Sáng hôm nay, Eira thức dậy từ rất sớm.
Tất nhiên cũng không phải do cô tự nguyện.
Đừng bao giờ mong chờ, cô có thể lật dậy khi chưa ngủ đủ.
Cái gì không phải nhưng Eira luôn chấp nhất với việc ăn và ngủ.
Cô luôn tuân theo một đồng hồ sinh học, không lệch dù chỉ một giây.
Nhưng..
"Dì Elena!"
Eira hét lên, cả người rơi vào cuồng táo.
Nhìn vào mình trong gương, cô muốn nghiến răng, mặc dù nó không hề phù hợp với phong phạm của một thục nữ.
Nhưng đã lúc nào rồi, quy tắc chỉ được áp dụng khi nó phù hợp với một hoàn cảnh nhất định.
Không ai có thể hoàn hảo được, người sống lâu nhất chính là người có kĩ năng ứng biến giỏi nhất.
Mái tóc mềm mại đang được nằm trong bàn tay ma quỷ của Elena.
"Eira, nhìn vào đôi mắt ta, người dì đáng thương của con.
Ta đã mong chờ biết bao nhiêu việc được tự tay chuẩn bị cho con trong buổi đến trường đầu tiên.
Ta đã lớn tuổi rồi, nhìn xem, những nếm nhăn trên khuôn mặt già nua này.."
Miệng Eira giật giật nhìn khuôn mặt căng bóng, trắng mịn, đầy collagen của Elena.
"..
Ta còn sống được bao lâu nữa đâu.
Cuộc đời con còn cả tương lai phía trước.
Chẳng lẽ con không thể thỏa mãn nguyện vọng bé nhỏ này của ta ư?" Giọng Eira đằm thắm, đôi mắt khẩn thiết.
Eira im lặng nhìn con người đã diễn đến nhập tâm kia.
Cô bất lực, thở dài, thật không biết nói gì!
Eira khẽ gật đầu, sự bực bội trong lòng cũng giảm bớt.
Nhưng đó là trước khi cô phát hiện ra quyết định của mình ngu xuẩn đến chừng nào..
"DÌ ELENA!"
Tiếng quạ bay lẻng xẻng, nó đã báo hiệu cho một tương lai u tối..
Eira bước chân lên khoang tàu, xung quanh là tiếng trò chuyện huyên náo.
Đôi mắt cô nhìn về đằng sau, dì Elena vẫn ở đó, dõi theo bước chân của cô.
Elena mỉm cười như muốn bảo Eira tiếp tục bước tiếp.
Dì Elena không phải là một phụ huynh có trách nhiệm nhưng không thể nghi ngờ những năm tháng bên cạnh cô ấy, Eira đã được sống trọn vẹn.
Cô chưa từng phải lo lắng bất cứ một thứ gì, Elena luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn mong muốn của cô.
Nhìn theo một vài khía cạnh, Elena đã hơn cả làm tốt..
Tận hưởng lễ rửa tội từ ánh mắt của những người xung quanh, Eira bình tĩnh kéo theo hành lí to lớn của mình vào một khoang tàu trống.
Khi cô vừa đặt mông ngồi xuống, một nữ sinh với mái tóc màu hạt dẻ đã mở cửa bước vào.
"Là cậu!" Đôi mắt cô ấy mở to, ngạc nhiên.
"..."
Eira nghiêng đầu, trong lòng tràn đầy dấu hỏi chấm.
"Cậu xinh đẹp quá." Cô bé ấy hoa si nhìn Eira.
Đến đây thì Eira đã hiểu được lí do, vấn đề nằm ở bề ngoài của cô.
Elena đã biến cô trở thành thế này.
Eira có chút bực bội mà nghĩ.
Cô thật sự chỉ muốn điệu thấp mà thôi.
Trong mắt của người khác, Eira tinh xảo xinh đẹp như con búp bê.
Bộ váy hồng bồng bềnh với thiết kế thời thượng lại phảng phất chất cổ tích.
Mái tóc đen hơi cuộn sóng, buông xõa xuống vai.
Điểm tô bằng một chiếc nơ cùng màu với bộ váy.
Khuôn mặt như thiên sứ chỉ được điểm tô vài nét nhưng lại xinh đẹp đến không tưởng.
Đặc biệt là đôi mắt có thể nhấn chìm mọi ai nhìn vào nó..
Eira không cảm xúc, dùng đũa phép thay đổi một bộ đồ đơn giản hơn.
Cô không muốn tiếp tục trở thành một tấm bia để mọi người nhắm vào.
"Đừng mà." Cô bé kia nuối tiếc nhìn Eira.
Cô ấy có thể nhìn Eira cả ngày mà không chán.
Xinh đẹp như vậy thì ai không thích cho được!
Nhưng chỉ một chốc, cô bé ấy lại lấy lại tinh thần, sức chiến đấu lại tràn trề liên miệng bên tai Eira.
Eira cũng không cảm thấy phiền, sức chịu đựng tuyệt vời của cô đã không ngừng được cọ xát trong những tháng ngày sống bên cạch Elena.
Vì vậy, cô hoàn toàn có thể cảm thấy bình thường, thậm chí là không sao cả.
Cô bé này tên là Aria.
Qua những lời nói, cũng như những ứng xử bên ngoài thì cô hoàn có thể khẳng định, cô ấy đến từ Scotland.
Aria là một cô bé niềm nở, đáng yêu và hơi ồn ào một chút.
Nhưng Eira không trách.
Tuổi trẻ mà, dào dạt sức sống một chút là điều đương nhiên!
Cô gái ạ, em mới không là người có tư cách nói câu đó! Hãy nhìn tuổi em và người ta! Người ta kia mới là những phản ứng nên có của tuổi 11.
Còn em, ngoại trừ việc cắm đầu vào đọc sách và nghiên cứu, em biết làm gì?
Trên thế giới này luôn tồn tại những cá thể không bình thường như vậy? Chúng ta gọi tắt họ là thiên tài.
Thế nên, các bạn đừng bao giờ tự ti vì bản thân mình thua kém những thiên tài ngoài kia! Họ giỏi hơn các bạn nhiều như vậy nhưng chưa chắc đời sống tâm hồn của họ đã phong phú và nhiều sắc nhiều màu như các bạn.
Mỗi người đều có những mốc thời gian khác nhau và việc của các bạn là sống trọn vẹn cuộc đời của mình.
Đừng để những nhân tố bên ngoài cản bước, khiến các bạn nghi ngờ vào chính bản thân.
Eira trầm ngâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khung cảnh ngoài kia lướt qua nhanh đến mức cô chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh.
Từ lúc bước lên trên con tàu này, một cảm giác quen thuộc khó tả cứ lan rộng trong lòng cô.
Chuyện này..
đã từng xảy ra ư?.