Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập Một Khía Cạnh Khác!


Trong cẩm điện là một vị công chúa có làn da trắng như tuyết,mái tóc bạch kim đẹp mê người,đôi mắt nâu to tròn lung linh.Haru trong phút thất thần ngắm nhìn mà quên cả chú ý mọi biến động xung quanh.Công chúa cất tiếng hỏi cô, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo,chỉ tiếc rằng cô không thể nghe hiểu :-!#$%%###%#%^&$^%#%%?( Có phải ngươi là nô lệ đã làm ra những chiếc vòng cỏ kia?)Haru im lặng,một nữ quan nói nhỏ vào tai nàng công chúa:"Bẩm,hình như cô ta không biết nói,ban đầu mọi người còn tưởng là câm ." Công chúa thở dài:"Thật sao...Thật tiếc quá"Cô xuống khỏi chiếc ghế dựa bằng ngà voi,từ từ đi tới chỗ Haru đang quỳ và ngồi xổm xuống:"Ta cảm thấy cô bé tài năng như vậy mà lại phải chịu đựng điều đó,đáng thương,đáng thương." Haru giật mình vội ngẩng đầu lên,đôi mắt đen láy óng ánh của cô như ánh sáng chiếu thẳng vào mắt Công chúa Mitamun,hai người cứ nhìn nhau như thế...Lần đầu tiên cô được thấy đôi mắt thế này,mang đậm vẻ đẹp của người gốc Á mà trong thời đại ngàn năm ấy không thể thấy.

Và Haru cũng thầm xuýt xoa đôi mắt như ngọc của công chúa,giống như nó bao hàm tất thảy tươi đẹp và kiêu ngạo của tuổi trẻ,của hoàng tộc mà khó ai có được.Dường như là một sự giao cảm lạ kì, công chúa Mitamun giữ Haru lại làm tì nữ,hai người ngày càng thân thiết dù cho ngôn ngữ cách biệt,Haru dạy công chúa làm vòng cỏ,Công chúa đưa Haru ra ngoài chơi.Giờ cô mới thấy được,nụ cười của một công chúa,là thuần khiết nhất,trong sáng nhất.

Ở cạnh công chúa tiếp xúc với nhiều người hơn,Haru dần dần được học chữ,nhưng ngặt nỗi mấy văn tự cổ kiểu này giống như Bản remix của Kinh thánh và Kinh Phật ấy,một người hiện đại như cô cũng phải mướt mồ hôi hột.Công chúa đặt cho cô cái tên Sarasenah ( Bông hoa tươi đẹp ).


Haru cũng có vẻ hiểu hiểu khi công chúa cứ mãi mang bông hoa hái được ngoài cung về làm ví dụ.Một ngày,Hoàng tử duy nhất của Hittite-Izumin tới thăm em gái mình,bên cạnh là cận vệ thân thiết nhất,Ruca.

Vị Hoàng tử cũng có làn da trắng,mái tóc bạch kim như phát sáng nhưng nổi bật hơn cô em gái của mình ở đôi mắt xanh tươi đẹp như sóng biển đại dương .Haru thầm trầm trồ :"Wtf,bạch tạng hay đột biến gien vậy,thậm chí ở hiện đại tiếp cận nhiều nguồn thông tin như thế cũng chưa từng thấy người như thế này a!!!!".

Bỗng dưng ánh mắt Ruca nhìn về phía Haru đầy kinh ngạc,đây chẳng phải cô gái rơi xuống sông đấy ư?Hóa ra cô lại là tì nữ thân cận của công chúa? Hai anh em Hoàng gia cùng nhau ngồi xuống trò chuyện,hai người không liên quan Ruca và Haru cũng lui ra ngoài.Ruca bắt chuyện với Haru đôi điều gì đó nhưng cô không hiểu lắm,chỉ hiểu được đoạn khi anh giới thiệu tên mình,rồi cô lại trả lời lại cái tên Sarasenah.


Bỗng nhiên Ruca cười phá lên châm chọc làm cô phát bực.

Hai người đứng giới thiệu một lúc lâu,chủ yếu là cùng nhau chơi bắt dế,làm cô cảm thấy thật sự vô cùng thích người con trai cởi mở này.Có được hay không, cô muốn có một người bạn mới ở hoàng cung này?Một ngày kia,ánh mắt tươi đẹp ấy bỗng đượm buồn:"$##^#^#^#*^%(Sarasenah à, ta sắp phải đến Ai Cập,làm sứ thần,phải rời xa quê hương rồi)".

Cô không thể hiểu,chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh công chúa,Mitamun cười xoa đầu Haru rồi lại thở dài.

Cô yêu vị công chúa này quá,nếu có thể,cô chỉ muốn học thật nhanh để hiểu xem người bạn tri kỉ này đang có gì mà buồn phiền đến thế.Đón xem chap 3-nàng mới chỉ có hai người bạn thực sự,tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến thế? Cô gái tóc vàng kia là ai?Sao lại xuất hiện ở thời đại này?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận