[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Thật ra ngoài Ari không ai biết, vào ngày mồng năm tháng chín, nhằm năm thứ ba đời Pharaoh Menfuisư. Trước thời điểm ta chết một năm, có gặp qua Carol Rido.

Đứa con gái trộm mộ - Carol Rido...

“Asisư, vì sao chị phải làm vậy? Menfuisư biết chuyện này, nhất định sẽ càng thêm hận chị...”

Thật nhiều năm về trước, trong một căn phòng nhỏ. Có một cô gái, cô ta không bao lớn, nhiều nhất chỉ mười tám tuổi. Cô ta có một mái tóc vàng, một làn da trắng, một đôi mắt xanh. Đôi mắt màu xanh như ngọc lục bảo, quang mang trong mắt lại như phỉ thúy, thanh thuần mà sạch sẽ.

Người ta nói đôi mắt ấy tinh thông kim cổ, là mắt của thần linh ban tặng.

Có người dùng roi đánh cô ta, thân váy trắng chẳng mấy chốc đã nhiễm đầy máu. Huyết sắc đỏ tươi hoàn toàn tương phản với màu trắng tinh khiết. Chật vật, đổi lại là một người khác, trong trường hợp này, đáng lẽ phải là vô cùng chật vật. Nhưng cô ta không phải. Giữa bầu không khí tựa tu la âm u, cô ta cuộn người ngồi một chỗ. Tóc vàng tợ sợi chỉ hoàng kim.

Rất giống... thiên sứ. Ai cũng bảo cô ta giống như thiên sứ. Thật rất giống sao? Chẳng qua chỉ là một con nhóc suốt ngày chạy loạn. Nếu không phải Menfuisư hết lần này đến lần khác liều mạng bảo vệ, e là cô ta đã chết mất xác đâu đấy từ lâu.

“Menfuisư rất nhanh sẽ tìm tới.”

Carol nghe thấy thanh âm, quay đầu lại thấy là ta thì vội vàng đứng lên.

Môi cô ta mấp máy vài cái, cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu trầm mặc.

“Nếu ta là ngươi, ta khẳng định sẽ cảm thấy cao hứng. Menfuisư sắp đến rồi, rất nhanh, rất nhanh sẽ được giải thoát. Ác ma đang đứng trước mặt, rất nhanh cũng sẽ bị trừng phạt.”

Carol vẫn như trước, trầm mặc.

Ta tiến lại, đưa tay nâng cằm của Carol, bức cô ta ngẩng đầu nhìn mình, không ngờ lại phát hiện cô ta đang khóc.

Cô ta rất thường xuyên khóc.

Ta cũng thường xuyên thấy cô ta khóc.

Sớm đã không còn gì mới mẻ, nhưng mà, không rõ vì cái gì khi ta nâng khuôn mặt kia lên, thấy cặp mắt so với thủy tinh lưu ly còn thanh thuần hơn đã tràn đầy nước mắt, thì tâm của ta thế nhưng lại hung hăng bóp chặt một chút, giống như bị ai đó một quyền đánh trúng vào tim.

Chính biểu tình này, chính là biểu tình này! Menfuisư nói y thích nhất. Y nói, nàng ấy thiện lương giống như một đứa trẻ. Vừa ngây thơ lại đơn thuần. Không như mẫu thân và phụ vương, Carol rất đơn giản, đệ yêu nàng ấy, nàng sẽ không bao giờ dám phản bội đệ. Hai người bọn đệ ở bên nhau, vĩnh viễn sẽ không có phản bội.

“Đừng làm bộ mặt giả tạo này với ta.”

Ta buông tay ra, thoáng trở nên có chút ghê tởm. Dối trá! Vì cái gì, vì cái gì một chút cũng không oán hận? Biểu tình bi thương này, chính là chân chính thiện lương sao? Là chân chính thiện lương sao?

Bị người ghét không ghét lại, bị người hại không trả thù, lúc nào cũng tươi cười, lúc nào cũng mở miệng là ban phát yêu thương. Trong đôi mắt này, không có cái gì là xấu xa, một chút tạp chất cũng không. Ngay cả khi rơi lệ cũng là nén nhỏ thanh âm, khóc cũng yếu đuối đến mức khiến người khác không nhịn được muốn vỗ về an ủi. Một con người hoàn hảo không tỳ vết như vậy, đây còn là con người sao?

Cô ta có một đôi mắt tràn đầy từ bi, một đôi mắt ta vĩnh viễn không sở hữu được.

Rõ ràng chỉ là một đứa con gái nhà trộm mộ thấp hèn. Không biết xấu hổ, hạng phụ nữ ti tiện như thế, ta đường đường là nữ vương, vậy mà có thứ ta không có.

Chính vì như vậy, từ lần đầu nhìn thấy đôi mắt đó ta đã chán ghét. Cô ta sản sinh ra một loại cảm giác, làm người khác cảm thấy ghen tỵ, thậm chí... tự ti...

Có lẽ, vì ta không có đôi mắt đó, quang mang đó, nên Menfuisư không thích ta. Nữ nhân y cần, là một nữ nhân yếu ớt luôn dựa vào lòng y, để y ôn nhu chở che.

Mà ta, vừa vặn khác xa hình mẫu y thích.

Là vì vậy nên mới bị ghét bỏ sao?

Không biết nên tự hào, hay trớ trêu.

“Nghe đây, Carol.” Ta thở sâu, cố gắng điều hòa tâm trạng, trong con ngươi kết lại một tầng sương: “Nếu ngươi muốn giúp Menfuisư cứu vãn nguy khốn, thật ra không cần để tên vương tử đó hành hạ. Còn có... một cách vẹn cả đôi đường.”

Carol kinh ngạc mở to mắt.

Ta nhìn chằm chằm bức tường đá phía sau cô ta, từng chữ từng chữ nói:

“Chỉ cần ngươi rời xa Menfuisư, biến khỏi nơi này, trở về thế giới của ngươi, tất thảy mọi việc còn lại, ta sẽ giải quyết.”

Izumin không biết bằng phương pháp nào nắm được bí quyết luyện sắt, Hitaito nháy mắt nắm quyền làm chủ phương Đông. Chiếm thế thượng phong xong, ai mà không biết điều tiên quyết vương tử Hitaito sẽ làm là gì. Trong vòng nửa tháng đưa ra thông báo tuyên chiến với Ai Cập, chư hầu các nước mắt điếc tai ngơ, sợ hãi Hitaito nên đều không cho mượn binh. Thế sự đúng là khó lường, mây vần hoán vũ trong nhân gian ai có thể đoán trước? Mới ngày nào Hitaito còn bị Ai Cập san bằng thủ đô, mà nay Hatusa đã là nơi đầu tiên thành công trang bị cho quân đội kiếm sắt giáp sắt. Không dừng ở đó, trùng hợp hơn cả, thời điểm vương tử Izumin đích thân cầm soái kì phát động xua quân biên ải, quân đội Ai Cập vừa cứu hoàng phi trở về từ Phylitinh, binh lực hao tổn hơn trăm vạn. Hoàng đế lại trúng kịch độc của người Phylitinh, hôn mê bất tỉnh đã nửa tháng vẫn chưa có dấu hiệu bình phục. Ai Cập thuận lí thành chương, còn như rắn mất đầu, liên tục đại bại mười mấy trận.

Mà hoàng phi vĩ đại của chúng, vì cứu vãn tình hình, tình nguyện trở thành vật trao đổi hòa bình...

Quả thật trở thành giai thoại gây cười một thuở.

“Nhưng ngươi phải nhớ kĩ, chỉ còn hai đêm. Bởi vì Izumin rất nhanh cũng sẽ tìm ra nơi này. Khi về rồi, đi tìm tấm phù điêu, giữ nó bên mình, Anubis sẽ không còn như mọi lần dùng ngoại lực kéo ngươi về đây.”

Carol có vẻ thực giật mình, hai tay nắm chặt làn váy, thanh âm sợ run: “Asisư... vì sao chị phải làm vậy? Menfuisư không biết sự thật, chàng chỉ biết mỗi chuyện này, nhất định sẽ giết chết chị?”

Ta im lặng hồi lâu, câu hỏi này, ta không vì lí do gì cần phải trả lời với cô ta, nói nhiều như vậy, sự kiên nhẫn đã đạt đến cực hạn cuối cùng: “Không cần biết nhiều. Chỉ cần biết mọi chuyện ta làm, đều không phải vì ngươi. Tốt nhất đi rồi thì đừng trở về nữa là được.”

Carol cắn môi, ánh mắt lóe ra ánh sáng ngập ngừng, cho thấy do dự đến cực điểm.

Ta lại nói: “Đường ta đã vạch ra trước mặt ngươi, có đi hay không, không còn do ngươi quyết định. Suy nghĩ cho cẩn thận. Hai ngày nữa nếu ta thấy ngươi còn ở đây, một là ta cho ngươi chết mục tại đây, còn hơn để Izumin tìm được, Ai Cập lại vì ngươi mà chuốc nhục nhã. Hai là... cũng giống như trên.”

Xoay người, mới vừa rời đi không tới ba bước chợt nghe Carol ở phía sau thấp giọng hỏi: “Vì cái gì?”

Ta dừng bước: “Cái gì?”

“Vì cái gì phải như vậy?” Thanh âm luôn luôn so với muỗi còn nhỏ nhẹ hơn của Carol đột nhiên bén nhọn kêu lên: “Tôi thích Menfuisư, thuần túy chỉ là thích con người của anh. Quá khứ ra sao, tôi sớm đã không còn quan tâm. Tôi là một cô gái bình thường, chỉ muốn cùng chồng mình sống một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi. Nhưng vì cái gì Izumin kia, còn có chị, tất cả đều như vậy? Vì sao không chịu buông tha tôi, muốn tôi có rắp tâm khác? Vì cái gì muốn tôi rời xa Menfuisư?”

“Vì cái gì ư?” Lông mi ta khinh thường nâng lên, nghiến răng cười lạnh: “Bởi vì này chính là sự thật. Thanh tỉnh chút đi, đây không phải truyện xưa, ngươi cũng không có khả năng sống trong truyện xưa. Thế giới này là tàn khốc, thiện lương, hai từ này căn bản không thể tồn tại.”

Truyện xưa là dãy màu sắc thêu dệt, không có thật, càng không có hồi kết cuối cùng. Nhân vật trong truyện xưa có thể an nhàn thanh nhã, không có suy sụp cùng đau khổ, chính vì câu chuyện vốn không dài lâu. Đằng sau chấm câu hạnh phúc mãi mãi, có thật tồn tại hay đã chấm hết từ lâu.

Mẫu hậu thường kể truyện cho ta nghe, nhưng người cũng nói với ta, người không tin truyện xưa.

“Đây là nơi nhân loại sống. Mà nhân loại, chính là sinh vật vô cùng thực tế. Cái ngươi mơ ước không thể nào thành hiện thực, mãi mãi cũng không. Nếu như muốn làm thiên sứ, vậy chờ bị nhổ trụi đi.”

Thế giới ta đang đứng không phải truyện xưa, nó là thật. Thế tục ám chỉ nhân tính, nói đơn giản chính là một loài sinh vật tham lam. Không biết thỏa mãn, muốn rồi lại muốn nhiều hơn. Vì mục đích không từ thủ đoạn. Cho nên, người như Carol Rido, từ đầu vốn đã không thuộc về nơi này.

Ta thật hối hận, phải chi bản thân đừng kiêu ngạo quá. Lẽ ra nên nghe Anubis.

Cô ta không chết, sẽ là một mối họa.

Là một con rối sống trong lồng kính, thì mãi mãi cũng chỉ là con rối sống trong lồng kính mà thôi. Nếu muốn làm kẻ hoàn mỹ, muốn làm thiên sứ, họa chăng chỉ ở lồng kính nhà Rido mới có thể sống nổi.

Carol gập người, ngồi bệt ra đất:

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn... chị.”

Kế đó là một tràng tiếng anh anh rất nhỏ.

Ta lấy quạt lông vũ che nửa mặt, tiếp tục bước đi, không quay đầu lại. Nói rồi mà, ngay cả khóc mà cũng yếu đuối đến như vậy, xứng đáng bị khi dễ. Nói cho cùng, từ đâu đến, thì nên trở về nơi đó...

...

Nhét tấm giấy vào túi vải, rồi nhét túi vải xuống dưới gối. Xong xuôi đâu đó, ta thở phào một hơi, với tay lấy khăn bông móc ở đầu giường, nhúng vào thau nước ấm Ari chuẩn bị sẵn để rửa mặt.

Năm đó khi ta quay lại căn phòng đó, Carol Rido đã rời khỏi. Tướng quân Nakuto còn nói khi hộ tống cô ta vượt biên giới, toàn thân cô ta đều lành lặn. Trừ bỏ mấy vết thương còn đang lên da non mà Izumin vương tử Hitaito để lại, rõ ràng là không một vết xước. Nhưng sao Ryan Rido lại nói khi trở về, cả người cô ta bị thương nặng, còn sống đời thực vật? Tuy không rõ đời thực vật là gì, nhưng nghe qua có lẽ tình trạng rất thê thảm. Ngoài ta ra, còn ai hận cô ta tới mức ra tay như...

Nghĩ tới đây, ta tức khắc nhíu mày.

Nakuto trung thành, đó giờ chưa khi nào dám dối ta.

Menfuisư tuyệt sẽ không tổn hại cô ta. Izumin là kẻ ngoài cứng trong mềm, mấy vết thương nhỏ đó căn bản chỉ là đe dọa để cô ta phục tùng, không thể đến nổi thê thảm như lời Ryan miêu tả.

Người nhà Rido càng không.

Vậy quanh đi quẩn lại, nghi phạm duy nhất không có chứng cứ ngoại phạm, tính tình tàn nhẫn độc ác mình đầy tiếng xấu không ai không biết, còn có động cơ giết người, hơn nữa còn hận Rido đến nỗi muốn chia năm xẻ bảy không phải cô ta chết thì mình chết... Hình như, chỉ có một mình ta?

Ta: “...” không cần nghĩ nữa, mình chính là kẻ bị tình nghi lớn nhất tính đến hiện tại...

“Cô không hiểu! Cô có biết khi cô quẳng xác nó xuống sông, nó thê thảm thế nào không?”

Chiếc khăn trong tay bị ta dùng sức chà chà chà trong nước, chà không mạnh sẽ không sạch. Ai giết Rido, ta chả quan tâm nhưng: “... Menfuisư, đừng có tội nào cũng đổ lên đầu tỷ tỷ này chứ...”

Rầm! -- Cửa phòng bị người ta dùng sức đá văng.

Ta đảo mắt qua, quả nhiên không ai ngoài người đó:

“Này, nếu lỡ hư cửa ai đền đây?”

Đáp lại là một thanh âm từ tính dễ nghe, vì tiếng lạch cạch của khe cửa sổ bị gió lùa mà mơ hồ trở nên khàn khàn: “Thật là một câu hỏi khó. Nhưng nếu em cầu tôi, dĩ nhiên tôi không ngại giúp.”

“Phong độ thân sĩ của anh đi đâu rồi à?”

Để khăn bông ướt lên thành thau nước, lấy khăn bông khô tiếp tục lau mặt lần hai.

“Ha ha, đối với thục nữ, tôi sẽ thân sĩ. Nhưng em đâu phải thục nữ?”

Bóng người đứng dựa cây cột bên mé cửa khẽ cười, mặt nạ cáo trên tay thuận thế ném về phía ta.

Ta đón lấy mặt nạ điêu chế từ gỗ bá hương của Liban, bề mặt láng mịn, sờ vào còn có cảm giác mát lạnh, tuyệt đối là thượng phẩm trong thượng phẩm:

“Không phải thục nữ, vậy là ai?”

“Dĩ nhiên là...” Tiếng cười khanh khách theo gió ngân vang: “Ra ngoài vận động tay chân nào.. Vợ yêu ~”

Ta lắc đầu cười cười, lát nữa nhất định phải kêu Ruka âm thầm bỏ kiến lửa vào chăn mền của người này mới được.

Ooo

Thật ra câu chuyện bắt đầu khi ta thành công vượt qua biên giới, tìm chỗ thuê phòng...

Theo kế hoạch ban đầu vạch ra, trước khi trời tối nhanh chóng băng qua biên giới Thượng Hạ. Kế đó tìm một nhà trọ yên tĩnh, vừa hay có một ốc đảo nhỏ ở gần biên giới, thế là quyết định tá túc qua đêm đến rạng sáng sẽ khởi hành. Từ đầu đến cuối, mọi việc đều diễn ra cực kì suôn sẽ.

Ngoại trừ một chuyện...

“Hi, tiểu thư đáng yêu bé nhỏ của tôi! Chậc, duyên số quả thật luôn khiến người ta bất ngờ. Không nghĩ đến đi ngang qua vùng này, tùy tiện tìm một nhà trọ tá túc cũng gặp được người quen nha.”

Ừ, đi thuê nhà trọ, gặp được người quen. Duyên phận thật tình rất khó nói...

Lúc này đây, ta đang ngồi bên hồ nước.

Nhìn mặt hồ phản chiếu vầng trăng treo theo tiết tấu gợn sóng lăng tăng, lắng nghe gió đêm rít khẽ từng đợt, vốn dĩ còn muốn vừa câu cá, vừa chờ đợi trong lúc cá cắn câu họa một bức tranh cảnh đêm thiên nhiên tươi mát. Nhưng hiện tại, khi hai bên lỗ tai đều đang bị sóng âm quấy nhiễu, nhã hứng lúc đầu đều biến mất sạch...

Ragashu một tay cưỡng ép lấy cần câu từ ta, tay kia không hề yên phận đặt lên vai trái của ta, cười cười vô lại, à không, vô hại bảo là tôi cầm hộ tiểu thư cần câu cho:

“Cảnh đêm tuy đẹp, nhưng đẹp hơn cả là có một mỹ nhân bồi tôi ngắm sao thế này.”

Phải, không sai.

Cái kẻ ở chợ đêm Memphis xem Hanatusilim xong còn bình phẩm này nọ, nam nhân mà ta luôn cho rằng da mặt đối với hắn chỉ là vật ngoài thân - Mặt nạ cáo tiên sinh. Cái kẻ đang không ngừng buông ra những lời đường mật rợn gáy này... cư nhiên... lại có thể là thái tử của đế quốc Babylon...

Ragashu...

Ta đỡ trán, Ragashu, cư nhiên lại đúng thật là Ragashu.

Từ trước tới nay ta luôn thử tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp, hắn là thái tử Babylon, dĩ nhiên không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày chạm mặt nhau. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp mặt trong tình huống thế này. Lại chưa hề nghĩ qua, thì ra bộ dáng khi còn trẻ của hắn chính là thế này!

Kiếp trước da mặt hắn đã chẳng mỏng, mà ta không ngờ được, lúc còn trẻ da mặt hắn còn... Hơn...

“Công tử quá lời rồi.”

Thế giới quan cứ như đã được mở rộng...

“Vậy sao.” Đôi mắt hắn dưới ánh trăng lòe lòe sáng, nhu tình nồng đậm phảng phất như có thể hòa tan cả đất trời:

“Tôi lại thấy không ngoa tí nào. Trong lòng tôi, em chính là báu vật vô giá.”

Ta miễn cưỡng cười ha ha hai tiếng: “Công tử cứ đùa hoài.” bể nhu tình của Ragashu suýt chút làm ta cũng bị chết chìm trong đó. Rõ khổ. Nếu biết trước hắn đáng sợ thế này, ta thà rằng nổi mốc meo trên giường cũng không đồng ý cùng hắn ra thư gân giãn cốt. Nếu biết trước... thì tốt rồi.

Ragashu ý vị nhìn ta một cái, cái tay táy máy lúc đầu còn đặt ở đầu vai trái của ta, giờ bắt đầu di chuyển xuống vùng eo. Dùng chút lực, kéo cả người ta sát lại gần hắn:

“Em không tin tôi?”

Hơi thở nam tính vờn vờn quanh cánh mũi, có một điều không thể phủ nhận, thanh âm từ tính của Ragashu rất có sức mê hoặc. Nếu đổi lại là người khác, e một màn càn rỡ này đã bị ta chặt mất tay từ lâu.

Ta đẩy cánh tay đang đặt hờ trên eo mình ra, sẵn nhích mông giữ khoảng cách một gang tay: “Tin thì sao, không tin thì sao?”

“Không sao cả. Tin hay không cũng chỉ là một đáp án.” Hắn nhún vai tỏ ý không quan trọng, rồi ngả lưng nằm dài ra bãi cỏ:

“Vợ đang vẽ tranh mà, vẽ tiếp đi. Tôi mệt rồi, ngủ một lát.”

Ngón tay cầm bút của ta hơi cứng lại, hai bên thái dương giật nhẹ vài lần, vất vả lắm mới đè xuống được ham muốn ném thẳng nghiên mực vẽ vào mặt Ragashu. Vợ vợ cái đầu ngươi, ta đã nói bao nhiêu lần ta không phải trái ớt nhỏ của ngươi rồi.

Xưng hô không thể xưng loạn a!

Nhưng là sau đó... sau đó hắn ngủ thật.

Trên nền cỏ xanh mơn mởn, một đại nam nhân thân hình tráng kiện lẳng lặng nằm đó, hai tay gác ra sau đầu. Bờ mi cong dài thủy chung nhắm nghiền, gió nhẹ lùa qua, thoạt nhìn có chút tươi mát.

Ta khẽ thở dài một tiếng, quấy ta cả buổi tối, thế mà nói ngủ là ngủ ngay, thật giống một đứa trẻ.

Ragashu ngủ rồi, không còn người hở chút là huyên thuyên tự luyến, ta lại đang tập trung phác họa nên không có mà cũng không rảnh mở miệng, thành ra động tĩnh xung quanh bờ hồ liền vô thanh vô tức rơi trở về tĩnh lặng. Âm thanh duy nhất còn sót lại, chỉ là tiếng ve kêu rè rè êm tai.

Hí hoáy vẽ vẽ một hồi, ý tưởng đang tuôn trào nửa chừng lại bị bí. Ngồi không hơi chán, lâu lâu lại len lén ngó qua con người nằm ngủ bên cạnh, không kiềm được nhếch mép lộ ra ý cười vui vẻ.

Rày đây mai đó, mưu trước tính sau. Dù cho tưởng tượng nhiều lần, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới kiếp này có thể cùng hắn hội ngộ. Nói sao thì hắn cũng là Babylon đại đế trong tương lai, ta lại là Đại trưởng công chúa của Ai Cập. Trước nay Ai Cập và Babylon tuy không có giao tranh hay bất hòa, nhưng mối quan hệ cũng chẳng gần gũi. Nên ngoài việc cho thám tử hằng tháng đều đặn báo cáo hành tung và công việc của hắn, ta chưa lần nào nghĩ qua đôi bên sẽ chính thức gặp lại.

Chợt có một ý nghĩ lướt qua làm ta hơi nhíu mày.

Tuy là có nhớ nhớ, nhưng Ragashu là Ragashu, ta là ta.

Bút màu trong tay bị ta dùng ngón trỏ chà xát.

Thân phận cả hai không hề thay đổi. Nếu đã không đổi, vậy kiếp trước là vì giao ước ta và hắn mới quen biết nhau, hắn cho ta mạng sống Carol, đổi lại ta trao hắn binh phù điều động quân đội Hạ Ai Cập. Còn kiếp này ta và hắn gặp nhau, là tốt hay xấu? Là ngẫu nhiên hay là sự sắp đặt?

Tuy nhiên, nếu tạm dẹp qua những suy tính đó.

Thành thật mà kể ra thì...

Gặp được Ragashu ở nơi đây, lí do gì thì cũng không đến nỗi tệ. Ít nhất, khi ở bên cạnh nam nhân này, có thể cảm nhận được chút cảm giác gọi là bình yên. Tính hắn vẫn như trước, không hỏi những câu mà bản thân đã biết trước đáp án, không nói những lời ta không muốn nghe. Ragashu có một biệt tài, hắn rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác. Hắn biết lời đường mật làm ta rợn gáy, nhưng ta cũng không bài xích. Hắn biết ta thích nghe, không thích nói. Từ đầu đến cuối, vẫn là một mình hắn độc thoại. Quy chung, bản thân Ragashu, vốn là một hồ nước sâu.

Kì thật, sâu không thấy đáy.

Ta lấy tay vò tóc thành một nắm:

“Vẫn là tận hưởng cảm giác bình yên trước giông tố đi.”

Vài phút đồng hồ trôi qua, phác họa xong rồi, ta lại phân vân không biết nên dùng màu gì vẽ mặt nước cho phù hợp. Nếu dùng màu xanh thì không hợp lắm, mà dùng màu đen lại hơi bị đơn điệu.

Chống cằm thở dài một hơi.

Xanh không được, đen không tốt. Lĩnh vực này, quả nhiên không có thiên phú là không ổn.

“Nghĩ không ra hả?”

Đang chuyên chú nhìn chằm chằm mặt hồ, lại bị một giọng nói khàn khàn đột ngột đánh thẳng vào màng nhĩ.

Bang -- Ta giật bắn người ngoảnh đầu qua, theo phản xạ đưa tay xuống mắt cá định rút dao, nhưng hoàn hồn nhìn kĩ lại, thấy người trước mặt là Ragashu mới buông thỏng tay, thở phào một hơi:

“Người hù người không có kết quả đâu.”

Giờ đang là giữa đêm, ở nơi khỉ ho cò gáy, năm dặm đổ lại không một tiếng động. Chất giọng ngái ngủ pha chút chế giễu này của Ragashu, nói một câu hắn cố ý hù dọa chết người cũng chẳng ngoa.

“Hù em bao giờ?” Ragashu nhướng mày.

Ta lười để ý hắn, cúi đầu tiếp tục chìm đắm trong dòng suy nghĩ. Dùng màu gì giờ nhỉ?

“Này, bỏ cái đống màu mè đó đi!”

Ragashu lại quay về tư thế ban đầu, thả người nằm vật ra đất, một tay dùng làm gối đầu, tay còn lại hướng ta ngoắc ngoắc:

“Lại đây nằm với tôi!”

Vào những lúc này, khi tâm tình ta không tốt vì vẽ mãi mà vẫn chẳng ra hồn, đoạn đối thoại giữa ta và Ragashu sẽ có sắc thái như sau:

Ta: “Sao tôi phải nằm phải với anh?”

Ragashu: “Ngoài tôi ra, không ai được đặt câu hỏi.”

Ta: “Dựa vào cái gì?”

Ragashu: “Ngoài tôi ra, không ai được đặt câu hỏi.”

.........

Cuối cùng, ta thể nào cũng sẽ thỏa hiệp. Nguyên nhân là vì vào những lúc như này, hắn chỉ có duy nhất một câu trả lời. Rút kinh nghiệm ba lần đối thoại từ khi thuê nhà trọ “tình cờ” gặp gỡ, nếu ta còn cùng hắn đôi co vòng vèo tiếp, kẻ bị hành đến lỗ tai nở hoa chỉ là bản thân ta mà thôi.

Còn về nguyên nhân thứ hai. Kì thật rất khó nói. Đôi lúc ta cũng thấy vô cùng khó hiểu, vì cái gì khi nhìn vào đôi con ngươi màu hổ phách kia, tâm liền ngứa ngáy như bị móng mèo cào cào a?

“Nói một tiếng ngoan ngoãn nghe lời thế này có phải tốt không.” Ragashu trở người, gác một tay lên bụng ta: “Với lại cười lên tí coi nào, lúc nào cũng làm bộ mặt ngâm nước đá không đẹp đâu.”

Hừ, ta đây cứ thích cố tình làm ra bộ mặt ngâm nước đá đấy, thì sao nào thì sao nào!

Ta khiêu mi liếc hắn:

“Đừng có được nước lấn tới. Liệu hồn thì nằm đàng hoàng cho tôi.”

Ragashu chợt nở nụ cười, cười đến vui vẻ: “Ây, biểu cảm này không tệ. So với cười lên còn gợi cảm hơn nhiều.” vừa nói vừa tăng lực ở cổ tay, ôm ta chặt cứng: “Thật là bé con hư hỏng a~”

“Anh nghe không hiểu tiếng người à, không được cựa quậy nữa, nằm yên cho tôi.”

Ta âm trầm trừng Ragashu một cái, hắn biết điều không dám động đậy nữa, nhưng gương mặt cười như không cười, thêm đôi mày ẩn chứa tình ý miên man kia thực làm người ta lực bất tòng tâm:

“Mai hai chúng ta đi chèo thuyền đi. Hôm qua tôi mới mua được con thuyền từ tay lái buôn Syri, nhưng vẫn chưa có dịp sử dụng, giờ sẵn tôi đang rảnh rỗi, với đúng lúc ốc đảo này có hồ...”

“Dừng.” Ta ngắt lời hăn: “Anh đã hỏi tôi chưa, với cả tôi có nói đồng ý sao?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Ragashu liền thay đổi.

Hắn làm mặt nghiêm trọng nhìn ta, nghiêm trọng ghê lắm. Đầu mày chau chặt, môi mỏng mím lại, con ngươi màu hổ phách co rút. Nghiêm trọng gần hết nửa ngày trời, xong xuôi buông ra một câu:

“Tôi không hỏi, em dám từ chối?”

Sâu, sâu quá.

Ta nín thinh nhìn Ragashu, xém chút quên mất nam nhân này là cao thủ lật mặt.

Tuy nhiên nhốn nháo một hồi, Ragashu tuy mặt mày dày dạn nhưng ít nhất vẫn còn biết điều.

Mắt thấy ta ngáp ngắn ngáp dài, hắn cũng không làm khó nữa. Than nhẹ một tiếng rồi duỗi tay kéo mặt ta úp vào lòng hắn. Kế đó hôn chụt vào trán ta, nói: “Ngủ ngon“. Ta đang buồn ngủ nên tạm cho qua, chỉ biết trong lúc mơ mơ màng màng đưa tay xuống dưới eo Ragashu, nhéo phần thịt ở bụng hắn một cái, nghe hắn rên khẽ một tiếng đầy đau đớn xong mới yên lòng hả dạ gối đầu trên bắp tay hắn, dụi dụi vào lồng ngực hắn tìm một mặt phẳng thoải mái rồi nhắm mắt ngủ luôn.

Không biết qua bao lâu, ta rơi vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, lúc ta tỉnh giấc thì Ragashu đã thức dậy, trên người là bộ y phục hôm qua hắn mặc, ngồi bên chiếc bàn hôm qua ta đặt cạnh mé bờ hồ để vẽ tranh. Một cánh tay hắn tì lên bàn, một cánh tay kia lại tựa cằm, nhìn chân trời một mảnh thanh sắc, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Trời trong, nắng ban mai chiếu xuống, rọi lên người hắn. Làm một bên sườn mặt nhiễm một tầng ánh sáng vàng, nổi bật toàn bộ tứ chi thon dài mà tao nhã, nháy mắt làm ta ngỡ là đang nằm mơ.

Mà bên kia, Ragashu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại mỉm cười với ta:

“Dậy rồi?”

Ta gật đầu, Ragashu cười:

“Tùy tùng của em đang ở ngoài cổng.”

Nghĩ nghĩ một chút, đúng là theo lịch trình là rạng sáng phải xuất phát. Nhìn sắc trời hiện tại, xem ra đêm qua ta ngủ thật ngon. Nhắc mới nhớ, đã lâu lắm rồi ta không được ngủ ngon. Bình thường nếu không phải mơ này mơ nọ thì là mất ngủ. Mười hai năm nay, dường như đây là lần đầu tiên ta không nằm mơ? Nhớ khi trước khi cùng Ragashu nằm ngủ trên giường ở Babylon, hình như cũng là cảm giác này. Tuy mỗi sáng thức dậy vì Babylon phải thiết triều vào lúc rạng sáng nên đều không thấy hắn ở bên, nhưng không thể phủ nhận, buổi tối khi nằm trong lòng Ragashu... thực rất ấm áp.

“Em không định đi à, đã trễ lắm rồi.”

Ragashu nhìn ta, chỉ tay về phía cổng:

“Họ đang đợi đấy.”

Ta do dự một lát, cuối cùng dưới ánh nhìn của Ragashu đành phải đứng lên:

“Tối qua... làm phiền rồi.”

Ragashu ừm một tiếng:

“Không cần khách sáo.”

Ta nhìn Ragashu, lại nhìn cánh cổng ở phía tay trái, nhất thời không biết mở lời thế nào: “Anh có nhớ...”

Ragashu nhướng mày, chờ đợi ta nói tiếp.

Ta lựa từ hết nửa ngày trời, mãi mới rặng được vài câu: “Nếu anh có một người bạn, người bạn ấy thường hay nói dối anh, lại hay gây phiền toái cho anh. Nhưng, qua nhiều năm sau, người bạn ấy biết lỗi, muốn cùng anh nối lại tình bạn... thì anh, có đồng ý không?”

... Cũng không rõ mình nói cái gì.

Ragashu nheo mắt lại, tựa hồ đang cười, lại tựa hồ có chút không kịp hiểu:

“Em nói linh tinh gì thế?”

Vốn ta đang tê chân vì nằm một chỗ quá lâu, nghe hắn nói xong thì bản thân cũng suýt té phịch xuống đất. Ta nghĩ, chẳng bằng để hắn lấy một đao đâm ta luôn cho xong, rốt cuộc vẫn nói không xong. Nhưng đến phút cuối cùng, ra khỏi cửa miệng chỉ có một câu: “Xem như... tôi chưa nói gì.”

Kì thực rất muốn hỏi, này, anh có nhớ tôi là ai không.

Hoặc là có bị vướng vào lời nguyền không.

Nhưng lời đã lên tới cuống họng, lại không thể thoát ra khỏi kẽ răng. Không biết tại vì sao, trong thâm tâm lại có chút sợ. Ta không đủ can đảm nói ra, sợ rằng hắn sẽ trả lời có. Nếu hắn trả lời có, ta làm sao có dũng khí cùng hắn tiếp tục nói chuyện. Kiếp trước ta từng giây từng phút đều tính toán với Ragashu, tính toán luôn cả mệnh của hắn. Giờ có lập trường gì mà hỏi những lời đó.

Tần ngần tại chỗ mãi, chỉ có thể thở dài:

“Tôi đi trước, tối qua, cảm ơn.”

Vừa xoay người đi được ba bước, lại nghe tiếng Ragashu chậm rãi vang lên:

“Nếu sau này em muốn tìm tôi...”

Ta lập tức ngoảnh đầu lại, Ragashu thấy ta lộ ra biểu tình kinh ngạc, vừa cười vừa tiếp tục duy trì nhịp độ chậm rãi nói: “Mà không biết tôi ở đâu, thì cho người đến địa chỉ này thông báo.” dùng bút viết gì đó lên một góc giấy rồi xé ra, nâng người đứng dậy, rảo bước đến trước mặt ta, chìa mẩu giấy đó ra: “Tôi không có chỗ ở cụ thể, nhưng chỉ cần em muốn, tôi sẽ có mặt để trình diện.”

Ta tiếp nhận mẩu giấy, khoảnh khắc nhìn thấy địa chỉ ghi trên đó, đáy lòng liền không kiềm được run lên. Giương mắt nhìn về Ragashu, chỉ thấy sâu trong đôi mắt kia có chút mềm mại khó miêu tả, có chút nhớ nhung che lấp, lại có chút ý muốn biểu đạt.

Ngay tại lúc ta đang phỏng đoán dụng ý của Ragashu khi nói những lời này đến tột cùng là có ý gì, thì Ruka đã từ xa bước tới, cung kính cúi người nói:

“Tiểu thư, đã đến giờ khởi hành.”

Ta hít vào hơi sâu, theo hướng Ruka đưa tay từ từ di chuyển bước chân. Ragashu vẫn đứng tại chỗ, khi ta không nhịn được đưa mắt nhìn thêm lần cuối liền cho ta một cái tươi cười khó nói nên lời: “Mong là em sẽ không quên người bạn này.”

Ruka bên cạnh ho nhẹ nhắc nhở:

“Tiểu thư, đã đến...”

Ta đưa tay chặn ngang lời Ruka, thở ra một hơi: “Biết rồi, đi nhanh thôi.”

Ooo

Từ biệt xong, ta lại theo lịch trình vạch ra theo đường bộ cưỡi ngựa dọc sông Nile về Thebes. Do đã vượt qua biên giới nên lộ trình được rút ngắn rõ rệt, chỉ cần thay hai lần ngựa nữa là về tới nơi.

Cách biệt hai tháng, Thebes vẫn không có gì thay đổi.

Giờ là giờ Ngọ[1], chưa hết ba tháng, hiện tại công chúa Asisu vẫn còn ở trong thần điện tiến hành cầu nguyện. Vì lí do đó không thể đi vào bằng cửa sau như lần rời đi tháng trước. Nên ta và Ari cùng Ruka đành phải bơi dọc theo thủy lộ vào hồ nước ở đằng sâu thần điện Sobek. Mà hài hước ở chỗ điện hạ ta đây không biết bơi, chỉ có thể để Ruka cột vào phao mà kéo vào...

Thật sự thì...

[1] Giờ Ngọ: Mười hai giờ trưa.

Ari bẩm: “Điện hạ, đại tư tế vừa cho người tới thông báo: Có thể đi vào rồi.”

Ta lấy khăn bông thấm thấm nước trên người, nói: “Em theo ta vào trong.” lướt mắt qua Ruka: “Đi gọi Helia tướng quân, bảo hắn đến đón ta xuất quan.”

Ruka dạ một tiếng rồi lập tức thi hành.

Ta ném khăn bông cho Ari, gật đầu với hai tiểu quan đứng giữ cửa.

Quá trình màn xuất quan của ta nói thì dài dòng mà diễn biến thì nhanh. Suy cho cùng cũng không có gì kịch tính. Chỉ là trang điểm sao cho mặt mày tái nhợt, trét chút tro cho môi vừa thâm lại vừa nứt nẻ, bôi chút dược liệu lên người và y phục, với huơ qua hươ lại chút tùng bách cam thảo cho giống như vừa ở trong thần điện hai tháng trở ra. Tay nghề Ari không chê vào đâu được, muốn bao nhiêu suy nhược thì có hết bấy nhiêu. Mượn lời Helia khi trông thấy ta bước ra khỏi cổng chính là:

“Điện hạ, điện hạ vất vả nhiều rồi. Nhìn người bây giờ tàn tạ, không, suy yếu quá. Người đâu!”

Thế rồi hô lên một tiếng, cả đám nội quan vội vàng ba chân bốn cẳng đỡ ngồi lên ghế mây, khiêng về Đông viện. Ruka và Ari theo hộ tống, nói nào là thương cho tấm lòng vì nhân dân Ai Cập của ta, nào là ta vì sự thịnh vượng của vương triều mà lao tâm khổ tứ, cộng thêm đám nữ quyến con quan và quý tộc mà Helia mua chuộc từ trước cực kì phối hợp, than khóc bản điện hạ dụng tâm lao khổ, quỳ đầy cả ra đất, cả sân thần điện đầy tiếng ỉ ôi, thành ra ta ngó thấy ai cũng sướt mướt.

Ta dựa lưng vào đệm ngồi, nghe tiếng khúc khích rất nhỏ, bèn hiếu kì vờ như tay run lẩy bẩy vén màn che ra nhìn. Chỉ thấy một Helia đi song song bên cạnh, thoạt nhìn thì thương tâm dữ lắm, nhưng nếu nhìn kĩ hơn, thì ánh mắt và khóe miệng kia, rõ là đang nhịn cười đến nội thương.

“Asisư điện hạ, cũng may điện hạ cho người đến thông báo thần một tiếng. Bằng không vở hài kịch này bị bỏ lỡ rồi.” Helia đưa tay lên che miệng, khóe môi co rúm vì nhịn cười thấy mà tội.

Ta nghiêng đầu liếc hắn, ho đệm hai tiếng khụ khụ đầy mệt mỏi rồi mới nói:

“Cũng vì sợ tướng quân mà bỏ lỡ sẽ giận, giờ có vui không?”

Helia rằng: “Thần thì vui đấy, nhưng sợ có một người không được vui đâu.”

Ta khó hiểu ồ một tiếng: “Là ai?” trong hoàng cung, ngoài kẻ rảnh rỗi như Helia, còn có người khác để tâm sao?

“Điện hạ mới rời xa hoàng cung hai tháng thôi mà mau quên quá.”

Helia cười cười, giọng điệu không nghe ra cảm khái hay chế giễu:

“Là... vương tử.”

Ta im lặng, có chút không vui. Hai tháng rồi mà Helia còn chưa buông xuống việc này. Từ đầu ta đã tỏ rõ với hắn không muốn cùng Menfuisư kết giao, vậy mà bây giờ hắn lại còn tiếp tục đề cập.

Helia nói tiếp:

“Điện hạ có định đi thăm hỏi không?”

Thấy sắc mặt ta thoáng chốc trầm xuống, liền thêm vào vế nữa: “Vương tử đang bệnh.”

Bệnh ư?

Một câu trọng tâm của Helia tức khắc kéo theo nghi vấn của ta:

“Hai tháng trước vẫn lành lặn mà, sao vô duyên vô cớ lại bệnh?”

Tâm trạng vốn còn đang thoải mái của ta nháy mắt liền bị tin tức này làm tiêu tan phân nửa. Lại là giả vờ sao? Kế hoạch ở Atina không thành, nhanh như vậy liền nghĩ ra kế hoạch ám toán mới rồi?

“Thần cũng không rõ, chỉ biết nửa tháng trước vương tử dâng cáo xin đến Giza trị thủy. Sau đó trở về liền bị bệnh. Nghe đâu là cảm nhiễm phong hàn rất nặng.” Helia khoanh hai tay trước ngực.

Nửa tháng trước? Giza trị thủy? Nói như vậy, y đã đi ngang qua Atina? Ta ấn ấn thái dương, là đến tập hợp tin tức với Ryan sao. Bệnh này, cũng không biết có mấy phần là thật mấy phần là giả...

Nhưng dù sao về tình về lí cũng buộc phải đi thăm một chuyến:

“Ta về nghỉ ngơi xong sẽ đến.”

Helia nói:

“Vậy được, nếu điện hạ không có việc gì cần thần nữa, thần còn có công vụ cần xử lí gấp, xin được phép cáo lui trước. Sáng sớm ngày mai sẽ vào thăm điện hạ sau.”

Ta ân chuẩn, Helia chắp tay hành lễ rồi hòa theo dòng người rời khỏi.

Lại nhìn mặt trời đã lên cao, ta không khỏi thở dài. Tiếng thở dài này, cũng không biết là vì sao...

...

Sau khi tắm rửa đâu đấy tươm tất, trước khi đến thăm bệnh Menfuisư, Ari giúp ta trang điểm sơ một chút. Vì hôm nay đi thăm bệnh, nên không thể qua loa như ngày thường. Tuy nhiên ta ngồi trước gương, nhìn con bé cứ thoa qua trét lại, vẫn thấy hơi lo lo. Liệu có hiểu ý ta không đây?

Độ chừng một tiếng đồng hồ sau, Ari rốt cuộc cũng hoàn thành sứ mệnh.

Ta hài lòng nhìn hình ảnh mình trong gương. Tóc đen dài được chải gọn gàng, bên tai trái gài một chiếc cài tóc nhỏ. Gương mặt trang điểm rất nhạt, môi chỉ thoa một ít son, không giống khi ta còn làm nữ hoàng, nội cung nữ thay nhau đánh phấn cũng mất nửa buổi. Tóm lại, tổng thể nhìn vào không lộng lẫy nhưng cũng không sơ sài. Rất thích hợp để đi thăm người bệnh. Mừng là Ari cũng hiểu hôm nay ta không thể trang điểm rực rỡ.

Giang tay về hai phía để cung nữ khoác áo ngoài xong, bắt đầu đi đến tẩm cung của Menfuisư.

Ta là trưởng nữ, sống ở tẩm cung phía Đông, còn gọi là Đông viện. Chỗ của Menfuisư rất gần chỗ ta, ước chừng đi khoảng dăm ba phút là đã thấy hoa viên trồng đầy hoa Iris[2] - Nam viện.

[2] Iris: Hoa Diên Vĩ - theo bác Gu Gồ:“>>>

Dây thường xuân rũ xuống hai bên dãy hành lang vắng vẻ, bên cạnh là một hồ nước trong veo với những gợn sóng lăn tăn. Thỉnh thoảng có mấy con cá nổi lên mặt nước, nghe thấy tiếng người đi tới, chúng lại vội vã lặn xuống đáy nước sâu.

Nhị vương phi không phải người Ai Cập, vốn là một nữ nhân con nhà buôn phụ vương tình cờ gặp được khi vi hành, một đêm mặn nồng, nữ nhân đó ngầm kết châu thai, hạ sinh tiểu vương tử đầu tiên cho Pharaoh Nephenmaat. Thân thể bà ta vốn yếu đuối, xung quanh tẩm cung phải đặt lò sưởi quanh năm nên lúc nào cũng ấm áp, khác với cái nóng tự nhiên của Ai Cập. Hơn nữa, dù là ở trong cung có thiết kế tản nhiệt, luồng khí ở trong tẩm cung này vẫn là một chốn xa hoa đặc biệt.

Tẩm cung tên gọi Nam viện này, kiếp này ta chỉ mới đến hai lần.

Lần đầu tiên là vào bốn năm trước, theo lễ nghi, vương tử mới được tấn phong phải đến bái kiến Đại công chúa và Hoàng phi. Sau đó, nghiễm nhiên theo lẽ ta cũng phải tới đây dạo một chuyến.

Còn lần thứ hai, là vào sinh thần hai tháng trước của Menfuisư. Trước giờ cử hành đại yến, có ghé qua một chút, vốn là định rủ y cùng đi chung. Nhưng ngẫm lại, cuối cùng ta chỉ lặng lẽ rời đi.

Tính qua tính lại, lần này đến thăm bệnh, có thể coi như là lần thứ ba.

Trong điện, bốn phía đều buông rèm. Bên trong tràn ngập khói thơm, ngưng thần cảm nhận, không nồng không hắc, cảm giác thư thái thấm vào tận tim.

Ta vừa bước đi vừa thầm thở phào nhẹ nhõm, trong hương liệu không có bỏ độc. Mà nghĩ cũng phải, cách này quá lộ liễu đi. Y cũng đâu nghĩ quẩn đến mức muốn cùng ta đồng quy vu tận?

Có bóng người vội vã chạy ra từ phía sau lớp màn mỏng, một khuôn mặt xuất hiện, là Minưê.

Minưê nhìn thấy ta, biểu hiện đầu tiên là bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng khôi phục bình thường. Cất bước nhanh hơn rồi khom người quỳ xuống dưới chân ta, cung kính nói: “Công chúa điện hạ.”

Ta không nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:

“Nhị đệ có ở đây không?”

“Thưa, chủ nhân vừa từ ngự thư phòng trở về nên hơi mệt, bây giờ đang ngủ.”

Ta cười nhạt một tiếng, lướt qua người Minưê, ta không tin y ngủ nhanh thế.

Minưê vội vàng xoay người, kêu lên:

“Công chúa, chủ nhân còn chưa tỉnh.”

Ta hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh tanh liếc về phía Minưê. Khi hắn còn đang ngây ra, ta đã vén bức rèm màu đỏ, dời gót bước vào trong.

Tấm rèm châu làm từ bạch ngọc rũ xuống, ta nhìn sơ một cái liền nhận ra là cống phẩm Ba Tư tiến cống hai năm trước, lúc đó không biết nó bốc hơi đi đâu, ra là y đem về treo ở đây. Bên ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy róc rách nghe như tiếng nhạc của thiên nhiên, thỉnh thoảng lại có chim chóc bay qua bay lại. Vị thiếu niên trong màn dường như đã ngủ say, không hề động đậy.

Ta đi tới, đứng trước màn.

Theo những bước chân của ta, một làn gió nhẹ thổi tới, làm tấm màn khẽ lay động, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đang nằm bên trong thoáng lộ ra.

Ta vươn tay vén bức màn cuối cùng ra, lẳng lặng ngồi xuống bên mép giường. Menfuisư vẫn nhắm chặt hai mắt, sự ấm áp trong phòng khiến hai bờ má y ánh lên màu hồng rất ưa nhìn, nhưng trên đôi môi mỏng có thể thấy nét nhợt nhạt và tiều tụy. Ta nhíu mày, y bị bệnh thật sao?

Đôi hàng mi dài, đen nhánh như hai chiếc quạt, lại tựa như hai cánh bướm màu đen, còn sống mũi cao, thẳng tắp kia thực giống như tuyệt tác của tạo hóa, nổi bật trên khuôn mặt có phần thiếu sức sống.

Trong khoảnh khắc không kiềm được mà thở dài trong lòng. Đã lâu lắm rồi, ta chưa từng ở gần Menfuisư như vậy, cũng chưa từng lặng lẽ ngắm nhìn y thế này, y có giống phụ vương không nhỉ?

Phụ vương nghe nói khi còn trẻ cũng anh tuấn lắm, giờ người có tuổi rồi, nhưng giơ tay nhấc chân cũng vẫn còn phong độ chán. Hay là, giống Nhị vương phi nhiều hơn sao?

Trong mắt thoáng có mấy tia xao động, ta cũng không nhớ rõ nữa rồi.

Duy chỉ có một thứ, y có vài nét rất giống mẫu hậu ta. Nhất là đôi mắt. Trong cặp mắt đen láy này, trước là dường như luôn ẩn chứa quá nhiều tình cảm, khiến ta bất giác như nhìn thấy sự xa cách và nghi hoặc đã từng xuất hiện khi ta xô y ngã xuống hồ sen năm xưa. Y cũng nhìn ta như thế.

“Thần đệ thật sự dễ nhìn như vậy sao?”

Một giọng nói điềm đạm kèm theo nét cười bỗng vang lên. Chiếc áo bào trước mắt hơi động đậy, Menfuisư đã chống tay ngồi dậy trên giường.

Ta không khỏi kinh ngạc, ánh mắt thu về từ trong cặp mắt đen láy mà sâu đến vô tận kia, ta không phát hiện ra y đã mở mắt từ lúc nào. Cúi đầu cười khẽ, để mấy lọn tóc trượt nhẹ qua những ngón tay thon dài, mảnh khảnh, ta thấp giọng nói: “Là vì thấy nhị đệ đã trưởng thành hơn xưa.”

Trong lời nói rõ ràng có ý tứ khác.

Nhưng dường như Menfuisư chẳng hề để tâm, y ngồi xếp bằng, đối diện với ta, trong giọng nói còn có chút uể oải:

“Vương tỷ đúng là khách quý của tiểu viện bé tí này đấy.”

******

-

- P/s: Ai thấy câu “Tôi không hỏi...” đừng cười nha bị liệu, giờ đọc lại cứ thấy đoạn đó tiếu tiếu

- P/s 2: TG không có trồng bách nhóe, chỉ là màn mở đầu cho một hồi đội mộ sống dậy của con Cà bánh bều mà thôiii:“


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui