Đồng Nhân Harry Potter Sánh Bước Cùng Người

Có lẽ do tác dụng phụ từ lần pha chế độc dược trước, lầu đầu tiên, toàn bộ sự tập trung của Snape không để vào nồi vạc trước mặt. Suy nghĩ của anh cứ theo hơi nước từ trong vạc bay ra ngoài.

Lại nói tiếp, thời gian anh quen biết Jessica không dài, chỉ ngắn ngủn chưa đến hai năm nhưng vì sao mỗi lần ở bên cạnh cô, anh lại cảm thấy thoải mái? Là do không có Lily ở cạnh nên anh cảm thấy cô đơn sao? Hay là do...

Snape cúi đầu, đánh giá thiếu nữ trong lòng mình. Có lẽ vì chênh lệch tuổi tác nên Jessica cũng không tính là cao, cô chỉ đứng tới ngực anh. Tuy nhiên, chờ cô lớn thêm một chút chắc sẽ cao bằng anh.

Lúc này, thiếu nữ lại đang hết sức tạp trung vào từng động tác của Snape, đôi mắt xanh lam không dời khỏi nồi vạc, chú ý tình trạng chất lỏng bên trong, hoàn toàn không phát hiện thiếu niên tóc đen đang đứng đằng sau quan sát mình.

Hiện tại, Snape đang hướng dẫn Jessica hoàn toàn theo bản năng kết hợp với thói quen do từng tập luyện qua nhiều lần. Còn suy nghĩ và ánh mắt của anh đã sớm không còn để ở nồi vạc. Hoặc có thể nói, ngay từ đầu, sự tập trung của anh đã dồn hết vào cô gái trước mặt.

Nhìn vẻ chuyên chú của cô gái, Snape không biết sao lại tự dưng nhớ lại lần biến hình trước của cô. Mải suy nghĩ, anh không phát hiện ra những đường nét trên khuôn mặt mình đã trở lên mềm mại, bên môi đầy vẻ ý cười thản nhiên. Không đề cập đến chuyện xấu hổ lần đấy, buổi tối hôm đó thực chất lại là một đêm khá ổn đối với anh. Từ sau khi Lucius tốt nghiệp, đấy là lần đầu tiên Snape không phải một mình ở trong phòng ngủ. Quan trọng hơn, lúc đấy anh không hề cảm thấy ngại ngùng gì, mà thậm chí còn thấy vô cùng tự nhiên và quen thuộc.

Suy nghĩ bay xa vốn không thể tập trung sự chú ý, Snape không phát hiện ra động tác của anh đã có chút sai sót.

"Severus! Anh đang làm cái gì vậy!? Mau dừng lại!"

Jessica biết rằng đến bước này rồi cô không được quấy thêm một vòng nào nữa. Tuy nhiên, dưới sự điều khiển của Snape, cô đã vô tình tăng thêm số lượng động tác khấu. Nếu còn tiếp tục nữa, nồi dược này sẽ bị phá hủy. Nhưng sức lực của thiếu niên tóc đen quá lớn, cô không thể giãy ra, chỉ biết cố gắng giúp Snape tỉnh táo lại.

Nghe thấy giọng của Jessica, Snape như thể bừng tỉnh khỏi giấc mơ, sự chú ý đã đặt lại vào nồi vạc. Nhìn chất lỏng di chuyển đang dần đổi màu, thiếu niên tóc đen thấp giọng tự mắng mình một câu. Anh buông tay Jessica ra, đoạt lấy que khuấy, miễn cưỡng đặt toàn bộ sự tập trung có thể vào nồi vạc để cứu chữa độc dược.

Jessica thấy vậy liền yên lặng tránh xa ra và không nói gì. Cô biết đó không phải do Snape cố ý, hiện tại anh không thể tập trung chú ý nên việc làm lỗi là một điều tất nhiên. Nhìn dáng vẻ của anh, chắc nồi dược này vẫn có thể cứu được. Nếu thế thì cô cũng không cần tạo thêm phiền phức cho anh.


Tự hỏi tiếp theo sẽ dùng đến dược liệu nào, Jessica đi về phía tủ chứa đồ tìm kiến và bắt đầu gia công chuẩn bị.

"Ba giọt nhớt cá cóc, pha loãng bốn mươi năm độ." Như có mắt đằng sau lưng nhìn được Jessica chuẩn bị làm gì, Snape chỉ huy cô mà không cần quay đầu. Anh đã hoàn toàn quên mất đây là lần đầu tiên hai người phối hợp chế dược cùng nhau.

Nghe chỉ thị của anh, Jessica tự giác chuẩn bị vật phẩm cần thiết và đặt nó ở bên trái anh để tiện lấy.

"Năm sợi râu sên, nấu một nửa cho thêm bảy hạt lựu nước, quấy bốn vòng thuận chiều kim đồng hồ."

"Gốc cúc, dài hai phân, mười năm phút."

"..."

Snape chỉ huy đến đâu, Jessica nhanh tay chuẩn bị đến đấy, để vào chỗ anh lấy thuận tiện nhất. Tuy đây là lần đầu hai người phối hợp với nhau nhưng lại rất ăn ý như thể đã làm cùng nhau vô số lần.

Sau khi lửa dưới vạc tắt, Snape và Jessica không hẹn cùng nhau thở phào. Nhận thấy động tác của đối phương, hai người nhìn nhau rồi cười.

"Anh Severus, em biểu hiện không tệ đúng không." Jessica nhìn thiếu niên tóc đen, người tuy mặt đã tái nhợt nhưng vẫn bướng bỉnh đứng đấy và lộ ra vẻ đắc ý.

"Tuy không thể pha chế dược bổ máu một cách hoàn hảo nhưng để bảo em làm trợ thủ cho anh vẫn dư dả."


Snape nghe vậy môi liền cuộn lên, lộ ra một nụ cười phức tạp "Tch, rất biết tự hiểu lấy mình... Tôi còn tưởng cô sẽ nhận công phần dược hoàn hảo này."

Jessica bĩu môi, đi tới bên cạnh Snape, mạnh mẽ kéo anh ngồi xuống. Sau đó thiếu nữ lấy khăn tay ra, lau đi những vết mồ hôi trên gương mặt nghiêm túc của thiếu niên tóc đen.

Giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Snape, Jessica bất mãn nói: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, đừng cố chịu đựng. Em chưa từng thấy anh không quan tâm sức khỏe bản thân như vậy đâu."

Snape trầm mặc, ngồi yên tượng gỗ, mặc cho Jessica muốn làm gì, lau gì thì lau trên mặt anh. Cho đến khi Jessica bỏ tay kỏi mặt mình, thiếu niên tóc đen mới dùng giọng điệu trào phúng quen thuộc nói: "Đối với điều này, tôi cũng chỉ có thể nói điều tương tự. Nếu trí nhớ của tiểu thư Jessica đây không có vẫn đề gì nghiêm trọng thì chắc cô cũng nhớ được tại sao bản thân lại phải vào Bệnh thất."

Jessica há miệng thở dốc nhưng không nói điều gì. Cô biết, Snape chỉ đang nói sự thật. Tất cả là do cô không để ý đến sự thay đổi của sức khỏe nên mới giản tiếp khiến mọi chuyện mới xảy ra.

Do đó, Jessica vốn không thể phản bác lại Snape. Cô nhụt chí, ngồi xuống đối diện và ai oán nhìn đến khi trên mặt anh hiện lên những rạng mây đỏ ửng.

"Tiếp theo cô có dự định gì không?" Để che dấu sự xấu hổ của mình, Snape ho nhẹ, chuyển đề tài "Tiếp tục học Cổ ngữ Runes chăng?"

"Đó là tất nhiên! Trừ Cổ ngữ Runes ra, em vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu độc dược. Tuy nhiên... trước đó, em định sẽ đi tìm hiểu về gia tộc của mình." Jessica nhẹ trả lời, trong mắt lộ ra vẻ mê man.

"Tch..." Snape dựa vào bàn, khoanh tay, trong lòng dần nổi lên một loại cảm xúc mà bản thân anh cũng không biết đó là gì.


"Tiểu thư Jessica muốn nhanh chóng nhận di sản của gia tộc đến thế sao?"

"Không phải!" Jessica đứng bật dậy, đôi mắt xanh lam lộ ra vẻ quyết tâm.

"Em chỉ muốn nhanh chóng tìm ra cách chữa trị cho Antony và Winny! Nếu độc dược không thể giúp trong thời gian ngắn thì em sẽ tự tìm cách khác. Có lẽ Cổ ngữ Runes cũng không thể giúp em hoàn toàn nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì em vẫn sẽ cố gắng."

"... Cô tính làm như thế nào?" Đối với sự kích động của Jessica, Snape không nói gì thêm mà âm thầm đổi đề tài. Đương nhiên, trong nội tâm thiếu niên tóc đen lsc này không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, những suy nghĩ phức tạp cứ lượn lờ trong đầu anh. Trong một khoảnh khắc, anh chợt thấy chút ghen tị với Antony và Winny trong lời Jessica, khi hai đứa trẻ đó có thể đạt dược sự quan tâm chân thành đến như vậy.

"Vivian giúp em điều tra. Mục tiêu trước mắt là ba gia tộc... Em nghĩ sẽ cần thu thập thêm chút thông tin nữa, nhưng phải đợi đến lúc nào nghỉ hè mới có thể làm được." Jessica bình tĩnh ngồi xuống, cố lên kế hoạch cụ thể trong đầu.

"Anh Severus, em..."

Snaoe nhíu mày, không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt đen như hắc diệu thạch nhìn Jessica. Tuy không nói bất cứ ngôn ngữ gì nhưng ánh mắt đó đã phần nào giúp Jessica ổn định cảm xúc.

"Em đã viết thư kể về thân phận cho ba mẹ, cũng đề cập đến ý nguyện muốn đi tìm lại gia tộc... Nhưng đến bây giờ em vấn chưa thu được hồi âm của ba mẹ. Anh nói thử xem, có phải họ tức giận không? Bởi vì em vong ân phụ nghĩa. Họ đã nuôi lớn em đến bây giờ, vậy mà em lại chỉ muốn tìm lại gia tộc..."

"Tch, trí tưởng tượng phong phú thật." Snape lười biếng mở miệng, giọng điệu cũng mang chút thả lỏng.

"Tôi thiết nghĩ, là do họ không kịp gửi câu trả lời ngay lập tức. Mà sau khi viết xong thư hồi âm, cú mèo Hogwarts đã bay mất nên không thể gửi thư cho cô."

"Ừm... thật vậy sao?" Rõ ràng cảm xúc của Jessica đã thay đổi, cô chớp mắt mong mỏi nhìn về phía Snape.

"Ba mẹ không giận em đâu, đúng không?"


"Hừ! Dựa vào những lần cô miêu tả ba mẹ thì rõ ràng, suy luận của tôi hợp lý hơn." Snape hừ hừ vài tiếng, bên môi lại hiện lên nụ cười châm chọc.

"Quả nhiên, không thể trông cậy vào đầu óc của cô, tiểu thư Jessica... Nếu cô vẫn chưa quên câu hỏi tôi vừa đặt thì, hy vọng cô có thể cho tôi câu trả lời. Rốt cuộc cô định làm như thế nào?"

"Hả? Làm cái gì như thế nào cơ? Đương nhiên là trực tiếp đi tìm theo địa chỉ tìm được rồi." Jessica không hiểu, có thế thôi mà anh cũng hỏi.

"... Cô hiểu biết thế giới Phù thủy bao nhiêu?" Snape bắt đầu cảm thấy đau đầu, có lẽ hiện tại anh không nên tiến hành cuộc nói chuyện quá mức phức tạp này với Jessica.

"Một chút cũng không biết." Jessica trả lời rất dứt khoát, lưu loát.

Tuy rằng đã sớm biết trước đáp án, nhưng nghe Jessica trả lời hợp tính hợp lý như thế, Snape vẫn không nhịn được. Nếu tiếp tục thảo luận vấn đề này, có lẽ anh sẽ không khống chế được mà sử dụng bùa chú xử phạt với cô quá.

Do đó, Snape nhếch khóe miệng đứng lên, cẩn thận đổ dược trong vạc vào bình, rồi bỏ cả bốn bình dược bổ máu lúc nãy vào hòm thuốc.

Sau đó, thiếu niên tóc đen cầm lấy hòm thuốc, đi như bay về phía cửa phòng học. Sắp bước ra khỏi cửa, anh mới cắn răng, xoay người nói chuyện với Jessica: "Ta đề nghị cô vẫn nên đến chỗ con nhóc Bulstrode kia tìm hiểu về nơi ở của Phù thủy, nhất là nơi ở của các gia tộc cổ rồi hẵng lo lắng đến vấn đề đó."

Jessica có chút ngẩn người, không quá hiểu ý Snape vừa nói. Thẳng đến khi bóng dáng thiếu niên tóc đen đã khuất xa tầm mắt, cô mới hồi thần trở lại, vội vàng chạy ra khỏi phòng học, đi theo đằng sau anh.

______________________

Tác giả: ~[>o<]/~ Giáo sư bắt đầu chú ý tình cảm của mình dành cho Jessica rồi, đây chính là bước tiến lớn~

Editor: Finally, ôi gần 60 chương! Từ chương sau mình đổi xưng hô của giáo sư là "tôi - em" nhé mina-san.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận