[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Qui tắc hành vi thứ sáu mươi mốt của Slytherin: trên đời này không có bí mật mà hai người biết, nếu muốn giữ bí mật thì hãy giữ mồm miệng mình cho tốt

Chuyện án kiện Giám ngục Azkaban tập kích từ đầu tới cuối làm rùm beng lên cũng làm hai ngôi sao tương lai của thế giới phép thuật luôn luôn vô duyên vô cớ dính vào loại tai tiếng lùm xùm này.

Phòng ngự vào thời chiến của Dinh thự Malfoy đã hoàn toàn khởi động, mấy trăm nay vinh quang bảo hộ, cho dù Chúa tể Hắc ám đích thân đến đây cũng phải cẩn thận cân nhắc xem có đáng giá để mạo hiểm hay không. Từ ngày đó, Draco luôn một mực ở trong nhà mình, không biết lo mải mê làm gì, hoàn toàn không bị những chuyện bên ngoài làm phiền.

Đến nhà Black cũ — nếu nói Dinh thự Malfoy trình độ vinh quang bảo hộ qua nhiều thế hệ có thể so với lâu đài của Nữ hoàng Anh trong thế giới Muggle, thì nhà Black cũ kia thì chẳng khác gì Dinh thự tại số 10, phố Downing của Thủ tướng Anh — không mang dòng máu của gia tộc Black hoặc không có sự cho phép của gia chủ Black, thì ai cũng đừng mong tiến vào nhà, đến Merlin cũng không thể!

Harry ngoại trừ việc làm chứng ở tòa lần đó thì luôn ở trong nhà Black cũ, thứ nhất là vì an toàn, thứ hai là vì Harry quyết tâm không để chuyện như thế này lại xảy ra trên người mình lần nào nữa, vừa lúc chú Remus có thể dạy cậu thần chú gọi Thần Hộ mệnh.

Harry ở trong nhà Black cũ được hơn tuần lễ, Draco thông qua lò sưởi âm tường từ Dinh thự Malfoy cũng chạy tới, bởi vì rốt cục nhất định phải biết một chuyện, lần này anh đến đây cũng là vì được cha giao nhiệm vụ.

Vừa bước ra khỏi lò sưởi, đứng vững thì một con gì đó màu bạc có hình dạng giống như thú cưng của Hermione chạy đến chỗ anh làm nũng, phía sau là Harry giơ đũa phép, đắc ý hất cằm khoe khoang, “Thần Hộ mệnh của mình đó, thế nào, Draco, rất tuyệt phải hông, là chú Remus dạy mình đó!”

Draco sửng sốt, nhìn chằm chằm con vật màu bạc bé nhỏ kia, “Thần chú Thần Hộ mệnh rất khó học, mà nhanh như thế cậu đã học được rồi?”

Harry không để ý mà cứ thao thao bất tuyệt, “Chú Sirius nói thần chú này có thể đánh bại Giám ngục Azkaban, như vậy tốt lắm. Nhưng mình cảm thấy xác suất gặp phải Giám ngục Azkaban khá thấp, quan trọng hơn là chú Sirius muốn dạy mình Người Hóa thú trong môn Biến hình cấp cao năm sáu mới học được.” Harry bí mật tiết lộ, “Mình cảm thấy như thế rất tốt, mà bọn họ lại nói cái này rất khó, cần có thiên phú nữa, cha mình cũng có thiên phú về Biến hình, đại khái mình cũng có thể thành công đi! Hơn nữa, nếu bí mật có thể thành công, cũng không cần đi đến Bộ đăng ký công khai, như vậy ở thời điểm mấu chốt, giống như ả Rita Skeeter biến thành một con bọ nhỏ, có thể che dấu được bản thân, có lẽ còn giữ được một mạng đó!” Nếu muốn biết rốt cuộc là hình dáng của loại động vật nào thích hợp với mình nhất thì chỉ cần trước tiến xem hình dạng của Thần Hộ mệnh của mình thôi, như vậy có thể đỡ phí sức!


“Vậy là —” Draco nhướn mày, nhìn quả cầu màu bạc lông ngắn kia, “liền biến thành con Crookshanks của Hermione à?”

“Mèo?” Harry hét lớn, bộ dạng bị sỉ nhục, “Đây rõ ràng là một con sư tử đó!” Cậu nâng đũa phép lên, khiến con sư tử nhỏ chạy đến dưới mũi Draco, để cậu ấy thấy cho rõ.

Draco nhìn sư tử ‘con’ trước ngực mình lăn qua lăn lại, bất đắc dĩ vỗ trán, anh xem nó còn không bằng con mèo Crookshans mang dòng máu của báo tuyết kia của Hermione đâu! Sau đó nói, “Harry, nếu cậu thật sự biến thành một con sư tử thì tôi càng cho rằng cậu nên bảo trì hình người đi, như vậy lẫn trong đám người càng an toàn hơn.” Để một con sư tử lang thang trên đường, cậu ta gọi như thế là ‘ẩn dấu’ sao?

Harry vẫy vẫy đũa phép đem con sư tử con thu hồi, cào cào tóc, có chút nhụt chí, “Đúng rồi, mình cũng nghĩ như vậy, hết cách rồi, Thần Hộ mệnh này — cũng không phải là thứ mình có thể khống chế! Mình cũng không nghĩ đến nó lại là sư tử Gryffindor, nếu như là rắn của nhà Slytherin thì tốt rồi, dễ dàng lẩn trốn nha, chỉ cần một khe hở —”

Draco cầm sách giơ lên đập Harry, nhìn xem có tiền đồ chưa kìa, thật làm mất mặt Salazar!

“Đau quá!” Harry xoa xoa chỗ bị đánh, lúc này mới chú ý tới cuốn sách mà Draco cầm, thật là một cuốn sách bìa cứng, dày cộm có tựa ‘Bế quan Bí thuật căn bản’ — là gì vậy?

Đây chính là nhiệm vụ chủ yếu mà hôm nay Draco đến, chính anh đề nghị và cùng thương lượng với cha đỡ đầu, cuối cùng cũng được cha đỡ đầu đồng ý!

Từ khi nhận được thư của Harry nói về vết sẹo cứ đau và giấc mơ kia, Draco liền không ngừng nghỉ nghiên cứu về phương diện liên kết này. Trải qua nhiều năm chuyên sâu nghiên cứu về linh hồn như vậy, còn có lật xem nhiều sách cổ quý như thế, có thể nói kiến thức của Draco về linh hồn cũng chẳng kém hơn Dumbledore đâu.

Đối với tình huống của Harry, cuối cùng Draco cho ra kết luận, tuy chỉ là suy đoán, nhưng đó là một lời suy đoán đáng sợ. Anh không dám đem sự phỏng đoán của mình cho bất cứ ai nghe, vậy quá nguy hiểm — thật sự quá nguy hiểm!


Draco nóng vội, chính bản thân anh cũng biết mình nhất định phải chờ, nhất định phải tìm được một lý do chính đáng, hợp lý kèm theo một cơ hội thích hợp để tiến hành, không để lại chút dấu vết trong cả quá trình thực hiện kế hoạch, cho phép anh dùng một cái lý do chính đáng để đến đây, hơn nữa sẽ không khiến người khác nghi ngờ — bất cứ kẻ nào nghi ngờ — kể cả Harry nghi ngờ.

Sau đó, giờ thì anh đã đến đây.

Trước tiên, Draco nói về tình huống bên ngoài, đều là những tin tức mà anh ở nhà nghe được: về ước chừng người nào sẽ quay trở lại bên Chúa tể Hắc ám, người nào lựa chọn thái độ ‘trung lập’, người nào quyết tâm phân rõ ranh giới — nhà Malfoy nhấn mạnh việc phủi sạch quan hệ, ở trong tình huống như vậy sẽ có tác dụng trợ giúp rất lớn.

Tóm lại, có rất nhiều Slytherin có xu hướng theo phe Chúa tể Hắc ám, xem ra không hề có xu hướng theo phe ta, ít ra cũng còn có biểu hiện xa cách rõ ràng — không biết bắt đầu từ lúc nào, Chúa tể Hắc ám đã trở thành kẻ phản bội Slytherin, bôi nhọ vinh quang của Slytherin — quan niệm này không biết từ lúc nào đã ăn sâu vào tiềm thức của dân Slytherin. Hiện giờ phần lớn phạm vi thế lực của Chúa tể Hắc ám đã suy yếu chính là kết quả mà mấy năm nay Draco và Harry chung sức đồng lòng nỗ lực, có được cục diện này đúng là vượt ngoài mong đợi của bọn họ.

Draco nói đến mấy tin tức này, Harry cũng đã biết được một ít từ chỗ chú Sirius. Mấy ngày nay, chú Sirius dường như luôn cùng Hiệu trưởng liên lạc, còn có giáo sư Moody nữa, có vẻ đang chuẩn bị khai chiến sắp tới.

Nhưng mà đó cũng phải là mục đích hôm nay của Draco, đúng là trọng yếu hơn, thông qua những việc như vầy, Draco càng có thêm lý do chính đáng, “Harry, cậu có lẽ còn chưa biết, giáo sư Snape đã trở lại bên cạnh Chúa tể Hắc ám — nằm vùng!”

“Cái gì?” Harry há to miệng, hoàn toàn không thể tin, chuyện này sao có thể! Viện trưởng từng nhiều lần giúp đỡ bọn họ tiêu diệt Chúa tể Hắc ám như vậy, nhiều lần bảo vệ bọn họ khỏi những thương tổn, bọn họ còn cùng nhau xử lý Trường Sinh Linh Giá, thậm chí còn cùng nhau đến hang ngoài bờ biển kia! Voldemort là người thế nào chứ, nếu như những hành động này của giáo sư mà bị hắn điều tra được, chỉ sợ, đây chẳng khác nào là — tính mạng khó giữ sao?

“Cha đỡ đầu nếu đã quyết định như vậy, thì có nghĩa là ông ấy có thể đã nắm chắc, không cần chúng ta lo lắng, nhưng mà cha đỡ đầu cũng gặp nguy hiểm rất lớn, bởi vì chúng ta!” Draco đưa ra cuốn ‘Bế quan Bí thuật căn bản’, “Có một loại pháp thuật gọi là ‘Chiết tâm Trí thuật’, nó có thể sử dụng để nhìn thấy suy nghĩ của cậu, dễ dàng khai thác trí nhớ của cậu. Chúa tể Hắc ám chính là một cao thủ ‘Chiết tâm Trí thuật’ còn cha đỡ đầu chính là một cao thủ về Bế quan Bí thuật, ông ấy có thể chống lại sự xâm lấn trong trí óc, cho nên ông ấy mới có thể làm gián điệp.”


Harry suy nghĩ một lát thì hiểu rõ, “Cho nên chúng ta sẽ học Bế quan Bí thuật! Chúng ta phải bảo vệ đầu óc của mình, không thể để cho những tin tức quan trọng này lộ ra ngoài, nếu quả thật bị Voldemort dọ thám được vậy thì Viện trưởng sẽ nguy hiểm!”

“Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân mà cha đỡ đầu đã đưa cuốn sách này cho chúng ta, tôi đã cùng cha đỡ đầu thương lượng qua, rồi khi Hiệu trưởng Dumbledore nghe nói đến cũng rất tán thành ý tưởng cẩn thận này của tôi.”

— việc này bất quá đều là Draco ở trước mặt người khác che dấu nguyên nhân thật sự của mình, “Harry, cậu nói vết sẹo trên trán cậu cứ đau hoài, ngoại trừ lần trước cậu viết thư nói cho mình, cậu còn nằm mơ nữa không? Mơ thấy hắn tức giận?”

“Không có, Draco, nhưng mà mình cảm thấy không tốt lắm,” Harry sờ sờ vết sẹo trên trán, “Mình chưa nói với ai cả, chú Sirius quá sốt sắng, mình sợ chú ấy lo lắng. Mình cảm nhận được không chỉ là biết Voldemort đang tức giận, trên thực tế, mình còn có thể ‘cảm thụ; cơn giận dữ của hắn, trong khoảnh khắc đó, mình cảm thấy sôi sục lên, mình như bị cuốn vào — cậu hiểu ý của mình chứ?” Lần đầu tiên, Harry để lộ cảm giác sợ hãi trong lòng mình, bởi vì trước mặt cậu chính là Draco, “Mình sợ, mình thật sự rất sợ mình bị hắn ảnh hưởng sâu vào, Draco, có phải cuối cùng mình sẽ đánh mất bản thân mình hay không?”

Draco giơ tay lên sờ sờ vết sẹo, nhịn không được ấn môi mình lên trên, dán lên chỗ duy nhất không phải làn da bóng loáng, Draco nhắm mắt lại, cố nén run rẩy.

Anh đã biết!

Từ sau khi nghe nói về Trường Sinh Linh Giá — Trường Sinh Linh Giá, giết chóc, phân tách linh hồn, chế tạo những mảnh linh hồn nhỏ không ổn định — mỗi một việc đều phù hợp với những chuyện Harry gặp phải, mỗi di chứng vết sẹo để lại của Harry đều phù hợp… Trường Linh Sinh Giá.

Hơn nữa, bây giờ Harry còn có thể cảm giác được loại liên hệ này.

Đó là mối liên hệ giữa chủ hồn và những mảnh hồn phụ thể — nghiên cứu của anh, suy luận đó giờ hoàn toàn có thể chứng thực.

Hết sức dằn xuống nôn nóng, tự đáy lòng Draco cảm kích nhiều năm được huấn luyện những lễ nghi, khiến cho giờ phút này anh còn có thể duy trì được nét mặt trấn định, giọng nói vững vàng, dùng cách nói giảm nói tránh mà giải thích, “Harry, thông qua vết sẹo có thể cảm nhận được hắn cũng không có gì là kì quái hết, hiện tại tôi lo lắng chính là, lỡ đâu hắn cũng giống cậu sử dụng được phương pháp như thế cảm thấy cậu thì sao? Nếu hắn đã phát hiện loại liên hệ này, mà hắn lại mạnh hơn cậu, lỡ đâu hắn dùng cách này khống chế cậu, giống như hắn từng khống chế Ginny Weasley, Fleur thì làm sao bây giờ?”


Mặt mày Harry trắng bệch, thì ra còn có loại khả năng này?

Draco cầm cuốn sách, đồng thời chôn sâu những lo lắng, sợ hãi vào sâu trong lòng, dùng giọng điệu cực kỳ kiên định và bình tĩnh nói, “Harry, cho dù là vì an toàn của Viện trưởng, hay là vì an toàn của bản thân, ít ra chúng ta cần loại bỏ khả năng này, cậu nhất định — chúng ta nhất định — học được Bế quan Bí thuật, chuyện này so với những việc khác càng trọng yếu hơn, so với ba lần trước tiêu diệt Chúa tể Hắc ám càng quan trọng, hiểu rõ chưa?” Draco dùng sức nắm lấy vai Harry, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.

Harry liên tục gật đầu, cậu hiểu được, cậu hiểu được cực kỳ rõ ràng!

Cậu thề cậu sẽ cố gắng dùng thời gian nhanh nhất học được cái gì mà Bế quan Bí thuật, cho dù so với học Người Hóa thú càng khó khăn hơn!

Draco nắm bả vai Harry, siết lại…Sau đó, ôm lấy cổ cậu ta, lâu thật lâu, vì áp lực trong lòng và cả sự run rẫy.

Không, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, anh cũng không cho phép Harry cuối cùng trở thành một cái ‘Nhật kí cũ nát vốn nên bị thiêu hủy’.

Là người sống được hai kiếp —

Cậu ấy — cậu ấy chính là bảo bối yêu quý nhất của mình.

~*~

Lời chủ nhà: Đa số mọi người đều muốn tuần nào cũng có chương mới để đọc vậy thì cứ y như cũ nhé, nếu có khả năng thì ta sẽ ‘ném’ ra thêm chương nữa, ví dụ có thêm chương thứ hai như thế này này là thỏa mãn rồi, đừng đòi thêm nữa, đòi thì chủ nhà cũng chả biết phải đào đâu ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận