"Con hiểu những gì ta đang nói chứ Eira?" Robert nhắc lại một lần nữa, trên mặt bình thản đến lạ. Nó không giống như phản ứng của một người khi nói ra rằng mình sẽ chết.
"Đây là một trò đùa phải không cha?" Cô bé Eira cười cợt, cô thật sự cảm thấy đây là một trò đùa lố bịch.
Nhưng nhìn biểu cảm của cha, cô bắt đầu cười không nổi. Mặt cô bé chầm xuống, cô càng không dám mở miệng hỏi. Có sự nhầm lẫn nào đó ở đây, hoặc có lẽ cô đã nghe nhầm. Đúng vậy, là nghe nhầm! Cô như tìm thấy một chiếc phao cứu sinh, vội vàng vịn vào nó! Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại, tự thôi miên bản thân.
"Không! Đây không phải một trò đùa! Ta thật sự sẽ chết." Robert tàn nhẫn phủ nhận. Nó đã đập tan lời thôi miên Eira tự thêu dệt.
"Eira, con phải sẵn sàng đối mặt với.."
"Nói dối!" Eira hét lớn. Đầu cô bé choáng váng.
Người cha mà cô luôn yêu thương và kính trọng vẫn còn khỏe mạnh đứng trước mặt cô sẽ.. chết.
Nó quá tàn nhẫn với một cô bé 10 tuổi. Dù trưởng thành sớm nhưng đây cũng không phải là điều cô có thể chấp nhận. Đó là một cú sốc quá lớn!
"Cha đã hứa.. cha sẽ đưa con đến trường.. cha hứa cha sẽ.. dắt tay con trong lễ trưởng thành.. Không thể nào! Cha nói đi! Cha đang nói dối.. Đây là một giấc mơ! Một giấc mơ!" Những giọt nước mắt mặn chát, Eira nghẹn ngào.
Titus đau lòng ôm lấy cô công chúa nhỏ của mình, lau những giọt nước mắt kia, nhẹ nhàng vỗ về. Cái ôm ấm áp từ tình thương của cha..
Eira cuộn tròn người lại. Mí mắt không chịu được mà sụp xuống. Trong lòng cô bỗng hoảng loạn đến lạ. Không được ngủ! Cô cố căng mắt ra nhưng có một giọng nói thầm bên tai.
Ngủ một giấc, chỉ cần ngủ một giấc, ngày mai mọi thứ sẽ quay lại bình thường..
Robert đặt Eira nằm xuống giường. Ngài sắp xếp gọn gàng mọi thứ, gập lại cuốn sách vẫn con dang dở trên bàn, để vào giá sách. Ông kiểm tra, bỏ đồ cũ, thêm mới, đóng lại ngăn kéo tủ.
Ông vuốt ve đũa phép, áo choàng của Eira, đây là những món đồ đã được chuẩn bị kĩ lưỡng trước khi cô bé bước chân vào trường học.
Ông vẫn còn nhớ như in biểu cảm cái im lặng của Eira khi được ông dẫn tới Hẻm Xéo.
Có lẽ cô bé đã nhận ra sự bất thường từ lúc đó! Chỉ là đang cố giãy giụa, trốn tránh mà thôi.
Tiểu Eira bé nhỏ của ta..
Con sẽ xinh đẹp và trưởng thành biết bao nhiêu khi được khoác lên nó. Con sẽ làm thay đổi thế giới này hoặc cũng có thể sống cuộc đời bình đạm. Con có thể trở thành một tay săn Quidditch cừ khôi hoặc cũng có thể là một ma dược sư tài năng. Con sẽ vẫy tay với ta, nói với ta rằng con đã trưởng thành, con sẽ chạy về phía trước, mỉm cười tươi đẹp..
Anna, lúc ấy ta sẽ có thể tự hào mà nói với nàng, tiểu công chúa bé nhỏ của chúng ta lớn rồi!
Ông mải mê ngắm nghía bộ áo choàng đến mức, giọt lệ nơi khóe mắt đã đọng xuống cằm từ bao giờ không biết.
Thời gian trôi qua quá nhanh!
Bỗng trong đầu Robert hiện lên một cuộn video tua nhanh, hình ảnh Eira từ hồi còn bé xíu, lần đầu tiên cô bé gọi cha, bước đi đầu tiên..
Robert ra ngoài, đóng chặt cửa.
"Ngài không cần phải làm vậy! Ngài có thể ở lại với tiểu thư!" Một người chùm áo đen đột nhiên xuất hiện, vội vàng khuyên nhủ.
"Không! Loyar, đây là món nợ của của gia tộc Titus, là của ta. Vay nợ phải trả tiền, đó là thiên kinh địa nghĩa! Cậu không cần khuyên nhủ ta thêm gì nữa!" Đôi mắt Robert kiên định.
"Nhưng.. ngài đâu có làm sai gì! Ngài Robert! Hãy nghĩ cho tiểu thư!" Loyar vẫn không từ bỏ.
"Đây là điều tốt nhất ta có thể làm cho Eira! Đây là trách nhiệm của ta! Loyar, anh cũng hiểu mà phải không?"
"Không! Tôi thật sự không hiểu, ngài Robert!" Royar cố chấp nói, nước mắt đã ứa ra. Dù những con người sắt đá nhất vẫn có lúc rơi lệ.
"Nhân danh gia chủ đời thứ 29, ta Robert Titus.." Robert phát động phép thuật, vẩy cao đũa phép.
"Không! Ngài đừng làm vậy!" Loyar hốt hoảng khi nhận ra điều Robert sắp làm nhưng đã không kịp.
".. Chính thức xóa bỏ lệ ước giữa Titus và gia tộc Parona, từ nay thoát hoàn toàn khỏi ràng buộc giữa chủ nhân và thủ hộ thần. Gia tộc Parona chính thức đạt được tự do, cùng Titus không quan hệ!"
"Hộc.." Robert phun ra một búng máu. Phép thuật phản phệ quả thật không dễ chịu.
"Ngài không cần phải làm vậy!" Loyar đỡ lấy Robert, đôi mắt đầy lo lắng.
"Cậu không cần phải cảm thấy có lỗi, Loyar. Parona xứng đáng được tự do. Cậu đã trả đủ rồi. Những lỗi lầm đó đã được xóa bỏ từ lâu. Không vì lí do gì mà cậu và gia tộc của cậu phải tiếp tục lún sâu vào vũng bùn này!"
"Đừng nói thêm gì nữa!" Robert cấm khẩu ngay khi Loyar định mở miệng.
"Hãy nghe những gì ta sắp nói! Đây là nhiệm vụ cuối cùng của cậu cũng như gia tộc Parona.. Hoặc hãy xem đây là lời nhờ vả của một người bạn già.". Đọc 𝙩ruyện hay 𝙩ại { 𝑇𝖱uM 𝑇𝖱UYE𝘕.Vn }
"Thứ nhất, hãy giúp ta bảo vệ Eira đến khi cô bé trưởng thành."
"Thứ hai, ta cần cậu đem cái này đến cho Dumbledore." Robert kéo ra trong người một bức thư cùng một cái hộp cổ.
"Thứ ba, cần trao tận tay chiếc chìa khóa này cho Eira khi con bé bước chân vào Hogwarts."
"Việc thứ tư liên quan đến tính mạng và vận mệnh của Eira, xin cậu hãy cầm lấy lá thư này, đọc lại nhiều lần những lời ta viết."
"Hãy hứa với ta, Loyar!"
"Tôi xin hứa, lời hứa bằng danh dự và tính mạng!"