Vài ngày nay, Menfuisu đều đến tẩm cung cảu ta, hắn thậm chí trốn tránh Carol. Ta hiểu hành
động của hắn, một người nam nhân, ở trước mặt nữ nhân yêu mến, lại vô
năng tiến tới, thật sự là đả kích vô cùng
Carol lấy ra biện pháp
triền nhân, muốn bám dính lấy Menfuisu, muốn tạo ra thế giới của riêng
hai người, cũng muốn chữa khỏi bóng ma trong tâm lý mỗi người. Mà ta
nghe Menfuisu nói, hắn cũng đã nỗ lực nhiều lần. Nhưng mỗi lần hắn đều
suy sụp muốn buông tay, vì Carol đều lộ ra biểu tình bị cường X. Nhìn
Carol cố gắng tỏ ra hạnh phúc, nhưng thân thể lại cứng ngắc như tảng đá, Menfuisu sao có thể có tâm tình tiếp tục
Cuối cùng, hắn thường xuyên đến tẩm cung của ta, ngủ trên chiếc ghế trường kỷ mà trước kia hắn thường ngủ
Có đôi khi, trong lòng phiền muộn, hắn hay đưa ta vụng trộm cưỡi ngựa ban
đêm ra ngòai giải sầu. Dưới ánh trăng, sông Nile ánh lên tinh quang, một loại yên bình. Chúng ta lẳng lặng tựa lưng, hắn càng ngày càng ít nói,
thường hay ôm ta, đầu chôn ở gáy ta, hoặc ôm thắt lưng ta, hít thở mùi
thơm của ta. Chuyện này, ta cũng không dám tùy tiện khuyên giải, chỉ có
thể lẳng lặng ở gần hắn khi hắn cần ta
Mặc kệ Menfuisu quyết đóan như thế nào chuyện quốc sự, nhưng ở trước mặt ta, hắn vĩnh viễn là đứa
nhỏ không lúc nào muốn rời xa ta. Từ nhỏ, chúng ta đã mất đi mẫu hậu,
Ari và Nefutera tuy là dưỡng mẫu của chúng ta, nhưng các nàng dù sao
cũng là phận người dưới, chỉ có chúng ta mới có thể hiểu được chúng ta
chân chính cần là cái gì. Carol xuất hiện khiến Menfuisu càng ngày càng
rời xa ta, ta mặc dù có chút mất mát, nhưng cũng biết điều này là cần
phải có
Menfuisu gần đây luôn nhớ tới chuyện trước kia. Trong
chốc lát chỉ vào cái tượng thần kia, nói chungd ta hồi nhỏ từng đã ở đây chịu rét. Asisu còn hôn hắn, nói yêu hắn nhất, lớn lên nhất định phải
gả cho hắn. Trong chốc lát lại kéo ta đến một gốc cây đại thụ, lười
biếng ghé vào trên chân ta, trước kia, chúng ta thường nghỉ ngơi ở đây
tránh né mấy tên hộ vệ đáng ghét. Có đôi khi, Menfuisu còn báo nho, một
viên lại một viên thả vào miệng ta. Hắn nói, trước kia đều là ta chăm
sóc hắn, hiện tại, đến lượt hắn chăm sóc ta. Liền ngay cả thị sát công
trường, hắn cũng hay kéo ta lên ngựa đi cùng
Ta hiểu rõ Menfuisu
đã kết hôn rồi mà vẫn ỷ vào ta như vậy là không nên, nhưng ta thật sự
không đành lòng bỏ mặc hắn. Để cho chúng ta tạm thời giống như hồi còn
bé như vậy, sáng lạn đối mặt với tương lai. Tuy không thể vô ưu vô lự
nhưng ít nhất cũng thể giúp hắn tạm thời quên đi những chuyện phiền não
Carol gần đây hay nhìn ta với ánh mắt càng ngày càng u oán. Nàng muốn tìm ta
nói chuyện, nhưng Menfuisu vừa nhìn thấy nàng, chưa nói được hai ba câu
đã kéo ta rời đi. Nàng muốn tìm Menfuisu nói chuyện, Menfuisu cũng không có nghe đến hai ba câu, liền lấy cớ xử lý quốc sự, trực tiếp biến mất.
Sau khi bị ta phê bình lần trước, nàng cũng không dám tùy tiện nói với
ai hết, nhìn ra được nàng đã nghẹn một bụng oán khí
Ta vỗ vỗ cánh tay mà Menfuisu đang cầm lấy tay ta, để Carol hảo hảo phát tiết một
phen đi. Menfuisu cũng khổ sở vô cùng, không phải hắn không nghĩ ở bên
cạnh Carol. Nữ hài tóc vàng ấy đã vì hắn mà bị bắt bị đánh, chịu đã quá
nhiều thương tổn, hắn nên hảo hảo mà đau nàng, yêu nàng, vĩnh viễn bảo
hộ nàng. Nhưng, khi thấy nàng, lòng lại suy sụp, giống như đột nhiên
dâng lên một đám mây đen khiến cho tâm tình vừa mới sáng sủa lên lại âm u một mảnh, nhìn đến nàng, nhịn không được muốn thân cận nàng, nhưng lại
một lần phát hiện bản thân mình vô dụng
Hắn vì sao lại vô dụng
như vậy? Ngay cả mang đến hạnh phúc cho người yêu mến cũng không làm
được. Menfuisu càng ủ rũ, thấy Asisu mấy ngày nay luôn mỉm cười ngọt
ngào, phiền chán trong lòng Menfuisu cũng dần dần tiêu thất. Tỷ tỷ chưa
bao giờ hỏi hắn vì sao thế này vì sao thế kia, cũng chưa bao giờ bức
hắn, luôn yên lặng bên người hắn. Khi hắn vất vả, vừa quay đầu lại, luôn có thể thấy bóng dáng nàng nhã nhặn lịch sự. Khi hắn buồn khổ thương
tâm, nàng luôn ôm lấy hắn vào lòng, để cho ta cái gì cũng không muốn
nghĩ nữa. Từ khi nào đã bắt đầu, tồn tại của nàng, ôn nhu của nàng được
hắn coi như lý thường sẵn có? Menfuisu quay đầu nhìn về phía Carol,
người yêu đến từ sông Nile. Nghĩ tới, hẳn là từ lúc sau khi Carol đến
đi. Asisu cũng không hề tranh cãi ầm ỹ với hắn, cũng không ghen tuông,
luôn trầm mặc đứng một bên, dùng nụ cười ấm áp nhìn chúng ta cãi nhau ầm ỹ
Nghĩ đến đây, Menfuisu tràn ngập nhu tình đối tỷ tỷ cười
Đón lấy ánh mắt đột nhiên thâm thúy của hắn, ta giật mình. Menfuisu chưa
bao giờ ôn nhu cười như vậy với ta cả. Hắn luôn sảng khóai vô tâm cơ
cười to, đối ta bày ra gương mặt trong sáng. Nhìn ánh mắt hắn, tâm tư
của ta đột nhiên bay tới bên người Izumin. Lần nào hắn cũng dùng đôi mắt thâm thúy ấy mà nhìn chăm chú thật sâu vào ta, nhìn đến mức gương mặt
ta ửng đỏ, cuối cùng quẫn quá mà dùng tay che lại mắt hắn. ta cúi đầu
cười cười, chưa từng nghĩ tới khi trở thành người yêu của Izumin, ta lại bị ảnh hưởng lớn đến vậy
Menfuisu nhìn Asisu, tim đập mạnh và
loạn nhịp, đột nhiên ánh mắt nàng lại như nhìn xuyên qua hắn, nhìn về
phương xa, cuối cùng nở nụ cười. Hắn mẫn cảm phát hiện ra, Asisu chẳng
phải là đáp lại nụ cười của hắn. Tỷ tỷ, hình như có chút lạ. Menfuisu
trong mắt hiện lên một tia phức tạp quang mang. Trở lại, hắn nhìn về
phía Carol, cười cười có lệ “Nàng hảo hảo bồi tỷ tỷ”
Khi ta sắp
ngủ, Carol rốt cục đem bực tức phát ra “Asisu tỷ tỷ, lần trước không
phải ta cố ý nói cho mọi người chuyện ta với Menfuisu. Mấy ngày nay,
chàng không hề quan tâm đến ta. Chàng có phải đang tức giận không?”
Trong đôi mắt lam của Carol chứa ngập nước
Nói đến chuyện này, ta có chút đau đầu. Tốc độ truyền tin trong cung vĩnh viễn không chậm. tuy Ari đã kịp ngăn trở mấy người kia tiếp tục bát quái, nhưng mọi người
vẫn loáng thóang biết được. Hơn nữa, nhìn bộ dáng xa lạ của hoàng hậu
trước mặt, mọi người không có việc gì cũng có thể bát quái, huống chi
còn nghe được chuyện ẩn mật thế này.
Menfuisu cũng biết chuyện
này. Hắn thật sự cáu kỉnh khó chịu, đem tẩm cung của ta phá hư đến mức
gần như không còn gì lành lặn. Ta liên tục trấn an hắn, Menfuisu mới
chán nản ngừng tay. Hắn lui đến góc tường, thu bản thân lại, mái tóc đen dài giống như cái áo choàng bao lại tòan thân. Nhìn Menfuisu vốn luôn
sáng sủa giờ lại bị đả kích thành như vậy, lòng ta đau quá. Ôm lấy hắn
khóc nhỏ. Nghe được tiếng khóc của ta, Menfuisu mờ mịt ngẩng đầu lên.
Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta, đem ta ôm vào ngực, ngốc ngếch an
ủi ta “Tỷ tỷ, sao ngươi lại khóc? Ngươi đừng khóc, ta mang ngươi ra
ngoài giải sầu. Ngươi đừng khóc”
Ta ngẩng đầu miễn cưỡng
cười ”Được! Chúng ta đi bờ sông Nile. Năm nay sông Nile đặc biệt dễ
chịu, ti tưởng Ai Cập sẽ có một mùa bội thu. Chúng ta đi nhìn xem mọi
người gieo như thế nào đi” Menfuisu ôm lấy ta, đi ra ngoài. Ta có chút
không được tự nhiên liền từ chối, hắn mới buông tay để ta tự đi. Ra đến
nơi, còn chưa đi được mấy bước, ta nhìn thấy Carol đang ở sau một gốc
cây bàng, vụng trộm nhìn theo chúng ta
Ta cười cười, giữa vợ
chồng xảy ra vấn đề, ta vẫn là không nên xen vào. Ta gọi Menfuisu lại,
cũng gọi Carol ra “Các ngươi cùng nhau đi xem đi. Ta có chút mệt mỏi,
muốn nghỉ ngơi” Nhìn ánh mắt Menfuisu có chút oán giận xen lẫn xấu hổ,
cùng với mắt Carol có chút lóe sáng. Ta mỉm cười lui ra
Năm nay
hoa sen nở cũng nở thật rộ. Ta nhịn không được đi đến bờ sông, hái mấy
đóa hao sen vui vẻ ôm trong lòng. Lại gặp tể tướng Imhotep, nhìn thấy
ta, Imhotep cúi đầu thật sâu “Nữ hoàng là sự kiêu ngạo của Ai Cập, có
ngài là hạnh phúc của Ai Cập chúng ta”
…%&(*…
Ta không nói gì. Nói chuyện với ngươi, ngươi sẽ không thể bình thường chút được sao, luôn là bộ dáng than thở, không chê mệt a. Tâm tình tốt vừa
rồi hoàn toàn tan thành mây khói. Ta mỉm cười gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ
rồi ôm hoa sen rời đi. Đối với lão râu sơn dương này ta thực không có gì để nói. Nhất là gần đây hắn luôn nhìn ta với ánh mắt rất cổ quái, khiến ta thấy phát sợ, vẫn là nên cách hắn xa thì hơn
Tiểu Kail luôn
vụng trộm theo sau ta giờ chạy chậm đi lên. Gần đây, hắn và Emi bọn họ
bị Menfuisu đuổi xa. Chỉ có Ari là luôn ở bên hầu hạ ta, liền ngay cả
Hasan ta cũng chưa gặp hắn. Menfuisu gần đây niêm ta thật chặt, vừa mới
hồi cung, là hắn đã bắt ta không tha. Thất vất vả mới được yên tĩnh, là
mọi người đều xông tới. Nhìn mọi người ai cũng vẻ mặt ai oán, ta dở khóc dở cười. Họ giống như một đám oán phụ vậy, người không biết còn tưởng
ta khi dễ họ a!
Nghĩ đến đây, ta thay đổi tư thế thoải mái
“Carol, giữa vợ chồng không thể tránh khỏi mâu thuẫn. Cái ngươi cần làm
là như thế nào vượt qua, không tạo cho Menfuisu áp lực, không nên gắt
gao bám lấy hắn, càng không nên thấy áp lực vì hắn”
“Nhưng mà, ta thấy chàng hình như thích Asisu tỷ tỷ hơn, cả ngày đều đến đây, đâu có
quan tâm đến ta a” Liếc ta một cái, Carol nhỏ giọng nói thầm “Trước kia
Asisu tỷ tỷ là vị hôn thê của chàng, ta thấy hiện giờ chàng căn bản là
đang hối hận cùng ta kết hôn”
Ta nhíu mày.Carol nói những lời này là có ý gì?
“Asisu, ngươi có thể khuyên nhủ Menfuisu không, để hắn đừng đến đây nhiều, ở
bên ta nhiều hơn a” Carol nghẹn mặt, phảng phất đã phải lấy rất nhiều
dũng khí
Ta một trận lạnh lẽo, từng đợt từng đợt rét lạnh trong
lòng phát ra khiến ta không tự chủ được phản kích lại “Carol, ngươi nên
hiểu rõ, Menfuisu thích làm cái gì, ta không có biện pháp ngăn cản. Ta
chỉ là tỷ tỷ của hắn. Mà ngươi làm thê tử của hắn, thì hẳn việc ngươi
cần làm không phải là đến chất vấn ta, mà là đi tìm cách giải quyết vấn
đề của các ngươi. Cho tới bây giờ ta cũng không hề có ý nghĩ muốn xen
vào chuyện của các ngươi”
Carol thấy ta lạnh mặt, vội vàng giải
thích “Ta không có ý đó, Asisu tỷ tỷ,ta chỉ là thấy hắn thích ngươi như
vậy nên trong lòng có chút sốt ruột. Ta thật sự không có ý này”
Ta phất phất tay, ý bảo Ari tiễn khách, thật sự là không thể nói chuyện
tiếp với nàng, một mảnh hảo tâm bị coi thành lòng lang dạ thú. Tại cái
nơi Ai Cập tỷ đệ có thể thông hôn này, lập trường của ta thật xấu hổ. Ta giờ hẳn là nên chú ý một chút, phải bảo trì khoảng cách nhất định với
Menfuisu