[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Sau khi đối thoại một cách tức tối với Vân Du (Lãnh Du) xong, Nam Cung Thiên Nhan nhanh chóng đi vào trong đại điện. Thấy cánh cửa mở ra, mọi người trong lớp học
nhìn ra cửa, và tất cả đều có chung một suy nghĩ: “Không phải chứ? Sao
trên thế gian này lại có người đẹp như vậy?”

Bên ngoài có Thiên
Nhan đứng đó, mái tóc tím mượt như nhung bay trong gió, tôn lên làn da
trắng mịn màng, làm nó như tỏa sáng. Đôi mắt màu xanh biển mênh mang như muốn hút cả con người ta vào trầm luân. Một thân váy lam mềm mại, nàng
đẹp như trog ảo ảnh, tựa ngư không thật.

Đứng ngay sau lưng nàng là một nam tử cực kì tuấn tú, ôn nhuận như nước. mái tóc đen mượt như
nhung buộc lỏng ngay sau đầu bằng sợi vải lam. Ngũ quan của hắn đẹp hài
hòa tới mức tinh mĩ.

Một vài nữ tử còn thốt lên: “Nhìn chàng ấy còn đẹp hơn cả tôn thượng nữa!!”

Cả hai người đứng cạnh nhau hệt như một bức tranh thủy mặc hài hòa tới
tuyệt đối. hầu như tất cả mọi người đều đơ ra, có người còn há to miệng, rớt đầy nước miếng. lúc này cả điện im lặng đến tuyệt đối. đột nhiên,
có một tiếng hô thất thanh vang lên:

“A…A..”

Tiếng hét
ấy phát ra từ một chàng trai ngồi cạnh Nghê Mạn Thiên. Cực kì tuấn mĩ,
gương mặt xinh đẹp giống hệt Lãnh Du. Tuy nhiên, nếu nhìn vào ai cũng có thể phân biệt được bởi cả người nam tử này khoác một bộ cánh đỏ rực.

“Vân Thụy! huynh thích nàng ta sao?”

Vân Thụy nghe Nghê Mạn Thiên nói vậy thì ho khan, mặt nhăn nhó hơi mất tự nhiên mà quay đi nơi khác:

“Đó là tỷ tỷ của ta!”

Nghê Mạn Thiên tính tình nóng nảy, nghĩ là Vân Thụy thích chưởng môn
mới của Mao Sơn thì chất vấn. Cô ta rất ghét Hoa Thiên Cốt nhưng lạ là
không ghét Hoa Thiên Nhan, cô ta chỉ ghen tị với nàng tại sao lại đẹp
hơn cô ta mà thôi! Nghe Vân Thụy nói xong, Nghe Mạn Thiên giật mình, im
de không nói. Cô ta rất thích Vân Thụy nha! Thầm nghĩ phải lấy lòng tỷ
tỷ của ‘phu quân tương lai’ ra sao…..

Vân Thụy nhìn Nghê Mạn
Thiên chột dạ như vậy thì rất vui, muốn trêu chọc vật nhỏ dễ thương này
nhưng mà khi nghĩ tới gương mặt tuyệt mĩ kia với vẻ mặt ‘vân đạm phong
khinh’ nhưng trong mắt tràn lửa giận kia thì liền cười không nổi. Thầm
nghĩ kế sách đối phó…

Tiết lịch sử tiên giới này cả giảng đường đã trải qua trong phong ba này đây. Thật sự là cả lớp này chẳng học
hành gí cả mà chỉ ngồi để ngắm soái ca, mĩ nữ. gần cuối lớp có vô số
người đẹp ngồi cạnh nhau: Nghê Mạn Thiên vốn là một mĩ nhân, Sóc Phong
soái ca lạnh lùng bí ẩn, Lãnh Du ôn nhu như nước, Vân Thụy nóng rực như
lửa, Hoa Thiên Cốt cũng coi như thanh tú, Khinh Thủy dễ thương,… và đặc
biệt là Nam Cung Thiên Nhan đẹp đến khác người.

Tổ hợp mấy mĩ
nam mĩ nữ này ngồi cùng nhau khiến cho cả lớp không thể nào tập trung
học. đặc biệt, Thiên Nhan mặc kệ sự lạnh lùng của Sóc Phong, cứ tiến tới mà hỏi thăm:

“Này, Sóc Phong….”

“….”

“Này, ngươi từng đi qua những đâu rồi?..”

“…”

“Này, ngươi nói chuyện đi dược không?”

“….”

Được lắm, nàng đã hạ mình như thế, nói chuyện với hắn mà hắn không them nếm xỉa tới mình. Muốn yên lặng chứ gì, nàng nhất quyết không cho đấy.
nhưng mà, nàng không có ngu mà tự rat ay trả thù, àng sẽ cho ‘bà tám’
Khinh Thủy tới hành chết hắn, hừ hừ….

(Vậy là các đôi cơ bản được xác định rồi nhé,…. Có riêng Hoa Thiên Cốt là cũng NP đó các nàng ạ, nhưng mà anh kia sẽ gặp sau  )

Đến cả Đào ông, già như vậy rồi cũng còn thi thoảng giảng sai bài, thi
thoảng dùng ánh mắt ‘thèm thuồng’ lia về phía ấy khiến học sinh trong
lớp nhìn thấy khinh bỉ không thôi.

Cuối cùng, Thiên Nhan cùng
mấy người lập thành đoàn đi ra ngoại viên học bay. ừm tất nhiên rồi, có
Khinh Thủy, Đường Bảo, Hoa Thiên Cốt cùng một cái đuôi của cô bé nữa.
tiết học này do Lạc Thập Nhất dạy. vì Thiên Nhan đã biết bay rồi, nói
chính xác là có phải học cái quái gì đâu? Nên Thiên Nhan xung phong kèm
dạy Hoa Thiên Cốt.

Trong lúc đang chỉ dạy cho Hoa Thiên Cốt,
Thiên Nhan nghe thấy có tiếng lao xao, bàn tán nên nàng cũng tò mò quay
qua xem. Đó là một đoàn người toàn là đang mặc quân phục đi vào, người
nghênh tiếp lại là Mặc lão, một trong những nguyên lão đức cao vọng
trọng ở Thư Các. Nổi bật nhất trong đoàn là một nam tử. nếu như cho
Thiên Nhan phát biểu, nàng sẽ thét lên một câu vô cùng xúc động đó là:

“Oa! Tiểu loli…. Tiểu Lãng Lãng……..”

Đúng vậy, người đến chính là Hiên Viên Lãng, người tình luôn luôn được Khinh Thủy hâm mộ đây mà.

“Đó là ai vậy? Sao có thể vào đây chứ? Còn mang theo cả quân lính nữa!”

“A…. ta biết,… đó hình như là co trai của hoàng đế nơi nhân gian thì phải……”

Trong lúc mọi người đang bàn tán thì thấy bọn họ tiến tới. Mặc lão nhìn hắn, cười cười:

“Ha, ha… hiện giờ Tôn thượng đang bế quan, Nho tôn và Thế tôn đang rất bận bịu nên giờ ta cứ giới thiệu ngươi về với lớp mới.”

“Tạ trưởng lão”

Hiên Viên Lãng chắp hai tay rất lễ độ, cùng Mặc lão đi về phía này. Dừng lại trước mặt mấy người đang tập luyện. Hiên Viên Lãng nhìn thấy nàng, cười vô cùng tươi, nói:

“Tiểu Nhan~~”

“Ha ha, sao ngươi lại ở đây?!”

Thiên Nhan cười khan, khéo léo hỏi, trong nguyên tác làm gì có Hiên Viên Lãng đến Trường Lưu đâu? Hay là nàng nhớ nhầm nguyên tác rồi? hic!

“Ta muốn tới Trường Lưu để học tập. cũng thật trùng hợp, muội cũng ở đây ư?”

Trùng hợp? trùng hợp cái mợ ngươi. Thiên Nhan thét gào. Nếu như thật là trùng hợp, trong chính truyện viết nàng còn tin. Chứ cái quái gì đây? Sao hắn lại tới nơi này?!

Mộc lão nhìn nhìn, hiểu ý, biết là hai người quen nhau, rồi thông báo với Lạc Thập Nhất tập trung tất cả mọi người
lại, rồi nói:

“Đây là Mạnh Huyền Lãng, từ nay sẽ học cùng các ngươi. Hãy xếp hắn vào lớp Giáp. Được rồi, ta đi đây.”

Nói rồi Mặc lão quay người đi. Hiên Viên Lãng quay người nói với binh lính phía sau, nói:

“Các ngươi đi về trước đi, ta tới đây là ổn rồi!”

Xong xuôi, hắn quay lại nở một nụ cười tỏa nắng với Thiên Nhan. Nàng cười
cười, liếc qua Khinh Thủy coi thử, ôi! Thật may mà nhờ công nàng đồn
thổi, Khinh Thủy còn đang chăm chú tò mò nhìn Sóc Phong. Hahha. Còn vụ
của Nghê Mạn Thiên thì đã có Vân Thụy tiểu tử kia lo. Vậy là…. Há há,
Thiên Nhan nở nụ cười vô cùng tự đắc, quay sang nhìn Hiên Viên Lãng:

“Này, Lãng ca ca, sao huynh lại ở đây?”

“Tiểu Nhan, ta là nhớ nàng nên mới tới đây đó!”

Thiên Nhan cảm khái thằng cha nào vừa dứt lời nói đây là trùng hợp, ngay lập
tức nói vì nhớ nàng là sao? Sao trên đời này lại có người trơ tráo, da
mặt dày quá thể. Thật sự là không nên nói chuyện với tên này!

Sau khi giờ học kết thúc, Thiên Nhan dự định gọi Vân Du cùng Vân Thụy đi
hỏi chuyện. Từ trong tiềm thức, nàng thấy hai người này rất quen thuộc,
cảm giác như là… người thân lâu ngày gặp lại.

Nhưng chỉ khổ
nỗi, hai tên kia lẩn đi quá nhanh, còn tên Hiên Viên Lãng này lại bám
lấy nàng không thôi. Hai người lôi nhau, nói chính xác hơn nàng bị kéo
tới khu rừng sau núi. Hắn nhìn nàng cười cười:

“Tiểu Nhan, nàng học ở ban nào?”

“Ta ư? Ta cùng ban với Tiểu Cốt.”

Hiên Viên Lãng thấy hơi thất vọng, tự hỏi sao thiên tư của nàng tốt tới như
vậy mà lại không vào ban Giáp. Nhưng lại nghĩ đến nàng thương tiểu muội
như vậy, chắc nàng là muốn chăm sóc muội muội mình thôi mà. Hắn lại tươi cười:

“A, Tiểu Nhan, ta có vật muốn tặng nàng!”

“Sap thế?”

“Chắc là… để tặng nàng vì nàng đã cứu ta đi?”

Nói xong, Hiên Viên Lãng mới lấy trong ngực chiếc vòng ngọc ra đeo lên cổ
Thiên Nhan. Miệng nàng méo xệch cả lại. nhưng mà, Hiên Viên Lãng lại vô
cùng vui vẻ, không hề chú ý đến, cười tươi như hoa:

“Đây là báu
vật mà ông già nhà ta đưa cho. Nói là có thể trừ tà gì gì đó, báu vật
thượng cổ nào đó. Nhưng mà nàng an tâm nhận đi bởi nhà ta có nhiều thứ
như thế này lắm. nhớ giữ cho kĩ nhé, nó tên là ‘Câu ngọc’.”

Thiên Nhan giật mình:

“Chẳng lẽ đó chính là thần khí đang bị phong ấn? Câu ngọc?”

Chẳng phải đây là Câu Ngọc mà Hiên Viên Lãng đã tặng cho Hoa Thiên Cốt? một
trong 16 thần khí.? Tuy là nàng không muốn nhận quà của Hiên Viên Lãng
nhưng cái này thì cũng được ha?

Thiên Nhan suy nghĩ một lát, cười hỏi:

“Này, dốt cục huynh tên là gì vậy?”

Hắn rõ ràng tên là Hiên Viên Lãng giờ không dưng lại đổi thành Mạnh Huyền Lãng vậy? hắn nghe xong, cười cười:

“Gia thế của ta hơi phức tạp nên phải lấy tên giả, tên thực của ta là Hiên Viên Lãng mà!”

ừm, cũng đúng ha, gia đình hắn chính là hoàng tộc, không tiện nói ra cũng đúng mà. Nàng cười:

“Ừm! vậy không còn việc gì nữa, ta đi được rồi chứ?”

“Được, ta cùng đi!”

Thiên Nhan đảo tròng mắt xanh biển, cười đến giảo hoạt:

“Ha..ha.. ta có một chút việc, huynh cứ đi trước đi, lát ta vào sau? Ha?”

Thiên Nha muốn tránh hắn chẳng được ai muốn đi cùng hắn cứ? cứ bớt dây dưa với mấy người này là tốt nhất.

“Vậy, ta đi trước!”

“Tạm biệt!”

Thiên Nha cười nhìn hắn đi xa, thở phào ngồi bệt xuống đá tảng nghỉ ngơi. Chợt nghe tiếng động lạ, nàng quát lên:

“Ai?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui