[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Gần đây Draco cực kỳ tức giận, cậu bị gọi đến phòng độc dược, không hiểu vì sao lại bị kiểm tra thân thể, tiếp theo là được biết lao động phục vụ sẽ được tiến hành khi khai giảng.

“Khai giảng!” Draco tức giận nói, “Sẽ vô cùng bận rộn!”

“Tớ nghĩ rằng nếu phục vụ lao động trong ngày nghỉ sẽ tệ hơn,” tôi đang viết luận văn cũng không ngẩng đầu lên, “Điều này có lẽ sẽ làm cậu không có thời gian làm xong bài tập.”

“Trừ điểm đã là quá tệ rồi.” Draco oán giận nói, “Cậu có nhìn thấy khuôn mặt Goyle không? Cậu ta cũng dám cười nhạo tớ. Hơn nữa – vì sao chỉ có một mình tớ bị phạt? Rõ ràng là cậu bảo tớ đi làm bài tập!”

“Cậu nói hai người bị trừ điểm tốt hơn là một người bị trừ điểm sao?” Tôi chấm mực thật đẫm, “Có lẽ bởi vì bùa chú đi vào ký túc xá nữ không phải là do tớ phát mình ra.”

“Đó cũng không phải do tớ phát minh.” Draco nói thầm.

“Được rồi, cậu thực bất hạnh, Draco. Nếu đây là điểu cậu hi vọng mình nói.” Tôi ngẩng đầu giả mù sa mưa mỉm cười với cậu ấy, “Cậu có thể chuyển cho mình mấy miếng chocolate? Tớ phải thừa nhận tớ không thể có sinh lực như cậu, tớ cần một chút năng lượng để đẩy nhanh tốc độ hoàn thành bài tập.”

Draco đứng lên, lấy từ trong tủ ra chocolate hình con thỏ, “Vì sao nữ sinh có thể tiến vào ký túc xá nam sinh? Điều này thật không công bằng.”

“Nếu nữ sinh không thể tiến vào ký túc xá nam sinh, chúng ta sẽ không có cơ hội ở riêng với nhau rồi.” Tôi cười ngọt ngào.

Sau khi hoàn thành bài luận tại phòng ngủ của Draco thì cũng gần đến giờ cấm đi lại ban đêm, tôi lắc lắc cánh tay, tạm biệt Draco đi ra cửa phòng.

Trong phòng nghỉ đã vắng, Blaise đang ngồi cạnh Pansy Parkinson nói gì đó bên lò sưởi trong tường, cậu ấy nhìn thấy tôi.

“Sylvia?” Cậu ấy ngạc nhiên nói, “Cậu ở trong phòng ngủ của Draco?”

“Đúng thế.” Tôi gật đầu nói. Tôi không cần giấu cậu ấy, phòng ngủ của nam sinh – rất không may, gần như là nửa kiểu cởi mở, bởi vì mỗi một tuần lễ, hội viên Hội nghiên cứu Phép thuật Hắc ám cũng phải đi qua đây.

“A, cậu không biết Filch đến tìm cậu sao?”

“Tìm tớ?”

“Bởi vì Umbridge yêu cầu cậu đến phòng hiệu trưởng. Hình như là bởi vì … Hội?” Blaise nhăn lông mày lại, “Tớ nghĩ cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, chiều nay tớ thấy rất nhiều học sinh bị đưa đến phòng hiệu trưởng rồi.”

Tôi căng thẳng. Là vì Hội phòng ngự phép thuật hắc ám? Tiếp theo lại thả lỏng – nếu trường học không chịu dạy chúng tôi những thứ hữu dụng, cũng không thể ngăn cản chúng tôi tự học được.

“Cảm ơn cậu, Blaise.” Tôi gật đầu, đi ra ngoài cửa.

Đi nửa đường tôi gặp Filch, mắt ông ta sáng lên, chạy vội tới nắm cánh tay tôi. “A ha… Cuối cùng cũng bắt được mày rồi. Mày trốn ở đâu cũng vô dụng, chúng tao đã biết tên mày…”

“Tôi đang đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng.” Điều này làm tôi phản cảm. Lực nắm của tay ông ta vô cùng lớn, làm tay tôi đau đớn khó chịu. Tôi cau mày nói, “Tôi nghĩ ông nên buông tay ra, ông Filch. Nếu tôi muốn trốn, ông nên biết tôi là một trong những học sinh ưu tú của Hogwarts. Cho dù ông có nắm chặt tay tôi cũng vô dụng.”

Mặt Filch đỏ bừng, hắn thở hồng hộc phì phò, căm tức trừng mắt nhìn tôi, “Được lắm, lấy phép thuật để uy hiếp tao? Những kẻ chết tiệt các ngươi… Phải biết rằng tao đã nói với Dumbledore rất nhiều năm, rằng ông ta đối xử với chúng mày quá thoải mái. Mày còn chưa biết, đúng không? “Lệnh giáo dục số 29” vừa mới được ban hành – từ nay về sau những kẻ đê tiện súc sinh chúng mày ném đạn lép lung tung, ta có quyền dùng roi quất chúng mày bong da tróc thịt, buộc cổ chân chúng mày, treo ngược chúng mày trong phòng làm việc của tao…”

Tôi đồng tình nghĩ về lệnh giáo dục cũng không phải là tin tức tốt đối với Draco.

“Tôi chưa bao giờ sử dụng bất cứ quả trứng thối nào, thưa ông.” Tôi cố gắng giãy dụa một phen, phát hiện không thoát được khỏi tay ông ta, “Ngoài ra tôi phải nhắc nhở ông – tôi là một Slytherin, ta xuất thân từ quý tộc thuần huyết Sadie. Gia tộc tôi tuy đã xuống dốc, nhưng nó vẫn là một trong những quý tộc cổ xưa nhất, quan hệ thông gia với gần như tất cả các quý tộc thuần huyết – mà ông vừa gọi tôi là cái gì? Kẻ đê tiện, súc sinh?”

Filch tức giận toàn thân phát run nhưng ông ta vẫn buông lỏng tay, khiến tôi miễn cưỡng chật vật bị kéo vào phòng hiệu trưởng. Trong lúc này tôi vô cùng cảm tạ Draco đã để tôi học được cái gọi là lấy thế đè người.

Nhưng có lẽ tôi nên gọi là phô trương thanh thế.

Trong phòng hiệu trưởng đã đầy ắp người. Tôi đoán căn phòng này đã được thi triển bùa không gian, như bình thường thì căn phòng này cũng không thể chứa được nhiều người như vậy.

Dumbledore ngồi ở phía sau cái bàn, vẻ mặt giáo sư McGonagall khẩn trương đứng ở bên cạnh ông, mụ Umbridge hưng phấn đi tới đi lui giống như là nắm giữ được chứng cớ vậy.

Tôi vừa vào cửa, tất cả mọi người chăm chú nhìn tôi.

“A, một Slytherin.” Mụ Umbride mặc một áo choàng màu xanh có hình bông hoa đi từ phía sau cái bàn lên trước, ngọt ngấy nói.

Ngay sau đó là những tiếng bước chân, giáo sư Snape đẩy cửa phòng đi vào.

“Sao lại thế này? Tôi nghe nói có một học sinh trong nhà tôi bị đưa đến phòng hiệu trưởng...” ông nói.

“A... đúng thế.” Umridge làm bộ làm tịch nói, “Vị tiểu thư này bị tố cáo tham gia vào một hội phi pháp.”

“Hội phi pháp?” Giáo sư Snape quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tối tăm lóe ra những tia sáng dọa người. Tôi vội vàng cúi đầu, nghe thấy âm thanh giáo sư tiếp tục nói, “Chỉ là một hội nho nhỏ.”

“A, Severus.” Umbridge thân thiết kêu tên giáo sư Snape, “Tôi nghĩ anh đã nhầm, lần này không phải là một hội ‘nho nhỏ’ đâu.”

Bà ta đi đến trước mặt tôi, ra vẻ thướt tha duyên dáng đi tới đi lui.

“Tiểu thư Hopper… tôi biết trò là một Slytherin, Slytherin luôn luôn thức thời. Nếu trò thẳng thắn nói những chuyện mà mình biết ra thì Bộ phép thuật sẽ không truy cứu trách nhiệm của trò – nghĩ lại đi, chỉ cần trò nói hết những chuyện đã trải qua.”

Tôi nhìn xung quanh thì mới phát hiện trong này không chỉ có thành viên của Hội phòng ngự phép thuật hắc ám. Trừ Hermione, Harry, Ron còn có rất nhiều người tôi không biết.

Lòng tôi vô cùng bình tĩnh – ít nhất chứng tỏ bị phát hiện là nhóm G.H.R.S chứ không phải là nhóm nhỏ của nó.

“Tôi không biết…” tôi nhún nhún vai nói, “Tôi không biết cô ám chỉ cái gì.”

“Đừng giả bộ, tiểu thư, nếu trò không nhớ nổi, như vậy ta nhắc nhở trò – một hội trái phép, nội dung hoạt động chủ yếu là chống đối Bộ phép thuật. Trong sáu tháng, chẳng lẽ một lần trò cũng không hoạt động sao?”

“Nếu ý cô là vào năm trước tôi bị bệnh thì ký khế ước,” tôi ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, một bên nghiền ngẫm cân nhắc ranh giới của khế ước giữ bí mật, “Đúng vậy, tôi ký rồi. Khi đó tôi bị bệnh mơ mơ màng màng… Tôi cũng không biết nó dùng để làm gì, cũng không có ai cho tôi biết là tham gia hoạt động gì. Đấy là như thế.”

“Ai đã đưa khế ước cho trò?” Mụ Umbridge ép hỏi.

“Tôi không biết. Tôi đã nói là lúc đó tôi bị bệnh nên mơ mơ màng màng… Có thể nhớ rõ khế ước đã làm cảm ơn trời đất rồi.”

“Tôi buộc phải nhắc nhở trò.” Mụ Umbridge nâng chiếc cằm to bè, hơi tức giận nói, “Nếu tôi phát hiện trò dám lừa tôi…”

Bà ta kéo dài giọng uy hiếp.

“Tôi thấy ở đây chỉ có một mình tôi là học sinh nhà Slytherin.” Tôi gật đầu với Umbridge, “Tôi nghe nói giáo sư cũng tốt nghiệp tại Slytherin… Tôi nghĩ giáo sư có thể hiểu, Slytherin chưa bao giờ làm những việc không có ý nghĩa. Cho dù có hoạt động tôi cũng sẽ không tham gia. Tôi hoàn toàn không biết chuyện này, thưa giáo sư.”

“Đương nhiên.” Giáo sư Snape cười lạnh, “Tôt đã có thể mang học sinh của tôi đi chưa?”

“Đợi chút.” Giọng mụ Umbridge ngọt ngấy nói, “Trò không tham gia bất cứ hoạt động nào? Hopper, trò có chứng cứ gì không?”

“Tôi nghĩ là người đã báo cáo cho cô về hội này có thể chứng minh.” Tôi nói.

Phía trước bàn làm việc, một nữ sinh với khuôn mặt được che kín phát ra những tiếng nức nở.

Mụ Umbridge nở nụ cười giả tạo, “Tiểu thư Cho Chang không thể nói chuyện rồi.”

“Thật tiếc, cô ấy vì làm trái với khế ước sao? Có lẽ điều cô nên làm nhất lúc này là đưa cô ấy đến bệnh viện thánh Mungo để trị bệnh đi – như vậy, trừ bỏ cô ấy, bất cứ người nào trong hội cũng có thể chứng minh sự trong sạch của tôi.” Tôi chắc chắn cười cười. G.H.R.S quả thật có vài lần hoạt động, nhưng tôi đều không tham gia. Cho dù không có khế ước giữ bí mật, tiểu thư Cho Chang chẳng ở trong nhóm nhỏ cũng không thể nào chỉ ra và xác nhận tôi.

Mụ Umbridge vẫn ngoài nghi như cũ, nhưng bà ta không có chứng cớ để trừng phạt tôi nhất là khi chủ nhiệm nhà vẫn đang đứng sau lưng tôi.

Giáo sư Snape lạnh nhạt gật gật đầu, dẫn tôi ra ngoài cửa.

“Ta đã nói với trò những gì?” Vừa ra khỏi cửa phòng, thầy đã bực mình nói, “Trò nên học được tính cẩn thận!”

“Xin lỗi.” Tôi ấp úng nói, cố gắng theo kịp bước chân của thẩy.

“Trò… chỉ cần an phận trong trường học là được, không cần làm những chuyện vô nghĩa!” giáo sư Snape xoay người thật mạnh, “Trong trường học, không ai có thể thương tổn trò! Hiểu chưa?”

“Vâng.” Tôi cúi đầu, cẩn thận nói.

Cho dù giáo sư Snape rất tức giận, nhưng chết tiệt… tôi lại cảm thấy đắc ý vô cùng.

Tôi lo lắng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng kiện định của giáo sư Snape, cùng với chiếc áo choàng bay phần phật tạo ra cảm giác sắc bén. Một cảm xúc kỳ lạ trong lòng tôi làm tôi có chút đắc ý đồng thời cũng hơi áy náy đối với giáo sư Snape.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui