Đồng Nhân Harry Potter Sánh Bước Cùng Người

Thấy Snape không định nói gì thêm, Jessica nghĩ nghĩ kĩ lại rồi nói: "Đến bây giờ, em vẫn nhỡ rõ lần đầu tiên gặp lão Bangka. Ông ấy với anh khá giống nhau đấy, đều độc miệng như nhau. Tuy ông ấy mắng em là đứa nhỏ lỗ mãng, ngu xuẩn,... nhưng vẫn rất tốt bụng em về nhà."

Kể tới đây, Jessica đột nhiên bật cười, đôi mắt xanh lam như tỏa sáng, giọng nói thêm phần trêu ghẹo: "Nhắc tới mới phát hiện ra, anh và lão Bangka rất giống nhau đấy. Đều thích để mặt thối, thường dùng giọng điệu khó chịu, không thoải mái nói chuyện nhưng toàn ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo."

Trước nhận xét của Jessica, Snape cười nhàn nhạt, châm chọc, giọng khô cằn nói: "Vậy sao. Thế thì thật xin lỗi Jones tiểu thư khi khiến cô nói chuyện không được thoải mái."

"Không sao đâu. Em cũng không để trong lòng." Jessica vờ như không nghe thấy ý châm chọc trong lời của Jessica, phủi tay thể hiện không để ý.

"Nếu ngay cả cái này mà cũng để trong lòng thì em sớm đã bị anh làm cho tức chết rồi."

"... Tch, tôi lại nghĩ đó là một cách chết khá hay đấy... Có lẽ cô hẳn lên cảm ơn tôi vì đã cho cô một phương pháp chết hay, nhỉ?" Nhìn Jessica tức giận phùng má trợn mát, Snape không kiềm chế sự vui sướng trong lòng, khóe miệng anh không tự chủ nhấc lên, nở nụ cười nhàn nhạt.

Không thèm để ý nụ cười kỳ lạ của Snape, Jessica vẫn tiếp tục câu chuyện vừa kể. Vì thế, cô thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái rồi tiếp tục nói: "Sau đấy, em liền chạy đi tìm lão Bangka. Tuy mỗi lần đến, ông ấy đều không chào đón em nhưng vẫn mời em trà bánh, dạy thêm cho em nhiều điều mới như làm thế nào để nhận biết trước thời tiết, nhận biết phương hướng nhờ cây cối, còn có kiến thức đơn giản về thảo dược, à và cả vài món võ bảo vệ bản thân... Nó thật sự rất có ích, ít nhất thì em có thể áp dụng nó để khỏi bị bắt nạt, hay phản kháng lại đám Augustine."

"Tch, tôi hẳn đã hiểu tại sao cô có những hành động thô lỗ như vậy rồi." Snape sờ lên gương mặt mình, không khỏi nhớ lại cú đấm Jessica tặng anh lần trước.

Không kể đến lý do bản thân anh cảm thấy có lỗi nên không phản kháng, nếu lần đấy thực sự đánh nhau, anh cũng không dám chắc không dùng đũa phép mà có thể đánh thắng Jessica.

Nhìn động tác của Snape, Jessica cười mỉa hai cái, giả vờ quên chuyện mình đã đấm Snape một cái ra trò mà thuận ray rút ra con đao luôn nằm bên túi: "Đây là quà mà lão Bangka tặng em, dùng để đối phó với mấy tên gây sự. Ông ấy bảo chuôi đao này được làm ở Ai Cập, được một đại tế ti ếm phép vào. Dù có làm ai bị thương cũng không thể tra được là do em làm..."

Nói đến đây, Jessica nhún vai, ném con đao cho Snape tự quan sát kĩ hơn.


"Nhưng, chắc em bị ông ấy lừa rồi... Chứ một ngàn năm trước làm sao đã có thợ rèn có thể trang trí chuôi đao tinh tế thế được!" Jessica gối hai tay sau đầu, nằm ngửa xuống giường, ngước lên nhìn trần nhà trắng tinh.

"Hơn nữa, em nghĩ ông ấy cũng biết điều đấy, chỉ là ngượng ngùng nói phét ra mà thôi. Tuy nhiên, lão Bangka vẫn kiên trì bắt em phải mang nó theo. Mà em cũng chưa bao giờ thực sự dùng nó để làm người khác bị thương, cùng lắm chỉ đem nó ra dọa thôi."

"Về sau thì sao?" Snape quan sát con đao trên tay, ngón tay thon dài cẩn thận lướt qua văn tự điêu khắc trên chuôi đao, cảm thấy nhìn chúng khá là quen.

"Về sau em và lão Bangka ngày càng thân thiết với nhau. Hồi đấy, bởi vì còn nhỏ, mẹ không cho em giúp đỡ việc nhà nên em hay mang Winny và Antony đến chỗ lão Bangka chơi. Nếu không thấy ông ấy ở đấy thì bọn em sẽ vào rừng và lúc nào cũng sẽ gặp được Phillip. Lúc đấy em cũng mới biết, Phillip là thú cưng của lão Bangka. Nhưng nhắc đến mới thấy, em chưa bao giờ thấy lão Bangka và Phillip ở cùng với nhau, cứ có người này xuất hiện thì lại không thấy người kia đâu. Em chưa từng thấy chủ nhân và thú cưng nào có cách sống chung với nhau kì như họ."

Snape yên lặng nhớ kĩ chi tiết khắc trên đuôi đao rồi trả đao lại cho Jessica và thản nhiên nói: "Tôi nhớ cô từng kể lão Bangka đấy đã mất... Ông ta mất như nào vậy? Do bệnh tật sao?"

"Không phải... Là do ngoài ý muốn." Giọng Jessica nhỏ lại, tay theo thói quen xoay con đao trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm trần nhà.

"Lần đấy, em và lão Bangka cùng nhau vào rừng. Ông ấy nói cần lên vách đá tìm một số loại thảo dược nên dặn em đứng yên tại chỗ và tự đi đến bên vách núi bên cạnh."

"Bởi vì đứng đợi một mình rất chán nên em đã trốn lên cây rồi chờ đến khi lão Bangka về tìm em." Giọng nói của Jessica nhỏ dần, cô đang nhớ lại kỉ niệm cũ.

"Em nhớ cái cây em trèo kia rất cao, cành lá cũng khá tươi tốt. Em cố ý chọn cành cây có thể quan sát kĩ lão Bangka để trèo lên, rồi yên lặng chờ ông ấy về và tặng một điều bất ngờ."

Snape từ từ ngồi thẳng lưng lên, nhìn chằm chằm Jessica, nhếch môi và cũng có chút khẩn trương.

"Lại nói, chuyện lúc đấu thật sự rất kì là, đến bây giờ em vẫn nghĩ đấy chỉ là ảo giác." Jessica thả chậm tốc độ nói, nắm chặt con đao trong tay.


"Em thấy lão Bangka thoăn thoắt trèo lên trên vách núi... Đột nhiên, một ánh sáng xanh chợt lóe lên, ông ấy liền ngã khỏi vách núi. Nhìn thấy cảnh đấy, em sợ hãi đến mức không thể di chuyển, chỉ biết đứng đực nửa ngày. Đợi đến khi em vội vàng chạy đến đấy, lão Bangka đã..."

Jessica đột nhiên ngừng lại, giọng nói nghẹn ngào, không biết dùng câu từ gì để miêu tả lại cảm xúc của mình lúc đấy. Cô nâng tay lên lau đi những giọt nước mắt đã làm ướt đẫm hai gò má từ lúc nào và hít thở sâu để ổn định cảm xúc.

Snape ở cạnh nghe xong chỉ biết yên lặng. Anh không phải Jessica là đứa học sinh mới lên năm hai, hoàn toàn không biết gì về thế giới pháp thuật. Ngược lai, anh cũng biết khá nhiều chuyện... bao gồm cả về một số phép thuật hắc ám và lời nguyền không thể tha thứ.

Nghe Jessica kể lại, anh đã biết được đại khái những gì đã xảy ra. Kết hợp với những kí hiệu Niveraisen kỳ quái trên con đao, anh cũng không khỏi suy đoán tất cả chân tướng... Nhưng anh có nên nói cho Jessica biết không? Snape do dự, không biết có nên nói suy đoán của mình ra không.

Nhìn dáng vẻ giả vờ kiên cường và cười của Jessica, Snape khẽ thở dài trong lòng một cái. Hay là thôi. Cho dù cô biết thì sao? Ngay cả mặt kẻ thù cô cũng không thấy, hơn nữa nếu người nọ dám không kiêng nể gì mà sử dụng lời nguyền không thể tha thứ thì ắt hẳn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với với một cô bé.

Chỉ sợ, lão Bangka kia cũng không phải người thường mà rất có thể cũng là phù thủy. Còn về con báo đen không bao giờ xuất hiện cùng lúc với ông ta... Không chừng đấy là hình dạng Animagus của ông ta.

Nếu đã như vậy, không cho Jessica biết thì tốt hơn. Hoặc chờ đến khi cô có đủ khả năng bảo vệ bản thân nói cũng không muộn. Nghĩ như vậy, Snape kiềm chế xúc động trong lòng, quyết định tạm thời không vội nói gì cho Jessica.

"Người chết không thể sống lại, Jessica." Snape khô cằn nói.

"Thay vì luôn thương tâm vì người đã mất, không bằng cứ tiếp tục sống tốt."

"Vâng. Chắc hẳn lão Bangka cũng không muốn thấy em khóc sướt mướt như này." Jessica cười tươi, lộ ra hai núm đồn tiền.


"À đúng rồi, hôm qua các giáo sư có nhắc đến Cổ ngữ Runes, đấy là môn gì vậy ạ? Hình như em vẫn chưa được học môn này."

"Đó là môn tự chọn từ năm 3..." Snape liếc nhìn Jessica một cái, cố tình xem nhẹ giọt nước mắt chưa khô bên khóe mắt cô.

"Chắc đơn đăng kí học môn tự chọn sắp được phát rồi... Nếu có thắc mắc gì, cô có thể hỏi giáo sư Slughorn."

"Thế anh học những môn gì vậy?" Jessic akhoanh chân ngồi lên giường, thuận theo Snape lái sang chuyện khác.

"...Cổ ngữ Runes và chăm sóc sinh vật huyền bí." Trầm mặc vài giây, Snape mới trả lời.

"Tôi chọn Cổ ngữ Runes vì có một số sách đọc dược và bùa chú được viết bằng cổ ngữ. Còn chọn chăm sóc sinh vật huyền bí vì..."

Môi thiếu niên tóc đen hơi nhếch lên, cười cười nhìn Jesssica, tiếp tục nói: "Cũng không phải do tôi thích động vật gì mà do tôi cần phải hiểu rõ công dụng của chúng trong độc dược."

"Tch, thật tàn nhẫn." Bắt chước giọng điệu của Snape, Jessica vừa lắc đầu vừa nói.

"Cảm ơn đã khen." Snape cười như không rồi chuyển Jessica đã nhe răng cười về chủ đề chính.

"Không biết cô sẽ chọn những môn nào, nhưng tôi thiết nghĩ cô có thể thử sức với môn Cổ ngữ Runes... Tôi nghĩ, có lẽ cô sẽ có thiên phú trong môn đấy."

"A, em chọn những môn giống anh là được mà." Jessica xoa tóc, không chút để ý còn có những môn gì tự chọn.

Snape nghe vậy nhướng mày, nhìn Jessica dò hỏi: "Vì sao?"


"Bởi vì em tin tưởng ánh mắt của anh chứ còn gì. Anh đã chọn thế thì chắc chắn sẽ không sai. Còn những môn khác, nếu anh đã không chọn thì chắc hẳn cũng chẳng có tác dụng gì mấy." Jessica duỗi thẳng chân ra, nằm ngửa xuống giường, nghiêng đầu nhìn Snape.

"Em tin sự lựa chọn của anh, Severus."

Snaape nghe xong có chút ngẩn người. Sự tin tưởng vô điều kiện của Jessica làm cho lòng anh lại xuất hiện những cảm xúc khó tả.

Nhớ lại Halloween năm trước, khi nhận được hộp kẹo không rõ người gửi kia, cô cũng giống lúc này, tin tưởng không điều kiện những suy đoán của anh.

"Vì cái gì?" Giọng nói của Snape có chút trầm nhưng đã mang rõ vẻ, trưởng thành, thành thục.

"Hả?"

"Tôi hỏi vì sao cô lại tin tưởng tôi đến vậy? Không chỉ bây giờ, nghe cả hồi năm trước, lúc mới quen tôi, cô cũng vậy... Tôi không tin nhìn qua, tôi lại là người đáng để tin tưởng như vậy... Thế nên, cho tôi một lý do, Jones."

"Anh phải gọi em là Jessica!"

Bất mãn bĩu môi, Jessica tiếp tục nói: "Thật ra cũng chẳng có lý do gì, em chỉ đơn giản cảm thấy anh đáng tin thôi. Huống hồ, anh cũng chưa từng lừa gạt em bao giờ?"

"Tch... trực giác động vật sao? Hóa ra cưỡng chế biến hình Animagus, có thể khiến con người có thêm bản năng động vật."

"Anh cứ coi là vậy đi." Trước lời đùa cợt của Snape, Jessica hoàn toàn không để tâm. Dù sao, cô cũng hiểu rõ trong lòng anh rất mềm mại, vậy nên cô cũng chẳng cần để tâm những lời nói ngọc ngà của anh làm gì.

Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm thêm vài câu, thời gian bất giác cũng dã đến trưa. Sau khi được phu nhân Pomfrey kiểm tra thêm lần nữa, cuối cùng Snape cũng được thả tự do. Nhìn qua Jessica đang ai oán ngồi ở giường bên cạnh, thiếu niên tóc đen nhếch môi nở một nụ cười rồi nghênh ngang đi qua cô ra khỏi Bệnh thất, không quay đầu lại dù chỉ một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận