[Đồng Nhân] [Ma Đạo Tổ Sư] Những Chuyện Chưa Kể

Tác giả: 傻大猫不会拐弯 o

01.

Cây thuỷ sam* sau cơn mưa, cành lá thoáng như hạ xuống phía dưới, lúc này nếu như không may đụng nhẹ vào nó, từng giọt mưa còn vương lại tên tán lá nhất định sẽ rơi xuống làm ướt cả người.

Lam Trạm đạp từng khóm lá ướt át phía dưới, ngoại bào trong cùng rất nhanh đã bị bọt nước tung bay thấm ướt theo từng bước chân, nhưng cũng không nhiễm bẩn, chỉ là Lam Trạm cảm thấy phía dưới bóng cây ẩm ướt khó chịu. Lúc trước khi y ở trong Vân Thâm Bất Tri Xử không biết mưa ở Giang Nam rất ẩm ướt, rất khó nhọc.

Mạt ngạch đều sắp bị từng giọt nước làm cho ướt sũng, dính bết vào trên trán, chỉ muốn tháo ra để cho dễ chịu một chút. Nhưng mạt ngạch của Lam gia có ý nghĩa với người trong tộc, không phải đơn giản nói tháo liền tháo xuống. Chính vì nghĩ như vậy, trước trán đột nhiên mát lạnh —— "Hàm Quang quân, hôm nay trời thực sự quá nóng, cho mượn mạt ngạch của ngươi dùng một chút nha~~ ~ "

Đúng lúc y chưa kịp nói gì thì mạt ngạch đã bị Ngụy Anh đoạt đi, đem mạch ngạch lau trên chà dưới mồ hôi ướt đẫm trên cổ của hắn."Ngươi đã điều tra hướng đi của con rắn kia chưa vậy?" Lam Trạm cũng không thèm để ý đến dáng vẻ của mình, chỉ mở miệng nhàn nhạt nói một câu.


"Không biết." Ngược lại Ngụy Anh trả lời rất thẳng thắng, " con rắn nhỏ thật là linh hoạt nha, chạy loạn khiến đầu óc ta choáng váng hết rồi, mới thấy đây, vậy mà bây giờ lại biến đâu mất. Cánh rừng này lại quá sâu, bệnh thấp quá nặng, xem ra có rất nhiều linh vật."Bổng nhiên cây thuỷ sam phía sau Lam Trạm có tiếng loạt xoạt, hắn đột nhiên nghiêng đầu cười: "Vậy cũng là một người."

"Chớ lộn xộn." Con ngươi nhạt màu của Lam Trạm liếc Ngụy Anh. Phía sau cây hắn đứng có một nữ tử lục y sam, y đã sáng sớm phát hiện.

Nữ tử trông thấy hắn thì có vẻ vui mừng, nhưng vẫn thủy chung không muốn đi ra, nàng chỉ là trốn ở phía sau cây len lén nhìn, không nghĩ tới bỗng có một hắc nam tử nhảy ra, dám lấy mạt ngạch của nam tử bạch y tuấn lãng kia lau mồ hôi, lúc này nữ tử vẫn chưa nhận ra trong lồng ngực mình nổi lên một ngọn lửa vô danh. Lại thấy hắn xoay người hướng phía này đi tới, biết hắn điều không phải một hiệp khách hào hiệp gì, vội vã lùi vào.

"Muội muội chớ núp, ta nhìn thấy ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi mấy câu, sẽ không làm gì ngươi đâu, Ta từ trước đến nay chưa làm chuyện gì thô bạo với nữ nhân hết...Á!! ~" Ngụy Anh thân thủ dựa vào thân cây, định tới gần cái cây kia, bỗng dưng bị một bàn tay mạnh mẽ kéo về.

"Ai ai~~ ôi chao? Hàm Quang quân?" Tay kia phát lực thoáng mạnh mẽ, không giống như lạnh lùng, khớp xương xúc cảm phân minh, ôn nhu nhưng kiên quyết giữ chặt đầu vai Ngụy Anh kéo lại.

Đột nhiên hiểu được ý của Lam Trạm, Ngụy Anh quay đầu sáng sủa cười: "Nhị ca ca, nếu không ngươi tới gọi nàng lại? Nàng ấy vừa thấy ta là né, thấy ngươi lại nhịn không được nhìn chằm chằm hai mắt, nhất định ái mộ ngươi là một nhã văn công tử rồi. Được rồi ngươi gọi nàng ra đi, ta có lời muốn hỏi."

Lam Trạm như không để ý tới, mặc hắn mượn cơ hội trêu đùa, xoay người hướng đi. Ngụy Anh vội vã kéo lấy tay áo của y: "A chớ nha ta muốn hỏi rõ ngươi định đi đâu vậy..."

Đang lúc lôi lôi kéo kéo, bóng người phía sau cây đi ra, do dự mà hỏi: "Chẳng hay nhị vị công tử muốn hỏi chuyện gì?"

"Hắc, đi ra rồi!" Ngụy Anh vừa thấy người đi ra, liền ngay lập tức buông tay áo của Lam Trạm ra, lại là dáng dấp nghiêm túc mở miệng, "Muội muội ở trong rừng này đã lâu rồi sao?" "Ừ, cũng lâu rồi." Nữ tử áo lục giương mắt nhìn hắn, liền cảm thấy kinh ngạc.

Nam tử áo đen trước mặt mặc dù luôn trưng ra một nét cười trêu chọc, nhưng vẻ hời hợt này lại nhìn rất khỏe mạnh, cho dù không bằng bạch y công tử bên trái đẹp đến kinh người kia, nhưng đôi mắt cũng xem là đẹp, mày liễu như họa.


Nhìn như quân tử, tính chất ôn thuần, như ngọc như bích*. Làm người khác cảm thấy tính tình rộng rãi, hòa hoãn ôn nhu**.

*Nguyên văn "Có phỉ quân tử, như khuê như bích":

"Khuê, bích": ngọc khuê (trên tròn dưới vuông), và ngọc bích (tròn, có lỗ ở giữa), nói tính ôn hoà đằng thắm. (theo bản dịch của Chu Vy)

** Nguyên văn: "Khoan hề xước hề, thanh hề dương hề:

Khoan: rộng rãi, nói về khí lượng.Xước: rộng rãi hoà hoãn (nói tính chất). (theo bản dịch của Chu Vy)

Nữ tử không khỏi đỏ tai, lại nghe nam tử trước mặt hỏi: "Vậy ngươi cũng biết ở trong rừng có một.... Tiểu Bạch xà?"


Điểm ngượng ngùng cùng tâm tư thoáng chút rung động vừa mới nổi lên bổng bị thổi bay mất sạch sẽ. Ánh mắt nữ tử bổng hỗn loạn không kịp che giấu, trong đầu đang vội vàng tìm kiếm đối sách thì lại nghe hắn lên tiếng: "Vậy xem ra nàng đã biết. Thế nào, muội muội cùng hắn, đã có tình cảm rồi?" Ngụy Anh tới gần một chút, đầu cuối thấp hơn, trên mặt đều trưng ra cái nụ cười vô hại, nhưng không rõ ý vị gì trong đó. Nữ tử liền vội vàng lui lại một bước: "Chẳng... Các ngươi tìm hắn có chuyện gì?"

"Hắn là yêu, tại ngoại làm việc ác. Có người nhờ chúng ta bắt hắn lại để 'Trừng trị'." Ngụy Anh không e dè, nói thẳng một mạch. Lông mày hai bên của Lam Trạm nhíu thật chặt, lại một lời khác nói ra.

"Không có khả năng! Bạch giác không phải loại người như thế!" Nữ tử áo lục vừa nghe liền nóng nảy, vội vã biện giải, nhưng lời vừa ra khỏi miệng bổng cảm thấy quá lời, liền ảo não cúi đầu, hai tay nắm chặc vạt áo.

"Là bạch giác? Xem ra quả nhiên là có tình cảm. Hắn không phải là người như thế nói không chừng là như vậy rắn đâu? Không bằng ngươi dẫn chúng ta đi gặp hắn, xem tình hình như thế nào để hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi mới quyết định?" "Tài không hơn các ngươi những người này đương ni! Nếu như ta mang các ngươi đi, các ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua hắn sao?" "Chúng ta được người khác nhờ, hiển nhiên phải làm đúng nghĩa vụ của mình. Cũng không phải là bịa đặt chuyện của Tiểu Bạch xà nha ~ bất quá nếu như chính hắn đã làm sai chuyện, phải trả giá thật lớn, chúng ta chỉ có nhiệm vụ tìm được hắn rồi bắt hắn quay về, còn những chuyện khác thì không biết."

"Không... Không được, bạch giác chưa bao giờ có ý định hại người, các ngươi nhất định là nhầm lẫn rồi, xin mau mau trở về." Nữ tử áo lục vừa nói vừa lui, Ngụy Anh nhìn thấy nàng muốn chạy trốn, vội vã cản lại: "Muội muội chờ..." Lời còn chưa dứt đã bị xốc bay ra ngoài. Tuy nói cây sam này hóa thành linh vật đạo hạnh không sâu, nhưng chính diện đối phó với Ngụy Anh có linh lực thấp, vẫn là dư sức áp chế. Nhưng linh vật này chưa tiến lên hai bước liền bị một đạo trùng kích đánh trúng mắt cá chân, liền lảo đảo té ngã xuống đất.

Nhìn lại, xuất thủ ngoại trừ bạch y công tử còn có ai? Áo lục nữ tử trong lòng không khỏi ủy khuất —— lớn lên đẹp nhưng lại xuất thủ nặng như vậy, điều không phải nam nhân tốt nha. ·'¯'(>▂


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận