"Này lũ trẻ hư đốn!" Eira hét lớn để gây sự chú ý. Hai tay cô chống bên hông, khuôn mắt nhỏ hếch lên cao.
"Là đứa nào!" Tất cả đứa trẻ đều quay về phía giọng nói. Đứa lớn nhất, có vẻ là cầm đầu hét lên dữ dằn.
Cả cậu bé bị bắt nạt kia cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Eira. Trong mắt đôi mắt yên lặng của cậu ta là một mảng đen tối.
Nhưng Eira bây giờ không quan tâm đến điều đó. Cô có vấn đề lớn hơn. Nhìn lũ trẻ cao lớn trước mắt, cô chợt nhận ra mình có thật ngu xuẩn. Trẻ con bây giờ đều lớn như vậy ư.
Cô làm quái gì có đũa phép!
Này thì oai! Anh hùng rơm! Cô thật sự khóc hết nước mắt!
Không sao! Vẫn còn có vô trượng ma pháp! Eira thử khởi động ma lực!
Xong rồi! Xuyên qua thời không đã làm rối loạn ma lực trong người cô! Bây giờ chúng đang loạn xạ giống như một bó tơ rối.. Mà cơ thể nhỏ bé này cũng không chứa được bao nhiêu!
"Ta tưởng là ai! Thì ra là con nhóc mới đến!" Đứa trẻ cầm đầu nhếch mép. Nó vẫy tay một cách hách dịch ra hiệu cho đồng bọn.
Chưa bao giờ Eira cảm thấy lũ trẻ đáng sợ như thế! Mặt cô có chút cương lại nhưng ngay sau đó lại vô cùng bình tĩnh..
Bình tĩnh cái quỷ gì! Cô sợ run người rồi!
Cô thử ước lượng đấm tay của chúng vào mặt mình sẽ nhanh thế nào? Rồi tính thử khoảng cách chạy trốn.
Kế hoạch đã được vạch ra nhanh chóng. Cô nhìn lại đôi chân ngắn ngủn, bé nhỏ của mình có chút đau khổ.
Bây giờ quan trọng nhất là kế hoãn binh!
"Các người bắt nạt cậu ta như vậy không sợ viện trưởng sẽ trách phạt hay sao?"
"Hừ, nó chỉ là một con quái vật đáng ghê tởm!" Đứa trẻ cầm đầu quay lại nhìn cậu bé kia, nghiến răng, có vẻ như không ít lần nó gặp rắc rối bởi cậu ta nên mối căm hận mới sâu đến vậy.
"Thật ư? Cậu ta là một con quái vật? Chẳng giống chút nào?" Eira tỏ vẻ không tin.
"Nó chính là quái vật!" Đứa cầm đầu khẳng định, cả lũ trẻ xung quanh cũng gật đầu công nhận.
"Eira mới không tin!" Giọng nói cô tràn đầy nghi hoặc.
Đứa trẻ cầm đầu bối rối không biết chứng minh thế nào. Đứa bé kia cũng chăm chú nhìn cô.
"Vậy thế này đi? Eira muốn lại gần xem thử cậu ta có giống quái vật không?" Cô ngỏ ý muốn thử.
Đứa trẻ cầm đầu suy nghĩ một lúc, quay sang hỏi đồng bọn. Chỉ thấy chúng đắn đo một lúc, quay sang nhìn Eira, rồi lại nhìn cậu bé bị bắt nạt kia! Phải một lúc sau, chúng mới đồng ý cho cô lại gần xem thử.
Eira thở phào, trời mới biết lúc chúng đắn đo cô run cỡ nào, may mắn chúng không nghi ngờ.
Eira bước từng bước nhỏ đến chỗ cậu bé, dưới những đôi mắt nhìn chằm chằm.
Bước chân cô ngày càng gần cậu bé, cũng ngày càng xa lũ trẻ.
Cô dừng lại, nhìn chăm chú, đi một vòng xung quanh, đôi mắt tò mò như trước mắt là một sinh vật lạ chưa từng thấy.
Lại gần mới thấy, cậu ta thật xinh đẹp, mái tóc đen óng cùng đôi mắt xám tro. Khuôn mặt tinh xảo đến không tưởng. Dù mặc trên mình một bộ đồ đã sờn, cũ kĩ cũng chẳng mấy ảnh hưởng. Người ta chỉ cảm thấy thêm thương cảm với cậu ta.
Eira nhìn lâu đến mức lũ trẻ đã bắt đầu hết kiên nhẫn mà thúc giục. Cô gật gù cái đầu nhỏ của mình như công nhận điều gì đó chỉ trong đầu mới biết được.
Chợt, cô mở to mắt nhìn về phía sau lũ trẻ hô lên: "Viện trưởng!"
Lũ trẻ nhốn nháo chạy tán loạn, đến khi chúng nhận ra không có bóng dáng của viện trưởng thì Eira và cậu bé đã biến mất.
Đến chúng đã biết bản thân bị lừa.
"Khốn nạn!" Đứa trẻ đứng đầu căm giận quát.
"Hộc hộc hộc!" Eira buông tay cậu bé, cố gắng hít thở nhiều nhất có thể. Miệng há to như một con cá đuối nước. Sau khi cơ thể nhỏ bé của mình dễ chịu hơn, cô mới để tâm đến người bên cạnh.
Hơi thở của cậu bé cũng có chút rối loạn, nhưng không chật vật bằng cô. Cô nhìn đôi chân dài kia lại sang đôi chân nhỏ bé của mình. Lặng lẽ ôm thân khóc.
Tuyệt vọng!
Vậy mà còn bày đặt kéo người ta chạy, quả là không biết lượng sức!
"Này! Cậu tên gì?" Eira cố rướn cổ lên hỏi. Lùn thật là một cái tội!
"..."
Cậu ta trầm mặc.
Eira có chút bất lực, không biết nên làm gì.
"Cậu bị câm?" Cô hỏi lại một lần nữa.
"..."
Cậu ta vẫn không nói gì.
Eira bé nhỏ có chút ủ rũ, vậy chắc là phải rồi. Chắc vì bị câm nên cậu ta bị đưa đến viện mồ côi, cả người gầy yếu lại còn bị bắt nạt. Muốn mở miệng nói với ai cũng không được. Đầu cô bắt đầu não bổ đến những ngày giá rét, cậu ta ăn không đủ lo, rồi mặc không đủ ấm, cả người lạnh lẽo, bị người khác cô lập, độc lai độc vãng một mình, không ai quan tâm hay hỏi thăm. Gió tuyết thì buốt giá, co rúm mình để sưởi ấm cho bản thân.
Thật tội nghiệp! Eira có chút đồng cảm. Cô cũng đang rơi vào hoàn cảnh không mấy khá khẩm hơn cậu ta là bao. Ở một nơi xa lạ, không biết làm cách nào để trở về, đũa phép thì không, chẳng có gì ngoài một cơ thể nhỏ bé, yếu ớt.