có thể nhìn thấy nó sao.... Knicks, sao.... Cậu có thể thấy?" Hermione nhẹ nhàng nắm lấy tay Knicks, lo lắng nhìn cô, chắc chắn đó không phải là một ký ức vui vẻ gì....

"Có rất nhiều người đều có thể thấy." Knicks nắm tay nàng, ý muốn nói bản thân không có chuyện gì.

Có vẻ nhìn thấy sự lo lắng quá mức trong mắt Hermione. Knicks cực kỳ kiên nhẫn kể lại cho nàng nghe tuổi thơ không có gì là vui vẻ của bản thân. Cha mẹ cô giống như những người khác trong gia tộc Dakness đều đem tánh mạng của bản thân hiến cho thực nghiệm giả kim. Bởi vì đều cực kỳ nhiệt tình yêu thích thuật giả kim nên cô có thể hiểu được vì sao cha mẹ mình có thể liều mạng tiến hành một cái thực nghiệm cực kỳ nguy hiểm đó cũng là nguyên nhân khiến họ mất sớm. Tuy rằng có đôi lúc nhìn thẳng vào lâu đài cổ vắng vẻ trống trải cô cũng cảm thấy có chút cô đơn, nhưng đó chỉ chiếm một số ít thời gian, đa phần cô cảm thấy không có ai ngược lại cũng thật tự do.

Bởi vì cô học tập giả kim sẽ có các bức họa tổ tiên chỉ dẫn, sau khi hưởng thụ thú vị và tẻ nhạt do thực nghiệm giả kim mang lại, nàng bắt đầu cực kỳ thích thuật giả kim, sau đó các bức họa trừ thời gian sau khi thực nghiệm đã hoàn thành có chút lãi nhãi bên tai cô thì trong lúc cô thực nghiệm bọn họ cũng không dám làm phiền cô. Đó có lẽ cũng dần dần hình thành tính cách ít nói của cô, bởi vì ngoài trừ thảo luận vấn đề học thuật với các bức họa thì ngày thường cô chỉ à. ừ một chữ mà nói. Trong suy nghĩ của cô thì nếu lãng phí thời gian nói chuyện phiếm không bằng cô dùng thời gian đó nghiên cứu một ít tài liệu thì tốt hơn, có lẽ viện trưởng đại nhân – một người cuồng nhiệt yêu thích ma dược học cũng sẽ tán thành quan điểm này của cô............

"Tớ rất thích đọc sách, từ nhỏ đã như vậy." Hermione bỗng nhớ tới bản thân thích đọc sách:

"Có một lần tớ không cẩn thận làm mất một quyển sách mà tớ cực kỳ thích, tớ bắt đầu có thói quen học thuộc lòng những quyển sách mà tớ thích, như vậy thì chẳng thể nào làm mất được cả, cũng có thể nhớ rõ nội dung của cả quyển sách. Cũng từ lúc đó tớ bắt đầu dùng hầu hết thời gian của tớ dành cho việc đọc sách và học thuộc lòng, vậy nên tớ cũng không biết cách nào kết bạn , sau đó..... tớ gặp cậu. Ừ, vậy nên có thể nói Hogwarts quả thật là một nơi thần kỳ......."

"Knicks cậu có thể đồng ý với tớ một việc không?" Hermione nghiêm túc nhìn Knicks, chờ đợi câu trả lời của cô rồi mới tiếp tục nói:

"Tớ không biết cậu có phải giống như cha mẹ của cậu, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ tới thực nghiệm thuật giả kim hay không, nhưng tớ hi vọng trong lúc cậu toàn tâm toàn ý làm thực nghiệm tớ có thể ở bên cạnh cậu, cậu có thể dạy tớ một ít kiến thức về giả kim được không? Ít nhất tớ có thể ở một bên... à ừ đưa tài liệu nghiên cứu cho cậu..."

"Được thôi.." Knicks không cách nào miêu tả được cảm xúc trong lòng của cô lúc này, như bị thái dương bao vây, ấm áp, lại giống như uống hết cả bình mật ong, ngọt ngào.....



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận