[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chúng tôi nhìn cậu ấy ngủ an lành, cái nhìn cũng thật cẩn thận, giống như là sợ đến ánh mắt cũng làm cậu ấy bị thương.

Bà Weasley nhẹ nhàng thở ra, nhìn xung quanh, giống như là lúc này mới nhìn thấy tôi.

“Đây là...” Bà kinh ngạc nói. Đương nhiên là tôi hiểu sự kinh ngạc của bà ấy, tôi đang mặc áo choàng nhà Slytherin.

“Sylvia Hopper.” Hermione vội vàng giới thiệu tôi, “Cậu ấy là bạn của Harry.”

“Chào cháu.” Bà Weasley giang hai tay hướng về tôi.

Tôi xấu hổ lại ngượng ngùng ôm bà. Tôi không quen mà cũng không có thói
quen thân mật với người không quen như vậy, nhưng mặt khác, bà ấy là
người mẹ trong một gia đình lớn cũng làm tôi không thể từ chối.

Tôi đơn giản trao đổi với bà Weasley vài câu, sau đó là im lặng. Đêm nay không có ai có tâm tình nói chuyện.

Sau khi tất cả mọi người im lặng, tôi càng thêm xấu hổ. Hiện tại mỗi người
đứng quanh giường Harry – chú Sirius, gia đình Weasley, Hermione đều là
người Gryffindor. Tôi đến bây giờ không phải là người chú ý đến các viện khác nhau, nhưng tại thời điểm này chỉ có mỗi một Syltherin là tôi, tôi có cảm giác không thoải mái. Ánh mắt nghi ngờ của Ron Weasley thường
xuyên liếc qua tôi càng làm tôi khó chịu.

Hermione thấy tôi khó chịu, ngay lập tức cô ấy hiểu được nguyên nhân.

“Sylvia,” cô nhỏ giọng nói, “Cậu về trước đi.”

Tôi do dự rồi cũng gật đầu: “Ngày mai mình lại đến thăm cậu ấy.”

Tôi đứng lên.

Chú Sirius nhìn chăm chú vào khuôn mặt Harry đang ngủ, bà Weasley đang cẩn
thận dùng bùa rửa sạch làm sạch áo choàng dính đất của cậu. Ron Weasley
dùng sức cắn môi, giống như là muốn nói gì đó. Nhưng ngay lập tức cậu ấy bị anh mình vỗ vỗ, anh Bill với mái tóc dài mỉm cười với tôi.

Tôi cũng mỉm cười, xoay người rời Bệnh thất.

Thời điểm trở lai phòng sinh hoạt chung, tôi phát hiện phòng không có một
ai. Thật là không bình thường, bởi vì thường là những ngày cuối học kỳ,
buổi tối ở đây thường xuyên có người ngồi học suốt đêm ở đây. Nhưng vừa
mới có án mạng, tôi nghĩ điều này cũng không có gì ngạc nhiên.

Tôi trở lại phòng ngủ của mình, phát hiện Draco đang ở đó. Cậu ấy ngồi trên ghế cạnh bàn học, vẻ mặt đầy tâm sự.

“Draco?” Tôi kêu lên.

“Ừ?” Draco bừng tỉnh lấy lại tinh thần, “... Cậu đã về.”

“Cậu... làm sao thế.” Tôi cẩn thận nói.

“Không có gì.” Draco nói.

“Không có gì?” Tôi nhướn mày, “Từ đầu năm thứ tư này cậu rất ít khi vào phòng ngủ của mình...”

“Tớ chỉ muốn tìm chỗ yên lặng để suy nghĩ.” Draco mỉm cười, nhưng nụ cười
biến mất ngay lập tức. “Mình phát hiện... có rất nhiều việc không giống
như mình đã nghĩ.”

“Nhà triết học vĩ đại.” Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, nói giỡn xong thì tôi đặt tay lên vai cậu ấy.

Cậu lập tức run lẩy bẩy, ngay lập tức cậu ấy vung tay tôi ra.

“A, xin lỗi...” Draco lập tức tỉnh táo lại. Cậu lập tức đứng lên, bước đi
vài bước, cứng ngắc nói, “Cậu nên đi ngủ đi... Tớ về đây.”

Tôi
ngạc nhiên nhìn tay vừa bị cậu ấy vung ra. Chỉ vừa chạm vào nhưng tôi đã phát hiện... qua lớp áo choàng, tôi có thể cảm nhận được là cậu ấy đang run rẩy.

Cho dù mặt cậu ấy không biến sắc nhưng... đúng là cậu ấy đang run rẩy.

Tôi có trí nhớ của ba mươi năm, hơn nữa tôi cũng không phải lớn lên trong
thế giới phù thủy. Voldemort trong mắt tôi không khác gì một tên trùm
khủng bố cho dù quả thật là hắn vô cùng nguy hiểm. Tôi không phải là
những đứa trẻ được nghe kể về những tội ác của hắn, tôi cũng không thể
hiểu được đến cái tên của hắn mà cũng không dám nói ra là nó biểu hiện
việc người ta sợ hãi hắn đến thế nào.

Draco đã thoát khỏi hình
ảnh cậu nhóc phát dục chậm nhất năm, hiện tại giống như cây bạch dương
nhỏ, xinh đẹp lại ngây ngô, lại kiêu ngạo dịu dàng. Một năm nay chúng
tôi có rất nhiều lần giận dỗi, cho dù cậu ấy bực bội, cậu ấy cáu gắt,
cậu ấy trách mắng nhưng càng ngày càng nhường nhịn hơn trước.

Điều này làm cho tôi càng hiểu rõ cậu ấy tuyệt vời đến thế nào mà tôi cũng càng ngày càng yên tâm dựa vào cậu ấy.

Đêm nay tôi đã cảm nhận được sự dao động của cậu ấy, nhưng bởi một năm nay
quen với sự quan tâm của cậu, tôi theo bản năng mà không suy nghĩ nhiều. Cho đến bây giờ tôi cảm nhận được sự run rẩy của cậu, tôi mới phát hiện ra, đối với một người lớn lên trong thế giới phù thủy, Voldemort là một tồn tại khủng khiếp.

Cậu ấy sợ hãi. Cậu ấy không muốn biểu hiện sự sợ hãi trước mặt tôi.

Nhưng tôi sẽ không để cậu ấy một mình với nỗi sợ hãi này. Tôi muốn làm cái gì đấy – để an ủi cậu ấy, nhưng không làm tổn thương lòng tự trọng và sự
kiêu ngạo của cậu.

Draco đã đến cửa, tay đã chạm tới tay nắm.

“Draco!” Tôi gọi cậu ấy lại.

Cậu xoay người lại nhìn tôi như muốn hỏi có chuyện gì.

“Cậu có thể ở lại với mình chứ?” Tôi cẩn thận nói.

“Tớ không nghĩ đây là ý kiến hay.” Cậu ấy nói với giọng trầm, xoay người nhìn thẳng tôi, “Đêm nay thì không được.”

“Cậu không thể tàn nhẫn như thế.” Tôi hít hít cái mũi, “Chỉ một đêm.”

Draco chần chờ nhìn tôi. Tôi vội vàng dùng ánh mắt con chó con đáng thương nhìn cậu ấy.

Ánh mắt cậu ấy lập tức biến hóa. Tôi không thể biết được cảm xúc biến hóa trong đôi mắt xanh là gì, nó rất phức tạp.

Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng nói: “Được rồi.”

Cậu ấy vẫn hất hàm cao ngạo như mọi khi, giống như cực kỳ khinh thường hừ một tiếng, “Con gái đúng là phiền toái.”

Tôi rửa mặt chui vào giường, nghe thấy Draco cởi quần áo trong bóng tối rồi đi vào phòng rửa mặt. Một lát sau, giường phía bên kia lún xuống, cậu
ấy nằm cả người lên.

Cậu ấy hít một hơi, giãn cả cơ thể thon dài ra.

Tôi nhích lại gần từ phía sau, phía sau lưng chạm đến tay của cậu ấy, cảm giác được cơ thể cậu ấy vẫn còn gồng lên.

Cậu ấy cũng không thả lỏng thư giãn giống như biểu hiện bên ngoài.

“Draco?” Tôi gọi.

“Ừ.”

Tôi xoay người, trong bóng đêm mơ hồ thấy hình dáng cậu ấy.

“Sao thế?” Tôi nghe thấy cậu ấy nói.

Tôi nhích lên, đôi môi nhẹ hôn lên má cậu.

Ngay lập tức cậu ấy cứng người lại, lập tức đẩy mặt tôi ra, tức giận nói: “Đừng lộn xộn.”

... Nói thật, phản ứng này tôi không nghĩ đến. Điều này làm tôi chán nản, cũng hơi hơi xấu hổ.

“Đừng lộn xộn?” Tôi bực bội kháng nghị, “Cậu đáng lẽ phải cảm động mà hôn lại tớ chứ.”

“Cậu thích thế?” Draco không biết hỏi.

Tôi chần chờ “Có lẽ thế.”

“Có lẽ thế?”Draco cười nhạo tôi.

“Được rồi, là mình muốn thế.” Tôi không cam lòng thừa nhận.

Draco không nói. Trong bóng tối, sự im lặng của cậu làm tôi thấy khó chịu.

Tôi có chút cô đơn, buồn bã xoay người lại.

Nhưng Draco vươn hai tay, xoay người tôi lại, hôn nhẹ lên khuôn mặt tôi.

“Được rồi,” Cậu ấy cười nhạt nói, “Bây giờ cậu có thể cho mình biết vì sao đêm nay lại muốn mình ở lại.”

“Bởi vì mình sợ.” Tôi nhát gan nói.

“Tớ muốn nghe lời nói thật.” Draco nói lầm bầm.

“Bởi vì cậu...” Tôi lựa chọn từ ngữ để nói, “Có chút... căng thẳng.”

“Mình không căng thẳng!” Draco tức giận nói.

“Vậy mờ mịt?” Tôi nghe lời đổi từ khác.

Draco hình như càng thêm tức giận. Tôi vội vàng vỗ lưng làm cậu ấy bình tĩnh.

“Đừng có vỗ mình như vậy, tớ cũng không phải là trẻ con mà cần an ủi.” Draco
khó chịu nói. Nhưng cậu ấy lại không có hành động gì đối với động tác
của tôi cho phù hợp với lời nói cả.

“Ừ!” Tôi không muốn dừng lại việc vỗ lưng cậu ấy, “Cậu đương nhiên là không phải rồi. Cậu chỉ mơ màng một chút thôi.”

Draco nói, “Malfoy sẽ không mơ màng.”

“Ừ.” Tôi nói.

“Bởi vì là một Malfoy thì sẽ biết cái gì là tốt nhất.” Cậu mở to đôi mắt màu xám nhìn lên trần nhà, trịnh trọng nói. Giống như là tự cổ vũ bản thân, cũng giống như lời tuyên bố vậy.

“Malfoy thật vĩ đại.” Tôi tán thưởng.

Draco không thể nhịn được nói: “Sylvia, cậu không thể im lặng sao?”

“Được rồi...” Tôi bĩu môi xoay người ra chỗ khác, “Nếu cậu muốn thế.”

Chúng tôi lại một lần nữa im lặng trong đêm.

Draco giật giật, vươn hai tay ôm tôi từ phía sau, hai tay để trước bụng tôi.

Tôi nhích đầu về phía sau.

“Sylvia...” Cậu ấy thở dài bên tai tôi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui