[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Ngón tay do dự hồi lâu trên phím, cuối cùng cũng hạ quyết tâm bấm xuống. Điện thoại di động khởi động lên, mấy trăm tin nhắn và lời nhắn thoại làm người trong phòng nghe thấy thì bồn chồn.

“Kirihara... Làm sao bây giờ? Tôi thực sự chết chắc rồi.” Nhìn tin nhắn và hộp thư thoại, Ogihara muốn khóc, “Anh tôi nói hôm nay tôi mà còn không trở về nhà, anh ấy sẽ báo cảnh sát đấy.” Ogihara rất phiền muộn, vốn là cậu nghĩ trước hết đi trốn hai ngày, chờ người trong nhà hết giận thì mới về nhà, cha mẹ và các anh nhất định sẽ không giận cậu. Những bây giờ xem ra đúng là thất sách rồi.

“Tôi cũng không biết...” Kirihara thì không dám khởi động máy điện thoại, cùng Ogihara lui trong góc nhìn điện thoại di động. Kì thực Kirihara cũng không sợ trở lại, hắn chỉ lo cho Ogihara. Ngày đó hắn tìm được Ogihara đang mất ánh sáng, vốn định mang cậu đi bệnh viện, kết quả Ogihara lại không cho. Mà MV lại được công bố đúng lúc đó, hắn chỉ có thể đưa Ogihara tới trốn ở công viên nhỏ bên cạnh. Sau đó Ogihara gọi một cuộc điện thoại cho một người bạn của cậu, người kia hướng dẫn cho bọn họ tìm nhà của hắn. Từ lúc bọn họ đi đến giờ đã qua ba ngày, đôi mắt Ogihara lại mù một lần nữa, hắn cũng trở thành người thứ hai biết bệnh tình của Ogihara.

Dường như phát hiện điện thoại của Ogihara đã thông, bắt đầu có người liều mạng gọi cho cậu, Ogihara cầm lấy vừa nhìn thì sợ đến mức buông ra. “Anh tôi đó... Hức hức... Tôi không dám nghe đâu.”

“Hừ.” Ngồi một bên, Akutsu hừ một tiếng, tiến lên nhặt điện thoại di động lên quyết định giúp Ogihara nghe. Ogihara nắm tay hắn đoạt lại điện thoại di động, “Không được, nếu như anh mà nghe thay tôi thì tôi thực sự chết chắc luôn!” Không dám tiếp điện thoại, cũng không dám tắt điện thoại, Ogihara lấy gối đầu che điện thoại, khẩn trương nghĩ xem nên làm gì bây giờ.

Điện thoại rốt cuộc ngừng, Ogihara vội vàng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, gần như là khi có tín hiệu thì đối phương liền đón nghe luôn.

“Itsuki-chan à? Em ở đâu vậy?” Yukimura giọng đầy lo lắng hỏi, đồng thời cũng bảo người trong phòng yên tĩnh lại.

“Seiichi... Cái kia... Tôi đã làm một chuyện sai lầm.” Ogihara xin lỗi trước một bước, nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ chỉ có Yukimura là an toàn nhất.

“Itsuki-chan muốn nói chuyện MV sao?” Yukimura tận lực làm cho giọng mình nghe không có gì khác.

“Vâng... Seiichi đã biết?” Nghe thấy giọng điệu ôn nhu của Yukimura, Ogihara thoáng an tâm, quả nhiên Seiichi vẫn là người ôn nhu nhất. (bị lừa đẹp rồi em ơi:]]]]]])

“Ừ, đã biết, Itsuki-chan đóng rất tốt... Nhưng mà sao Itsuki-chan lại muốn trốn chưa? Đi từ phòng phẫu thuật ra không thấy em, tôi rất khổ sở... Itsuki-chan đã đồng ý đợi tôi rồi mà.”


“Tôi vẫn luôn chờ Seiichi... Thế nhưng Rikkaidai thua, tôi nghĩ Seiichi nhất định rất khổ sở, tôi chỉ nghĩ muốn đi ra ngoài hít thở không khí, kết quả... MV lại được công bố, tôi sợ các anh tức giận... Seiichi... Các anh không tức giận chứ...”

“Sao lại tức giận được... chỉ là lo lắng an toàn của Itsuki-chan, bây giờ em đang ở đâu vậy?” Sắc mặt và giọng điệu của Yukimura cực kỳ không tương xứng.

“Ở nhà một người bạn... mấy ngày nay tôi đều ở chỗ anh ấy...” Ogihara triệt để yên tâm, quyết định đi tìm Yukimura, “Seiichi, tôi không dám về nhà, trước hết tôi đến chỗ anh được không? Anh còn ở bệnh viện chứ?”

“Em tới đi, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ Itsuki-chan. Kirihara ở cùng với em à?” Yukimura nở nụ cười.

“Vâng, anh ta ở cùng với tôi, Seiichi, anh không nên trách anh ấy, Kirihara là muốn giúp tôi.”

“Được, tôi sẽ không trách cậu ta. Itsuki-chan, tôi ở bệnh viện chờ em.”

“Được, tôi lập tức đến.”

Cúp điện thoại, Ogihara thả lỏng nói: “Có Seiichi chắc là không thành vấn đề nữa, Kirihara, chúng ta đi bệnh viện đi. Tôi đã nói với Seiichi để anh ấy không trách anh, mà Seiichi tốt như vậy, chắc chắn sẽ không trách anh.”

Trên mặt Kirihara là nụ cười tái nhợt, hắn mới là chết chắc rồi.

Từ chối để Akutsu đưa đi, Ogihara và Kirihara đội mũ đeo kính râm đến tận bệnh viện. Tới bệnh viện rồi, Ogihara đi tới trước phòng bệnh của Yukimura, khi cậu nhìn qua cửa kính vào trong thì liền hô to một tiếng: “Kirihara, chạy mau!” Ngay sau đó một người quay lại, Ogihara liền bỏ chạy, Kirihara thấy Ogihara hô lên thì vội chạy ra phía cửa bệnh viện.


Cửa rất nhanh bị mở ra, người ở bên trong đuổi theo Ogihara, Ogihara vừa chạy vừa la: “Anh, em sai rồi, tha mạng...”

“Biết sai rồi còn chạy cái gì?!” Anthony và Hall đuổi theo phía sau, Fuji, Ryoma, Atobe và người của Rikkaidai cũng đuổi theo, tuy nhiên người của Rikkaidai là đuổi theo Kirihara. Nhất thời trong bệnh viện một trận gà bay chó sủa.

“Các anh sẽ đánh em.” Ogihara vừa quay đầu lại nhìn, vừa chạy vòng vòng trên hành lang bệnh viện.

“Em dừng lại, anh sẽ không đánh em.” Đẩy Hall một chút, Anthony bảo anh đi sang một hướng khác bắt người.

“Các anh gạt người!” Thấy nhị ca chạy vòng, Ogihara hét lên một tiếng, chạy về phía sau, nhưng lại chạy vào trong lòng một người.

“Còn muốn chạy đến bao giờ? Hả?” Atobe tóm chặt Ogihara, âm lãnh hỏi.

Thấy anh trai và những người khác đều chạy đến, Ogihara ôm lấy đầu, “Em sai rồi... Tha em đi...” Hu hu... Không ngờ Seiichi lại bán đứng cậu.

“Backy Douglas, anh rất tức giận, vô cùng tức giận.” Bị người vác trên vai, cái mông của Ogihara lập tức bị đánh “chát chát” hai cái, “Một mình đi đóng MV, sau đó còn dám trốn nhà, còn dám uy hiếp anh... To gan nhất chính là em dám không nghe điện thoại của anh, còn dám chạy!”

“Anh... em sai rồi em sai rồi em sai rồi... Anh... Tha em đi...” Bị khiêng ra khỏi bệnh viện, Ogihara bất mãn nhìn mấy người cùng tới, hơi quá đáng, vậy mà không giúp mình.

“Baby, nhị ca rất muốn biết cái mông nhỏ của em có bao nhiêu thịt, sau khi trở về nhị ca phải nhìn cho kĩ mới được.” Đóng cửa xe, bàn tay quái ác bỗng đột nhiên hướng tới con dê nhỏ.


“A! Anh ơi tha mạng... Không dám nữa... em không dám … nữa đâu... Huhu...”

“Những lời này em đã nói bao nhiêu lần? Kết quả lần sau lại vẫn tái phạm!”

“Từ bỏ... Anh ơi tha mạng... A a a... Mommy cứu con với...”

“Gọi daddy cũng vô dụng, lần này ai cũng không cứu được em.”

“A!! Anh... Hu hu hu hu... Tha mạng tha mạng... Ách... Mommy...”

“Daddy... Mommy... Cứu con... A a...”

Trong phòng ngủ, Ogihara trần trụi giống như cá chạch tránh né ngón tay quái ác của các anh, bị nhột bây giờ không còn là chuyện vui vẻ gì nữa mà đã biến thành cực hình. Bàn tay cù suốt nửa giờ không ngừng làm Ogihara từ lâu đã cười không nổi.

Trong phòng khách, Fujika thì cười bảo Fuji vừa chờ vừa uống nước quả, lại rót riêng cho Yukimura vừa phẫu thuật xong một chén trà thuốc bổ.

“Mấy ngày nay đã vất vả các con nhiều, Backy lại gây phiền phức cho mọi người, thực sự là xin lỗi.” Fujika tỏ ra áy náy với mấy đứa trẻ này.

“Bác gái, không có gì đâu ạ, Itsuki-chan chịu trở về là tốt rồi.” Yukimura trả lời.

Ryoma lo lắng nhìn hướng phòng ngủ, hỏi: “Backy cậu ấy...”

“Không có việc gì đâu, để Anthony và Hall dạy bảo nó một chút, cũng dám trốn nhà cơ đấy.” Lần này Ken tức giận không nhẹ, “Thằng nhóc đã đi với Backy là có chuyện gì?”


Đã nắm được tin tức của Kirihara từ chỗ Sanada, Yukimura lập tức giải thích: “Lúc cậu ta và Itsuki-chan đóng MV đều đã rất sợ bị nghiêm phạt, cho nên hai người mới hẹn nhau trốn nhà. Cậu ta nói trong MV không phải Itsuki-chan hôn cậu ta, là đạo diễn tìm người đóng thế.” Lời giải thích sau cùng của Yukimura làm sắc mặt Ken hơi khá hơn một chút.

“Bác trai, bác gái, Itsuki-chan... phải về Anh, không biết đến giải toàn quốc các bác có thể đồng ý để cậu ấy quay về Nhật Bản xem trận đấu không?” Fuji hỏi.

Fujika cầm tay chồng, bảo hắn không nên mở miệng, nói: “Backy đã nói với chúng ta rất nhiều lần, nó muốn xem giải toàn quốc học sinh trung học Nhật Bản. Bây giờ thân thể nó cũng không tốt, quay về Anh chúng ta sẽ cho nó kiểm tra toàn diện, nếu như sức khỏe của nó cho phép thì chúng ta sẽ cùng nó đến Nhật Bản xem thi đấu.”

Fujika không để chồng mình mở miệng, bởi vì nàng hiểu rõ ràng, nhất định là chồng nàng sẽ không đồng ý.

Cửa phòng ngủ mở ra, Hall ôm người đang thở hổn hển đi ra, Ogihara kiệt sức thở từng ngụm từng ngụm phì phò, đến nói cũng không nói nổi, nhưng cậu cũng không quên quăng cho mấy tên thấy chết mà không cứu kia một ánh mắt ai oán.

Fujika rót cho con trai một li nước, Ogihara uống nước từ trên tay mẹ xong thì thấp giọng oán giận: “Mommy... không ngờ mommy lại không cứu con...”

Fujika hôn đứa con một ngụm, nói: “Con trốn nhà đi, mommy cũng rất tức giận, cho nên lúc này mommy sẽ không cứu con, sau này không được tùy hứng như thế nữa, biết không? Đừng để daddy, mommy, anh trai và các bạn bè của con phải lo lắng vì con.”

Ngồi vào sô pha, Ogihara bị cha mình kéo qua, cái mông lại trúng hai cái phát, Ogihara trái lại ghé vào đùi cha mình không dám lên tiếng.

“Sau này còn dám tùy hứng như thế nữa không?” Lần đầu tiên Ken “đánh” con trai.

“Không dám... Con không dám … nữa đâu...” Nghe được tiếng cười, Ogihara ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt, mấy người này thật quá đáng.

“Itsuki-chan, em rất bất mãn với chúng tôi?” Atobe nhướng mi, Fuji và Yukimura mỉm cười, Ryoma nhìn cậu, Ogihara vội vàng lắc đầu, “Không có.”

Nhìn thấy Ogihara bị nghiêm phạt rồi, những người khác cũng thoáng bình phục lửa giận trong lòng. Tuy nhiên trước mặt người nhà Ogihara, mọi người cũng không trách cứ Ogihara nhiều lắm, chỉ là định nhân thời gian còn lại ở một mình với Ogihara để tính sổ với cậu tiếp, mà Ogihara cũng không biết trừng phạt vụ MV này còn xa xa mới kết thúc được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận