Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập Một Khía Cạnh Khác!


Hoàng cung Hittite lặng lẽ theo kế hoạch Haru đã đặt ra mà phủ nhận việc đã bắt cóc Hoàng phi Ai Cập, nhưng lại càng nhấn mạnh hơn chuyện Công chúa đã mất tích tại chính Ai Cập, khiến họ cũng khó lòng gây khó dễ mà vẫn như cũ đóng binh ở cửa biên giới.

Ismir chính là trưởng đoàn phụ trách đưa Carol quay lại.

Haru cũng thở phào vì mọi thứ có vẻ thuận lợi, cô cũng muốn nhân cơ hội này nhắc Ismir gài quân mật thám của Hittite vào Hoàng cung Thebe.-Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc- Nam tử tóc trắng đứng trước ánh dương nơi ban công hướng ra toàn thành Hattusa lộng lẫy,quay mặt về phía cửa.

Thần sắc vừa buồn phiền lại có chút không cam lòng.


Con ngươi màu bạc láy lên những ánh nhìn trìu mến.- Xin Hoàng tử cứ nói.- Ruca, ngươi đã theo ta bao năm nay,chuyến tới biên giới lần này,ta muốn ngươi vờ như giúp Carol trốn thoát, tranh thủ trà trộn vào Hoàng cung Ai Cập ở cạnh nàng, bảo vệ nàng, còn có...tìm cách đưa nàng quay trở lại Hittite...với ta.Ruca giật bắn mình, Hoàng tử lại nhờ hắn...bảo vệ cho một nữ tử sao...- Hoàng tử, còn thu thập thông tin về Ai Cập...- Cái này ta không gượng ép...Bảo vệ an toàn cho nàng là tốt nhất.Quay lại đó, chắc chắn nàng sẽ lại bị Isis hại, bởi nàng rất đơn thuần.- Hoàng tử...có phải....người...người...- Ruca lắp bắp chẳng nói lên nổi những lời tiếp theo.- Phải,ta muốn nàng trở thành Hoàng tử phi của ta.Rầm!!! Cánh cửa bằng gỗ sồi mở toang, Haru bước tới ngay trước mặt Ismir.

Bốp! Một thanh âm thanh thúy lại vang lên.

Nàng vừa đưa tay đánh Hoàng tử của cả một Đế chế.

Nhưng hiện giờ trong mắt nàng chỉ có căm phẫn, căm phẫn đến tột độ.- Công chúa là người thân duy nhất của tôi,cũng là em gái duy nhất của Ngài! Ngài lại không thể cứu nổi nàng,bỏ mặc nàng bị người ta hại chết.- Ruca là người bạn duy nhất của tôi,cũng là cận vệ trung thành nhất của Ngài! Ngài lại đẩy hắn một thân một mình tới Hoàng cung Ai Cập đầy nguy hiểm chỉ để bảo vệ cho vợ của kẻ khác- cũng chính là kẻ hại chết em gái Ngài!- Cả tôi và Công chúa cả đời này cũng không thể tha thứ cho Ngài! Mãi mãi cũng không thể!- Sarasenah, chuyện của Mitamun...!Carol đã nói rõ ràng với ta ...Tất cả đều là do Isis...- Hay cho câu tất cả đều do Isis...!Nếu không có cô ta tri hô cho Isis biết,Công chúa còn có thể bị lửa thiêu chết sao?!Ismir trầm mặc, Ruca cũng trầm mặc.

Cả hai người đều nghe rõ từng lời Haru nói, nhưng lại không thốt ra lời nào nữa...------------------------------------------------------------------------Đêm đó Ruca tới tìm nàng, giải thích có, khuyên nhủ có, an ủi nàng có nhưng dường như tất cả những gì Haru làm là gục mặt vào vai hắn mà khóc.

Lại thêm người nữa tới cái nơi nguy hiểm ấy, nàng lại không thể làm gì,cái sự bất lực này còn đau đớn hơn vạn tiễn xuyên tâm.

Đáng hận,mọi thứ đều đáng hận...Ngay ngày hôm sau, Haru chuyển tới thần điện với tư cách là Con gái thần Mặt Trăng Nanna để cầu phúc cho dân chúng, cũng là để cùng Thần quan ghi chép lại sử sách.


Nhìn thấy nàng bước ra khỏi tẩm điện của Hoàng tử, Ismir khẽ thở dài,hắn biết từ giây phút này nàng không phải là thuộc hạ dưới trướng của hắn nữa mà nhờ tài năng của mình vươn rộng ...!Trên mặt vẫn còn hồng vì cái tát hôm qua nhưng hắn không có nửa ý nghĩ che lại, đó chỉ là hình phạt nhỏ nhất sau tất cả những gì hắn đã làm.- Rất hận ta sao...?- Không, điều ta muốn làm nhất lúc này là giết ngài,sau đó sang Ai Cập hành thích Isis và Memphis.Có lẽ thế này tốt hơn,đường ai nấy đi,nếu như nàng không thể quay về cùng Ibrahim,vậy mục đích sống duy nhất của nàng lúc này chỉ có trả thù,cho dù phải giết cả Ismir.- Carol...ta thật sự...đã phải lòng nàng ấy...- Ngài thấy nàng ấy khác biệt nên chú ý,không sợ hãi ngài nên thú vị,hiểu biết rộng nên đem lòng yêu mến.-Sao....- Đấy chỉ là tình tiết ba xu thường thấy trong tiểu thuyết, hóa ra ngài cũng vô vị chẳng khác gì.Nói rồi nàng trực tiếp bước đi,trên khóe mắt còn vương một chút lệ, nàng không ngờ rằng có một ngày hắn lại có thể thực sự quay lưng với em gái hắn.Nàng không ngờ trước đây mình từng ái mộ tình cảm thân thiết của hai anh em hắn...Mitamun rời đi...Ruca rời đi...Sarasenah cũng rời đi...thoáng chốc có một cỗ cô đơn tràn ngập trong lòng hắn.

Hóa ra hắn vốn cô đơn,nhưng nhờ có họ mà hắn chưa từng phải trải qua cảm giác như thế...Chỉ là hắn đã phải lòng Carol...Cái chỉ là ấy đã thay đổi tất cả...------------------------------------------------------------Mấy tuần kể từ khi Ruca rời đi, Haru đã tạm chấp nhận nhịp sống mới,hàng ngày nàng cùng thần quan xem sao rồi cầu phúc, rảnh thì lại tiếp tục học tiếng Nesilli, hay dựa vào vốn hiểu biết y học của mình mà nghiên cứu thảo dược.

Nàng mở một tiệm nhỏ để chữa bệnh cho dân chúng.

Vì gần như tất cả các thầy thuốc đều chỉ khám bệnh cho quý tộc và quan lại, khiến cho Danh xưng con gái thần Mặt Trăng ngày càng nổi tiếng, người người ca tụng Nàng được thần phái xuống để hưng thịnh đất nước.

Haru chỉ đáp một câu:" Cứu người là nhiệm vụ của thầy thuốc,không phải thần thánh."Đã ba tuần nàng chưa gặp Ismir,từ khi đưa Carol về Ai Cập trở lại,hắn ta vẫn chỉ nhốt mình trong tẩm cung tự xử lí chính sự,kể cả các yến hội cũng không tham dự,chỉ đều đặn hai ngày tới thăm mẹ ruột của mình- Hoàng hậu Hittite một lần.Ismir ngồi trong thư phòng,ngẩn người nhìn về phía những ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng cả một góc trời nơi Kinh thành Hattusa hoa lệ.


Hắn đã suy nghĩ rất nhiều,về việc nên làm gì tiếp theo,hắn không nỡ xuống tay với Ai Cập cũng như hắn không nỡ xuống tay với Carol.

Chưa thể quyết định,hắn cũng không dám thiết triều ,hắn sợ gặp phải Sarasenah.

Hắn sợ ánh mắt của nàng,giống như đang đưa lương tâm của hắn ra mà lăng trì xử tử.Hắn hiểu cả đời này cũng không nhận được sự tha thứ...Cho nên chỉ biết trốn tránh.

Nhưng hắn liệu có trốn được nàng cả đời không?-Thưa Hoàng tử, Hoàng hậu bỗng mắc phải một căn bệnh lạ,cần người tới đó ngay!- Một tiếng nói thất thanh vang lên ngay từ phía cửa.- Cái gì?!Đón xem chap 10: " Tất cả mọi quan lại,người hầu, vua và hoàng hậu Hittite đều trố mắt kinh ngạc sau sự việc vừa rồi.Hoàng tử lại dám làm vậy với Con gái thần Mặt Trăng?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận