[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Quy tắc hành vi thứ hai mươi bốn của Slytherin: không đem bản thân mình đặt vào chỗ nguy hiểm.

Thiệt là bi kịch, bị kêu đến văn phòng giáo sư Lockhart chấp hành hình phạt cấm túc còn thảm hơn bị Viện trưởng phun nọc độc, bị bắt xử lý nguyên liệu Độc dược ở văn phòng của Xà vương và thảm hơn cả việc đắc tội với giám thị Filch bị bắt làm chân sai vặt.

Harry một mặt nhàm chán viết hồi âm cho một nữ độc giả rõ ràng rất si mê ổng, một mặt chịu đựng Lockhart tự tâng bốc mình không ngừng, làm cho cậu muốn lấy cái bịch tai nhét vô, sao ông ta lại có năng lực kháng đả kích mạnh đến như thế chứ? Rõ ràng lúc trên lớp bị Draco châm chọc đến độ suýt chút nữa xuất huyết não, sao mới được một lúc thì lại ở trước mặt mình mà khoe khoang? Tên tự đại ngu ngốc này có lẽ cần được giáo sư phun nọc độc, công lực của Draco vẫn là quá thấp…Có lẽ, Harry bỗng nhiên thực sự nghĩ đến, đây là trình độ mặt dày mày dạn mà Draco nói có thể chống chọi với Viện trưởng hay sao?

Harry thực kinh hãi!

“Sao vậy?” Lockhart phát hiện Harry yên lặng ngẩn người nhìn mình, vội vàng sửa sang lại tóc, còn cho là dáng vẻ của mình có vấn đề.

“Không có gì, thưa giáo sư, con chỉ có chút nghi vấn trong lòng.” Harry cúi đầu nhìn thoáng qua bức thư trên tay chứa những lời khoe khoang làm người khác chán ghét, trong nháy mắt nọc độc trong người bị kích thích, “Thầy xem, cha đỡ đầu của con, Sirius Black, chú ấy có hình tượng u buồn và hoang dã rõ ràng cùng với thầy là khác nhau một trời một vực, nếu chú ấy có thể trở thành ‘Nam pháp sư có sức quyến rũ nhất’ của Tuần san Phù Thủy, vậy thì tại sao hình tượng của thầy vẫn giữ được vẻ hiếm có, mới lạ?” Con rắn nhỏ có cặp mắt xanh lá hoàn toàn phun nọc độc, lại còn chớp mắt ra vẻ đặc biệt vô tội.

Trong lòng Harry đang thích thú chờ xem Lockhart biến sắc, nhưng bản thân cậu lại biến sắc trước: ‘…đến đây…để cho tao xé xác mày…băm vằm mày…giết chết mày…’ một giọng nói đột nhiên vang lên, dùng một loại ngữ khí cực kỳ âm lãnh tàn nhẫn cùng với giọng nói nhỏ lạnh như băng phát ra.

Trước mặt mình là giáo sư Lockhart đang dụi dụi mắt, Harry biết nhất định không phải ông ta là người nói chuyện, hơn nữa nhìn sắc mặt của ổng thì nhất định là ông ta cũng không nghe được giọng nói đó, như vậy thì … Harry hiện tại hầu như đã hiểu được mùi vị mình nghe được âm thanh mà người khác không nghe được ở thế giới pháp thuật là như thế nào, trong nháy mắt, Harry cảm thấy sởn tóc gáy.

Sau khi thời gian cấm túc kết thúc, Harry vội vàng chạy thẳng về tầng hầm Slytherin, thậm chí không kịp đáp lại lời chào hỏi của bạn học mà chạy thẳng đến phòng ngủ.

Draco đang ở trong phòng thí nghiệm của bọn họ mải miết làm việc, sau đó chợt nghe ‘bành’ một tiếng, Harry gần như là phá cửa mà vào.

“Phía sau có sư tử(1) đuổi theo cậu sao? Mọi lúc đều phải giữ hành vi tao nhã là quy tắc hành vi của Slytherin thứ…”

“Draco, mình lại nghe được giọng nói mà người khác không nghe thấy đó!” Harry hoảng loạn.

‘Cùm cụp’, viên bảo thạch trong tay Draco vỡ nát.

Draco từ bàn thí nghiệm đứng dậy, tháo bao tay làm bằng da rồng ra, cởi tạp dề phòng hộ, kéo Harry đến phòng đọc sách của bọn họ — bởi vì lúc khai giảng toàn bộ trang trí của căn phòng đều biến lại thành hình dạng cũ, hơn nữa năng lực của Harry lại được đề cao vượt bậc cho nên lần này bọn họ quyết định dứt khoát hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm đến cùng, dùng các phương pháp phức tạp một lần nữa mở rộng không gian.


Bọn họ đem hai cái giường bay tới nằm sát nhau, trước hết tạo ra một gian phòng ngủ, bên trong ngoài giường và bộ tủ đầu giường ra thì hai người còn mang sô pha dựa có đệm hoa mềm vào, còn có hai giá mắc áo ba-đờ-xuy cùng cái gương to xấu miệng.

Phía ngoài cách ba bước, bên trái trong tường có lò sưởi, Draco mở rộng ra thành một phòng đọc sách, bên trong có một cái bàn uống cà phê trang trí hoa văn theo phong cách Thái Bình Dương, ghế có tay vịn thoải mái giúp bọn Crabbe, Goyle còn có Zabini mỗi lần chạy đến ăn điểm tâm của Draco đỡ phải ngồi trên thảm sàn.

Đối diện phòng đọc sách tạo ra một góc học tập, có bàn có ghế, chủ yếu là có hai cái kệ sách, nơi mà Draco đặt những cuốn sách giáo khoa của bọn họ cùng với số sách mà Harry mượn từ thư viện dùng để làm tài liệu tham khảo và sách báo dùng để giải trí ngoài giờ học, còn chưa có đủ nữa là!

Còn lại một chỗ bị Draco mở rộng trở thành phòng thí nghiệm. Phòng Cần Thiết quả thật là một nơi tốt, nhưng mà nó ở lầu tám(2), Draco không thể không lo lắng về cái vấn đề hiển nhiên này, với việc thí nghiệm không quá nguy hiểm lại cần bí mật này, vẫn là dùng khu vực gần phòng ngủ để làm thì tương đối dễ dàng hơn.

Một cái phòng ngủ mở rộng thành công có thể có đầy đủ không gian phòng xép rộng rãi, nhưng điều làm bọn họ tự hào nhất chính là mỗi căn phòng đều có một cái cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài, đến hiện tại Harry cũng không biết rốt cục Draco như thế nào tạo ra, hiện giờ bên ngoài cửa sổ mây đã che trăng, gió thổi, thổi vào bức màn màu xanh lá làm nó khẽ bay lên.

Draco ngồi vào cái ghế dựa trước lò sưởi, đũa phép gõ gõ tách cà phê trên cái khay, nói một câu, “[Sữa —]” sau đó, đem cái tách rỗng giờ đã có hơi nóng từ sữa bốc lên đưa cho Harry, “Uống hết đi, sau đó từ từ nói cho tôi biết sự tình như thế nào.”

Sau khi uống hết tách sữa nóng, Harry một lần nữa bình tĩnh lại, kể hết từ đầu tới đuôi lúc cậu châm chọc Lockhart một chữ cũng không bỏ sót, “Mình đảm bảo là lúc mình nghe thấy giọng nói kia, thì mình đang nhìn ông ta. Ông ta còn khoe khoang sự tao nhã của mình đến mức không thèm nghe gì luôn. Draco, mình có năng lực nghe được giọng nói mà người khác không nghe thấy làm sao bây giờ?” Vốn là Xà khẩu, hiện tại Harry có thể nói, hiểu được Xà ngữ cho dù mọi người đều không nghe được và cũng không hiểu được.

Sắc mặt Draco trầm xuống, biết rõ Voldemort đã chết rồi, cũng không biết sao nghe Harry nói như vậy, trong lòng Draco vẫn xuất hiện một loại cảm giác không an toàn mãnh liệt. Anh không quên năm thứ hai ở kiếp trước phát sinh cuộc thảm sát liên hoàn. Cuối cùng Draco gượng gạo tìm lý do an ủi, “Có lẽ…có rắn chạy vào phòng? Harry cậu có biết, thứ mà chỉ có cậu mới nghe thấy, hẳn là Xà ngữ.”

Harry thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy chuyện này giải thích như thế là đủ rồi, “Đúng a! Tỷ như con rắn ở trong góc bắt chuột…Cái lâu đài này cổ như vậy, nhất định sẽ có chuột…Ah, mình làm sao mà không nghĩ ra vậy? Quả thật là tự mình dọa mình mà.”

Draco không giống như Harry nghĩ đơn thuần như vậy, nói thật, chỉ cần tín hiệu ‘giết chết mày’ này là đã rất không bình thường rồi, hơn nữa anh còn lo lắng trường học thật sự có một cái mật thất Slytherin. Lúc trước Draco không lo lắng là bởi vì anh biết nếu không có người mở nó ra, thì cái lâu đài ngàn năm này liền an toàn, chỉ cần Chúa tể Hắc ám chết đi, trên toàn thế giới người có thể mở mật thất ra chỉ có một mình Harry.

Rõ ràng, Harry sẽ không làm chuyện như vậy, cho dù có một ngày Harry biết về Căn phòng Bí mật hơn nữa tò mò muốn chết, Draco cũng sẽ không cho phép bản thân hai người họ mạo hiểm. Trải qua trăm năm sau, chờ Harry già đi mà chết, như vậy mật thất Slytherin sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật được chôn theo, sau này cũng không có nguy hiểm.

Nhưng mà hiện tại…

Draco ở kiếp trước cũng không hoàn toàn biết rõ từ đầu tới cuối chuyện này xảy ra như thế nào, cho nên anh thấy nghi hoặc, nhưng vừa nghĩ đến cái dấu hiệu trên cánh tay của cha còn chưa có biến mất hoàn toàn, trong lòng Draco lại cảm thấy mờ mịt.


Draco ở trong trạng thái lo âu chờ đợi Halloween, bất luận nói thế nào, chỉ muốn xem xem ngày đó có cuộc công kích không thì sẽ biết.

Trước đêm Halloween, Draco phát bực, âm nhạc của mấy con ma bén nhọn chói tai giống hệt trạng thái rét lạnh này, phối hợp cùng những trái bí đỏ thật lớn khắc mặt quỷ hấp dẫn của Hagrid kèm theo trần nhà trang trí mấy con dơi của giáo sư Flitwick, Harry hoàn toàn bỏ lòng hiếu kỳ của cậu muốn cùng Nam Tước Đẫm Máu đi tham gia tử nhật của con ma nhà Gryffindor qua một bên, cả ngày hôm đó, Harry cũng không rời khỏi người Draco nửa bước.

Sau đó, bọn họ khoái trá tham gia tiệc tối Halloween, trên bàn dài Slytherin, mọi người hào hứng lấy ***g đèn bí đỏ trước mặt biến thành đủ loại hình dạng đội trên đầu hù dọa nhau. Một buổi dạ tiệc cực kỳ thành công và hoàn mỹ, không hề có chút mất hứng, thậm chí Harry bởi vì thua Zabini mà phải ăn hai thỏi sô-cô-la nhân rượu mà cả đêm hai má đều đỏ bừng, con ngươi màu xanh lá sáng lên một cách dị thường.

Cơm nước no nê làm nhóm con rắn nhỏ Slytherin cảm thấy vui vẻ, khi nhóm Huynh Trưởng ra lệnh đứng dậy, chuyển hướng rời khỏi Đại Sảnh, các học viện khác cũng bắt đầu rời đi, tiếng động lớn do ngàn tiếng bước chân cùng ngàn tiếng cười gây ra giống như tiếng sấm, rầm rập theo đám người di chuyển, nhưng sau khi đến hành lang lầu hai, gần mấy trăm giọng trò chuyện cười đùa bỗng dưng im bặt, truyền qua nhiều tầng không khí rồi tan mất.

Không khí như muốn ngưng kết lại.

Draco từ lúc trước khi tiệc bắt đầu liền lấy cớ mượn Hermione hai cuốn sách trong thư viện nhà Ravenclaw, cậu và Harry vừa ra tới Đại Sảnh liền rời khỏi đường ngầm lát gạch dẫn đến tầng hầm Slytherin trức tiếp quẹo vào lầu hai, cho nên đối với chuyện này, Harry cùng Draco đứng ở hàng tiên phong, chuẩn bị đụng phải rắc rối, càng phải cẩn thận.

Trong lúc đó ở hàng lang lầu hai có hai khung cửa sổ, trên tường cách mặt đất hơn đầu người, từ chỗ ánh lửa phát ra từ cây đuốc thấy được hai hàng chữ viết màu đỏ bốc lên mùi máu.

[Mật thất đã được mở ra.

Kẻ thù của người kế vị, hãy coi chừng.]

Bà Norris, con mèo của giám thị Filch, bị treo trên cán đuốc, ánh mắt trợn trừng mở to, bị hóa đá.

Dòng chữ kia Harry xem xong cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng sau khi nhìn thấy Bà Norris, cậu hoảng hồn kì lòng không được nắm lấy tay Draco…Sau khi cầm lấy mới phát hiện, tay của Draco giống tay cậu đang trở nên lạnh lẽo.

Tâm của Draco đã muốn hạ đến điểm thấp nhất, anh mê mang hỗn loạn, vì sao…Hắn rõ ràng đã chết, vậy chuyện này rốt cục là vì sao?

Harry một lần nữa trở lại hầm Slytherin, nghe thấy những lời đoán mò cùng bàn luận của các Slytherin khác mới biết được thì ra chuyện mọi người đang thảo luận không phải là chuyện con mèo bị hóa đá, mà là hai câu nói mà cậu đọc cũng chẳng hiểu gì. Hơn nữa còn lôi ra rất nhiều lời đồn về huyết thống linh tinh — cậu không tin đâu, Hermione là nữ phù thủy thông minh nhất mà cậu từng gặp, còn Draco là nam pháp sư thông minh nhất mà cậu đã gặp, hai cái ví dụ rõ ràng như thế này liền chứng minh huyết thống căn bản cũng không phải là nhân tố quyết định cuối cùng.


“Draco, cậu nói xem mật thất là ám chỉ gì vậy, còn có người kế vị của nó nữa a?” So với việc nghe những người kia đoán loạn tùng phèo, Harry cho rằng Draco có thể sẽ biết chính xác được một chút, buổi tối trở về phòng ngủ, cậu liền chạy đến lăn lộn trên giường Draco.

Sự kiện hóa đá làm lòng Draco luôn luôn rối loạn, anh không có cho Harry biết cậu ta có quan hệ với Chúa tể Hắc ám, trước kia là không biết nên nói như thế nào, sau đó Chúa tể Hắc ám đã chết liền trở nên không cần thiết nữa, nhưng mà hiện tại, chuyện này càng ngày càng trở nên khó lường, mà Harry, Draco biết cậu ta tuy rằng thích làm nũng, nhưng sâu trong nội tâm lại kiên cường có dũng khí đến bản thân cậu cũng không bì được.

Cho nên, Draco gần như nói thẳng ra.

“Mật thất, Căn phòng Bí mật của Slytherin trong truyền thuyết, chỉ có hậu nhân của Slytherin mới có thể mở ra. Trong lịch sử ghi lại Slytherin tôn trọng máu trong tinh khiết, không tin tưởng phù thủy xuất thân Muggle, bởi vậy ông ta và Gryffindor cãi nhau một trận lớn mà rời Hogwarts. Có giả định cho rằng, trước khi đi ông ta để lại một mật thất, trong mật thất để lại loại khủng bố gì đó, chờ đợi truyền nhân của mình một ngày nào đó trở lại trường học rửa sạch huyết thống.”

Vốn là ôm tâm tư nhiệt tình nghe chuyện Harry bỗng nhiên ngồi thẳng, thần sắc trở nên khiếp sợ, cậu suy nghĩ gần nửa ngày mới chậm rãi lắc đầu, “Draco, mình không tin! Hai trăm điều quy tắc hành vi của Slytherin, Salazar dạy chúng ta cần nhiệt huyết trong cuộc sống, tôn trọng người thân, kết giao chân thành, hắn muốn chúng ta cố gắng phấn đấu, duy trì chân lí, thậm chí hắn còn tinh tế tỉ mỉ quy định cách ăn mặc cùng với dáng vẻ của chúng ta, lại không hề có một cái nào đề cập qua kì thị cùng giết chóc cả.”

Harry yên lặng hồi tưởng mỗi một quy tắc hành vi, tuy rằng trong thời gian sao chép cậu hận chúng nó sao lại nhiều như vậy, nhưng lúc bình tĩnh, cậu không thể không thừa nhận, cậu vì tôn trọng trí tuệ người xưa mà đề nghị, “Những quy tắc hành vi kia…Draco, Salazar nhất định rất yêu quý nơi đây! Ông ta đối với chúng ta là rất kỳ vọng.”

Draco nghe Harry nói, có chút thở dài, anh sống hai đời mới chầm chậm hiểu rõ đạo lý, nhưng nhanh như vậy đã bị Harry nhìn thấu triệt, “Harry, năm mươi năm trước, mật thất đã được mở ra.”

“Cái gì?”

“Tôi nghe cha nói, còn chưa có thật sự điều tra, bất quá có xảy ra một số chuyện, quả thật một nữ phù thủy xuất thân Muggle đã chết.”

Harry hoàn toàn khiếp sợ, cậu không thực sự nghĩ tới, chẳng lẽ Salazar ông …ông ta —

Draco nói câu kế tiếp làm Harry thở phào, “Chúa tể Hắc ám được biết như truyền nhân cuối cùng của Slytherin, hắn ở thời điểm cha mẹ tôi đến trường trở thành Chúa tể Hắc ám, theo vậy mà tính, hẳn là năm mươi năm trước đúng lúc hắn còn đang học ở trường, nếu quả thật như vậy, thì có thể chống lại được.”

A, nếu như là Voldemort thì cũng không kì quái, Harry thở ra nhẹ nhõm một chút, hắn vốn là một kẻ giết người điên cuồng…

Không đúng!

Harry bỗng nhiên ý thức được chỗ có vấn đề, cả người lập tức lạnh như băng, lạnh đến thấu xương giống như Nam Tước Đẫm Máu.

“Hắn…” Harry cẩn trọng nhẹ giọng hỏi, “Hắn đã chết, Draco, đúng không?”


“Tôi không biết, Harry.” Draco lần đầu tiên để lộ sự mê mang của mình, nếu cái mật thất trong truyền thuyết kia không phải tin đồn vô căn cứ, nếu mật thất kia chỉ có người thừa kế mới mở ra được, mà sự thật cũng đã chứng minh rồi, thật sự thì người thừa kế chỉ mới mở ra một lần, như vậy lần này…

“Tôi cũng không biết, Harry.”

Hai người hoàn toàn lâm vào trầm mặc, qua hơn nửa ngày, Draco từ trong hỗn loạn giãy dụa thoát ra, có một số việc nhất định cần nhắc nhở Harry nên cẩn thận. “Cậu còn nhớ rõ tôi đã dặn cậu không được tiết lộ cậu biết Xà ngữ cho bất cứ ai không?”

Harry cảnh giác gật đầu, “Với chuyện này có quan hệ sao?”

“Xà ngữ, chính là thiên phú đặc biệt của Slytherin. Harry, Chúa tể Hắc ám cũng là người cuối cùng có thể nói Xà ngữ, cũng chính là người thừa kế của Slytherin.”

Con ngươi trong mắt Harry giãn ra.

Cậu kìm lòng không được sờ lên vết sẹo trên trán, Harry đã từng thông qua sách mà biết được một số Bùa Chú có liên quan đến vết sẹo, thông thường đều có di chứng kì quái kèm theo. Lúc đối mặt với Voldemort vết sẹo của cậu đau đến mức muốn xỉu, như vậy thiên phú nói Xà ngữ là bị lưu lại, đại khái theo lẽ thường mà giải thích…Chắc là vậy a?

“Mình sẽ không để cho bất cứ kẻ nào biết đến!” Harry cực kỳ thận trọng mà thề.

Tất nhiên, nếu bị người khác hiểu lầm cậu là cháu chắt chút chít chụt chịt gì đó của Salazar Slytherin, là người thừa kế mật thất thì nguy rồi!

Mặc dù ở nhà Slytherin nói không chừng sẽ được hâm mộ một chút, nhưng làm gì có ai muốn có liên quan với Voldemort chứ?

Với lại, cậu mới không cần vì hành vi khủng bố của người khác mà trở thành quýt làm cam chịu đâu!

~*~

Chú giải:

(1) Sưu Thứu: eo…thật ra con này ta không biết để tên nó như thế nào cho phù hợp với truyện nữa, nên ta chuyển nó qua sư tử cùng họ hàng với nó cho nó lành. Ai có ý kiến gì hay cho ta biết với!

(2) Thật ra ta nhớ Phòng Cần Thiết ở lầu bảy cơ, không hiểu sao tác giả để lầu tám nữa. Mà Hogwarts làm gì có lầu tám =.=’’

~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận