Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập Một Khía Cạnh Khác!


Haru chỉ biết vội vã chạy theo Mitamun đang điên cuồng sát khí, nàng chạy tới cung điện của Nữ hoàng Asisu.

Công chúa muốn làm gì?Asisu đang quỳ ở chính điện cầu nguyện.Mitamun nhẹ nhàng bước tới, nâng lên con dao sắc nhọn...!Chỉ một dao này...!Kết thúc cuộc đời của mụ đàn bà độc ác kia...!chỉ cần một dao này...!-Asisu! Có người muốn giết chị kìa!Một tiếng hét lớn làm kinh động cả hai người.

Haru quay sang, là Carol! Cô ấy không phải người đã nhốt Công chúa, tại sao giờ lại hãm hại nàng?! Chỉ một tích tắc, Mitamun bị đẩy ngã vào xô dầu thô ngay bên cạnh.

Asisu cầm lên ngọn đuốc đang cháy rực.-Không!!!!-Haru hét lên thất thanh, vội vàng chạy đến.


Cô lại vấp phải một tảng đá, khiến đầu gối rách ứa máu.

Cố ngước lên, cảnh tượng trước mặt Haru có lẽ cả đời này cô cũng chẳng thể quên được.

Lửa cháy khắp người Công chúa,bao lấy nàng, thiêu từng tấc từng tấc da thịt, vì đau đớn mà quằn quại, mà điên cuồng gào thét, cho tới phút cuối vẫn buông lời hận thù mãi mãi đeo bám Asisu."Nàng hãy ở lại đây đi""Ta chính thức đặt vấn đề cầu hôn nàng"Cuối cùng vẫn chỉ là lợi dụng...!Chỉ vì yêu một lần mà đánh đổi bằng mạng sống...!nàng hối hận rồi...!nàng hối hận rồi...Cảnh tượng bi thương ấy như từng giây từng phút in hằn trong mắt Haru.

Cô không còn sức mà khóc lóc gào thét như Carol đang đứng trên điện với Asisu kia nữa.

Hình như tới phút này cô mới hiểu được đau đớn tột cùng, tại sao lại là Mitamun chứ...!tại sao lại chọn Mitamun...!người bạn duy nhất của cô...!Bị nữ hoàng Ai Cập giết chết, bị Pharaoh Ai Cập lừa dối, bị Hoàng phi Ai Cập hãm hại...!Tất cả bọn họ...!đều đối xử với Mitamun như thế...!Cô thề! Bằng bất cứ giá nào cũng phải giết được hết lũ người Ai Cập độc Ác kia! Phải san bằng mối nợ này thay Mitamun! BẰNG BẤT CỨ GIÁ NÀO!---------------------------Quân lính nhanh chóng tới thu dọn xác của vị công chúa xấu số để tránh để lại hậu họa, Carol tóc vàng kia cũng biến mất không rõ tăm tích.

Bỗng Haru bị kéo vào một góc, bàn tay to lớn bịt miệng cô lại.


Ai vậy? Ruca??? Chàng đã trở về? Chàng đi đâu mấy ngày qua?! Công chúa đã chết rồi chàng có biết không...!Cả vị hoàng tử kia nữa Người có biết không...Nước mắt lại cứ thế chảy ra ướt đẫm bàn tay của chàng trai.

Ruca nhẹ nhàng cúi xuống nhìn người con gái nhỏ bé, nàng ấy vừa phải chứng kiến một cảnh tượng đau lòng xiết bao! Khi Công chúa lại giống như người thân duy nhất của nàng ấy...!Anh để mặc Haru khóc, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, khi giải tỏa hết đau đớn trong lòng ...Ruca đưa Haru ra khỏi cung, về nơi ẩn náu của đoàn người Hittite, vừa xuống ngựa, người đầu tiên nàng thấy là hoàng tử Ismir đang khẩn trương đi tới.

Chàng nhìn một hồi, rồi lại nhìn Ruca, chỉ thấy anh khẽ lắc đầu.

Đôi mắt tối dần tối dần, thất thần, là một người lí trí, anh hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng lại không thể chấp nhận nó, chỉ biết đứng chôn chân tại đó thẫn thờ.

Haru vội vàng leo xuống ngựa lao tới đánh về phía Ismir...!Ngài đã ở đâu?! Khi công chúa cần Ngài nhất?! Ngài đã ở đâu...!ở đâu...!Nước mắt cô lại trào ra, giàn giụa, chan hòa ở cằm ở cổ.


Ismir vẫn đứng đó, để mặc cô đánh mình, bởi giờ trong lòng hắn còn đau gấp vạn lần những cái vung tay của cô.

Nếu như có thể, hắn nguyện đổi sinh mệnh này thay cho em gái hắn, nhưng giờ đã muộn...!đã muộn...!Hắn thề, bằng đôi tay mình, sẽ san bằng Ai Cập, trả thù cho em gái mình!Mọi người xung quanh ngao ngán có, đau đớn có, xót xa có, nhưng chẳng thể bằng hai người đang đứng kia, tràn đầy bi thương, cũng tràn đầy sát ý.

Từ giây phút này họ có chung một kẻ thù.Đón xem chap 7: Gặp gỡ vị Hoàng phi xinh đẹp"Khi môi hai người chạm vào nhau Haru như phản xạ vội bật người đứng dậy, trong miệng lí nhí :'Xin lỗi, Hoàng tử, là lỗi của thần!!!' .Rồi ngay lập tức giật mình, thứ nàng vừa thốt ra, chẳng phải tiếng Nesilli của người Hittite mà mãi nàng vẫn chẳng học được đó sao?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận