"Tom, Eira phải quay trở về!"
Một cảm giác nóng rát truyền từ lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn cố chấp không buông.
Nếu Eira biết, cô chắc chắn sẽ quay trở về.
Quả nhiên!
Eira luôn thông tuệ như vậy, cô đã nhìn ra sự bất thường.
Lần đầu tiên hắn chán ghét cái đầu ngu ngốc của cô, thật chán ghét..
Giá như cô cứ ích kỉ, cứ vô tâm thì..
"Mọi người vẫn còn ở đó, Eira không thể chạy trốn một mình."
Cô chăm chú nhìn hắn, đôi mắt chân thành.
* * *Còn hắn thì sao?
Cô đâu có một mình?
Tại sao cô phải để ý chúng. Có hắn không đủ hay sao!
Tom nhìn theo bóng dáng Eira đang dần biến mất, móng tay đâm vào da thịt nhưng cơ hồ hắn không còn cảm giác đau đớn.
Đến cô cũng dám rời bỏ hắn..
Ai cho phép!
Chỉ khi hắn chán ghét.
Đúng vậy! Chỉ khi hắn chán ghét..
* * *
Tom dường như không còn nghe thấy gì nữa, trong mắt hắn chỉ còn nhìn thấy bóng hình cô ngã xuống. Cả người cô văng ra như một con búp bê vải bị vứt bỏ.
Hắn sai rồi!
Hắn đoán biết được kế hoạch của lão Jaw, biết lão là một tên buôn người, bết bên ngoài còn có đồng bọn của lão, biết lão bỏ thuốc xuống giếng để đầu độc mọi người trong côi nhi viện nhưng hắn dửng dưng..
Hắn kiêu ngạo, tự cho là nắm gọn mọi thứ trong tay.
Hắn khinh thường, thậm chí là tương kế tựu kế, muốn nhân cơ hội này cùng kéo Eira bỏ trốn.
Hắn muốn dứt bỏ cô khỏi những người khác, muốn độc chiếm cô.. Nhưng sai rồi.. Hắn sai rồi!
Hắn lao đến đỡ lấy Eira.
"Tom phải nhớ lời hứa với Eira nhé!" Cô nặng trĩu nhấc lên mi mắt. Đôi mắt ngày thường vốn tràn đầy sức sống dần mất đi sinh cơ.
Hắn im lặng, ôm lấy cô.
Eira vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, lực đạo mỏng dần, rồi buông thõng xuống.
Bộ váy trắng tinh bị nhiễm bẩn, dính đầy bụi đất, đôi mắt xinh đẹp cũng đóng lại..
Hắn lay người Eira gọi cô tỉnh dậy.
Nhưng không nhận được bất cứ phản hồi lại, cô nằm đấy, hơi ấm biến mất, thân thể dần lạnh lẽo.
"Chúng mày mà dám phản kháng thì sẽ như con bé kia!" Lão Tom há mồm, đôi mắt lão tràn đầy tơ máu, cười ghê rợn.
Lão như một con quỷ đội lốt người.
Xấu xí và kinh tởm!
Những tiếng khóc nấc của những đứa trẻ..
Cả người viện trưởng cứng đờ như một bức tượng.. Thiên sứ nhỏ của bà!
Thiên sứ nhỏ của bà sao có thể có chuyện được.
"Eira chỉ buồn ngủ thôi đúng không? Đồ sâu lười này.. Em đợi ta một chút.. Để ta xử lí xong lão ta, em phải tỉnh dậy nhé." Tom thủ thỉ, hắn nhẹ nhàng đặt Eira nằm xuống, âu yếm điều chỉnh lại góc váy cho cô.
"Ngươi ở đây trông Eira, em tỉnh dậy không thấy ta thì phiền lắm." Hắn ôn hòa vuốt ve đầu Zagini.
Hắn bình tĩnh đến mức khiến người khác phải run sợ.
Lão Jaw.. Lão Jaw!. Đam Mỹ H Văn
Eira sẽ không muốn nhìn thấy lão thử này khi tỉnh dậy.. Hắn phải xử lí lão.. Xử lí lão..
Hắn dùng sức mạnh của mình, điên cuồng dùng đồ vật tạp lên người lão Jaw. Hắn không để ý đến ánh mắt kinh hoàng của những người xung quanh.
Lão Jaw không kịp phản ứng mà ngã xuống, đôi mắt lão trợn to như không thể tin được. Cả người lão bê bết máu. Lão chưa kịp nhận ra điều gì đang xảy ra.. Nhưng lão cũng không dám dừng lại, bản năng và sự sợ hãi khiến lão cố gắng lết người về sau, bởi bước chân tử thần đang tới gần.
Trước mắt lão đã không phải mà là một đứa trẻ yếu ớt.. Đó là một con quỷ, một ác ma..
Tom cầm lấy con dao, bước từng bước chậm rãi, lão Jaw như bị đinh tại chỗ. Lão lắc đầu giãy giụa, cố mở miệng nhưng chỉ phát ra vài âm thanh ú ớ.
Lão bất lực chờ đợi phán quyết của tử thần.
Đôi mắt Tom đỏ lừ, hắn đã không còn chút thần chí nào để nói. Hắn kéo con dao lên, từng nhát từng nhát cứa vào cơ thể lão Jaw.
Hắn không muốn lão chết sớm như vậy, phải để máu lão chảy ra, lão bất lực nhìn sinh cơ dần biến mất, khiến lão đau đớn đến chết..
"Dừng lại!" Viện trưởng giữ lấy tay Tom.
Đôi mắt hắn chỉ còn sự lạnh lẽo, kể cả người trước mắt có là viện trưởng thì hắn cũng không do dự hướng dao về phía bà ta nếu còn tiếp tục ngăn cản hắn.
"Eira không muốn ngươi làm vậy, dừng tay đi!" Viện trưởng căm hận kéo con dao ra khỏi tay Tom.
Chỉ khi nhắc đến Eira, đôi mắt hắn mới có phản ứng.
Đúng vậy! Cô sẽ không vui nếu biết hắn chạm tay vào máu.
Cô sẽ tức giận nếu tỉnh dậy biết được chuyện này!
Eira lương thiện vậy mà.
Hắn phải đi rửa tay, rửa thật sạch..
Mấy thứ trên người này cũng cần biến mất.
* * *
"Tom có tin trên thế giới này có một trường học giành cho những người như chúng ta không?"
"Nếu một ngày Eira biến mất, Tom không cần đau buồn, vì có lẽ Eira đang đợi Tom ở nơi đó."
"Hứa với Eira và đừng làm điều gì dại dột?"
Đôi mắt Tom tối sầm, không ai rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Bức thư trên tay và người đàn ông lạ mặt này đến từ nơi đó..
Những gì Eira nói có thật, nàng đang đợi hắn ở nơi đó.
"Ta là Albus Dumbledore, giáo sư của trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts.."