Izumin, ngươi biết cái gì là tương lai không?
Tương lai chính là, đối với hiện tại của chúng ta mà nói thì đó là thời khắc
chưa đến lúc. Giống như là ngày mai, đối với hôm nay mà nói, nó chính là tương lai.
Izumin, ngươi biết cái gì là thời gian đảo lưu không?
Thời gian đảo lưu chính là, rõ ràng mọi người đều là hôm nay, ngày mai, ngày kia tiếp tục đi tới, đột nhiên có người bị mất đi ngày kia, trực tiếp
về tới ngày hôm qua.
Izumin, ngươi biết cái gì là sách không?
Thứ bằng đất sét, được để vào hộp bằng đất nung, dùng để ghi lại văn tự. Ở
thế giới của ta, họ soạn văn tự thành một quyển sách nhỏ. Ở bên trong,
có rất nhiều nhân vật sẽ khóc, sẽ cười, vì thế, người đọc cũng khóc
theo, cười theo.
Izumin, ngươi biết cái gì là xuyên qua không?
Chính là đột nhiên có một ngày, ta đi tới một nơi căn bản không phải ta không hề biết. Sau đó thân thể bị thay đổi, người chung quanh thay đổi, mà ta không tìm thấy phương pháp trở về.
…
Nghe ta từng câu
từng câu kể ra, nhớ lại từ một khắc vừa mới xuyên qua kia. Khi đó, ta
cho rằng bản thân chỉ là nằm mơ, không nghĩ tới khi hồn phách Asisu trở
về, lại biến mất ở trong cơ thể ta; khi đó, ta không cứu phụ vương, bởi
vì ta không biết, sự tồn tại của ta có thay đổi tương lai hay không. Cho nên, ta tùy ý phụ vương bị rắn hổ mang cắn chết; khi đó, ta muốn giúp
Menfuisu giết chết độc xà, lại làm mình bị xà cắn; khi đó, ta thấy Carol xuất hiện, cho nên ta vui vẻ làm một người không hay ho bị từ hôn; khi
đó, ta chán ghét bản thân chỉ biết là nhẫn nhục chịu đựng, cho nên mới
đi theo Izumin nơi nơi chạy loạn.
Sau đó, bắt đầu dần dần thích
hắn, bắt đầu thay thế Carol chặn sông ở Atsiria, bắt đầu phát hiện thì
ra bản thân có thể thay đổi vận mệnh, bắt đầu thành lập thế lực riêng,
bắt đầu đấu tranh với vận mệnh, cuối cùng, muốn gả cho hắn.
Izumin ban đầu không thể tin, sau khi nghe xong, vẻ mặt liên tục biến đổi.
“Ta học lịch sử không tốt, không hiểu thời gian cụ thể về sau rốt cuộc sẽ
phát sinh sự tình gì. Ta chỉ là hiểu quyển sách này sẽ xuất hiện tình
tiết gì. Cho nên, vốn Mitamun nên chết đi, ta thả nàng; vốn ngươi nên bị thương, ta cũng nỗ lực bảo hộ. Mà ta không rõ, vì sao Menfuisu lại nháo với người mà nguyên bản hắn yêu nhất thành như vậy. Ta càng không rõ,
vì sao hắn lại yêu ta.” Thống khổ nhìn Izumin, nước mắt ta cuồn cuộn
chảy xuống. Chưa từng có người nào nói cho ta, ta nên làm như thế nào,
đường tương lai nên đi như thế nào. Ta chỉ có một mình, sờ soạng ở trong thế giới xa lạ này. Carol cũng là người xuyên qua, vốn sẽ là người hiểu biết ta nhất, nhưng ta cái gì cũng không dám nói. Ta ngay cả thân thể
cũng không có, gắt gao ôm lấy mình, nước mắt ta từng giọt rơi trên quần
áo.
Từ khi bản chú thuật xuất hiện, ta luôn bất an. Ta không có
đồng bạn, liền ngay cả người yêu của ta, cũng chỉ là một nhân vật được
tạo ra trên trang vẽ. Ai có thể giúp ta? Lòng đã dừng ở thế giới nguyên
bản giả thuyết này, ta từng ý đồ đoạt nó lại, lại vẫn như cũ không thể
bảo vệ cho.
Bản năng rụt lui ôm chặt lấy mình. Ba mẹ, ta rất nhớ
hai người. Nhiều năm qua như vậy, ta chưa bao giờ dám nhớ lại. Bởi vì
ngay cả bản thân ta đều không rõ, này rốt cuộc có phải chỉ là một giấc
mộng hay không. Ta hoài nghi, mê hoặc, bàng hoàng, luôn tránh rất xa, lại bị những chuyện ngoài ý muốn lôi trở về. Ta có thể cảm giác được
đau, cảm giác được thương tâm, cảm giác được tuyệt vọng. Nếu đây là một
giấc mộng, vì sao hết thảy đều chân thật như vậy?
“Ba mẹ, con
muốn về nhà.” Khóc, đầu hỗn loạn, trong đầu hiện lên trí nhớ không phải
của Asisu. Hết thảy về Tô vinh so với dĩ vãng càng thêm tinh tường xuất
hiện trong đầu. Ba mẹ yêu thương ta; khi đọc sách, ta dần dần trưởng
thành cảm nhận được hàng trăm tư vị; sau khi công tác, đủ loại chuyện
thuận lợi, chuyện không thuận lợi. Thậm chí ngay cả đoạn tình cảm thất
bại, ngay cả bắt đầu đều không có, cũng đã chấm dứt của ta kia. Hết
thảy, ta nói năng lộn xộn kể ra. Nhớ đến chỗ nào, nói đến chỗ đó. Hoàn
toàn mặc kệ Izumin có nghe hiểu hay không.
Mắt ngập nước, ta nhìn trên mặt Izumin hiện lên rất nhiều biểu tình mà ta xa lạ. Trong lúc
nhất thời, lòng ta đau như cắt. Ta theo bản năng muốn chạy trốn. Trở về, ta phải đi về. Thời đại này vốn không phải thế giới của ta.
”
Bản chú thuật? Có quan hệ gì với nàng?” Izumin hỏi, đột nhiên đánh thức
ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc dừng nói. Đúng vậy! Bản chú thuật
có quan hệ gì với ta? Trong nguyên tác, bản chú thuật vỡ vụn, Asisu có
thể trở lại hiện đại. Nếu khối bản chú thuật này thật sự chính là thứ
trói buộc nguyền rủa Asisu. Có phải… ta cũng có thể nương nó về nhà?
“Asisu, nàng đang nghĩ cái gì?” Izumin từ trước đến nay đều có sức quan sát sâu sắc. Thấy vẻ mặt ta lạ, tâm hắn đều đau lên. Hắn không dám lớn tiếng,
sợ kích thích đến ta, nhẹ nhàng ở ta bên tai hỏi.
“Ta suy nghĩ… phương pháp trở về.” Đắm chìm ở suy nghĩ, ta không chút phòng bị nói ra.
“A!” Trên cánh tay đau đớn kéo ta khỏi suy nghĩ miên man. Sắc mặt Izumin xanh mét.
“Nàng vừa mới nói cái gì?”
Ta mờ mịt nhìn hắn: “Ta nói gì đó?”
“Nàng thế nhưng nói nàng phải đi về?” trong ánh mắt Izumin chứa đầy lửa giận mãnh liệt.
Trở về? Ta vừa rồi là đag nghĩ chuyện này a. Nhưng là, vạn nhất bản chú
thuật nát, ta lại không trở về thân thể cũ. Vậy ta đây, có phải thật sự
sẽ chết? Không biết, hồn phách của ta sẽ bay tới chỗ nào? Nhân gian?
Thiên đường? Địa ngục? Hay là sẽ tiêu tán ở trong không khí? Lúc đó,
Izumin sẽ nhớ ta sao?
“Mười năm sinh tử hai mờ mịt
Không cân nhắc
Tự khó quên.
Ngàn dặm cô phần
Thê lương không thể nói hết.
Có gặp nhau chăng chưa dễ nhận
Mặt đầy bụi
Nắng pha sương
Đêm qua hồn mộng chợt hồi hương
Trước song hiên
Tựa đài trang
Im lặng nhìn nhau
Chan chứa lệ hai hàng
Chừng hẳn năm ăm nơi đứt ruột
Đồi đông quạnh
Dưới đêm trăng.”
Thì thào đọc “Giang thành tử” của Tô Thức. Thi từ cỡ nào thâm tình, lúc
trước ta rất hay đọc. Luôn luôn cho rằng Tô Đông Pha là người chung tình sâu đậm. Cho nên hắn mới có yêu thâm trầm với vong thê như thế. Đáng
tiếc, lão bà hắn tiếp tục cưới, vong thê tiếp tục niệm. Nam nhân, ha ha, đều giống Menfuisu, coi chần chừ thành lý thường phải làm.
“Asisu, nàng đừng nói này những lời lạ lùng đó.” Izumin nghe thấy ta đọc thơ,
bị sự bi ai trong thi từ lây đến. Trong ánh mắt vốn sáng ngời của hắn
thế nhưng chứa một tia đau xót.”Nàng đang nghĩ cái gì? Đừng nghĩ nữa,
Asisu, nàng nhìn ta này!” Hắn gấp gáp rung mạnh hai vai ta.
“Asisu, ta mặc kệ nàng là ai. Cũng không quản trước kia nàng đến từ nơi nào.
Nàng về sau sẽ là thê tử của ta. Có nghe thấy không?” Hắn bắt buộc ta
ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt chân thành tha thiết cùng chuyên
chú nhìn chằm chằm vào ta, ta luôn bị hắn kéo khỏi mờ mịt. Mặc kệ ta đến từ nơi nào, ta đều là thê tử của hắn?
“Chàng… không sợ hãi?” Ta
vươn tay run run, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn. Izumin rất đẹp trai, vô
luận nhìn từ góc độ nào, đều có thể khiến người mê chết không đền mạng.
Trong sách, chẳng phải, cho tới bây giờ hắn đều không chịu rõ tâm tư
chân chính của Carol sao? Vì sao lại nói với ta như vậy?
“Asisu!
Nàng hãy phục hồi tinh thần lại, nhìn rõ ta này! Ta nói cho nàng một lần một lần nữa, ta mặc kệ nàng từ chỗ nào đến, chỉ cần nàng còn là thê tử
của ta, thì nơi nào cũng không cho nàng đi! Không cho phép nàng trở về!” Vừa dứt lời, hắn liền gắt gao ôm lấy ta. Trong thanh âm không giấu run
rẩy được, ngay cả thân thể cũng run lên theo.
“Không quay về? Mà
ta không có nhà a. Ai Cập không còn là nhà của ta, Menfuisu cũng không
còn coi ta là tỷ tỷ. Ta luôn luôn phiêu đãng, rất vất vả mới tìm được
nơi an ổn, lại bị đả kích hung hăng đến mức điêu đứng. Nếu… về sau chàng cũng không cần ta. Vậy thì ta đây nên đi nơi nào?” trong óc ta trống
rỗng. Đúng vậy! Về sau chàng phải làm quốc vương Hitaito. Nam nhân, rất
dễ dàng gặp một người yêu một người, khi chàng yêu người khác, thì ta
nên đi đâu tìm nhà của ta?
“Ta sẽ không! Asisu.” Izumin nóng
nảy. Asisu không bình thường, nàng rất không bình thường. Izumin có cảm
giác mãnh liệt, nếu lúc này không thể lưu lại nàng, nàng sẽ biến mất.
Vạn nhất, đúng như lời nàng, nàng sẽ biến mất. Vậy thì hắn nên làm cái
gì bây giờ? Đi đâu mà tìm được cô gái đã lấy tâm hắn, cô gái vẫn cô đơn, khóc tránh ở góc nhìn không thấy.”Asisu, nơi có ta ở, thì đó chính là nhà nàng! Nàng còn nhớ rõ không? Ta từng đã nói với nàng, ta sẽ không
giống Menfuisu làm tổn thương nàng như vậy! Ta chỉ có một mình nàng là
thê tử! Nếu… nếu thật sự có một ngày, ta phụ nàng, cưới người khác, vậy
thì ta sẽ không ngăn cản nàng rời đi. Nàng hãy tin tưởng ta, Asisu!”
Gắt gao ôm lấy ta, Izumin gần như khẩn cầu nói ở bên tai ta. Phải không?
Hắn nói hắn chỉ có một thê tử là ta. Hắn nói nếu hắn cưới người khác,
thì hắn sẽ không ngăn cản ta rời đi. Nâng tay ôm lấy cổ hắn, ta “Oa”
khóc lớn ra. Hắn nói hắn sẽ không phụ ta, hắn nói nơi có hắn ở thì đó là nhà của ta.
Vừa mới mệt nhọc cùng tinh thần mệt mỏi làm ta tâm
lực mệt nhọc, từng đợt hôn mê hướng ta đánh úp lại. Mơ hồ, ta cảm nhận
được Izumin luôn luôn ở bên cạnh ta. Đôi môi hắn run nhè nhẹ một lần lại một lần hôn ta, chẳng phải Izumin luôn luôn bình tĩnh suy xét sao? Hắn
là đang sợ hãi sao? Sợ hãi ta chỉ là một cô hồn? Hay là sợ hãi ta rời
đi?
“Asisu! Đừng khóc!”
“Asisu! Đừng đi, vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta!”
“Asisu! Ta yêu nàng, ta sẽ luôn luôn đối tốt với ngươi.”
Bên tai truyền đến thanh âm có chút nghẹn ngào của Izumin. Izumin, sao
chàng lại thương tâm? Ta không cố ý muốn làm chàng thương tâm. Ta chỉ
là sợ hãi. Ta sợ hãi chàng sẽ ghét bỏ ta, ta sợ hãi chàng chán ghét ta.
Ta sợ đến mức hận không thể chạy trốn. Chỉ là ta quá yêu chàng.
“Asisu! Menfuisu không hiểu nàng, hắn làm lòng của nàng bị thương. Nhưng ta sẽ
luôn luôn yêu nàng, nàng hãy tin tưởng ta!” Đúng vậy! Lúc trước, ta luôn luôn yêu thương Menfuisu, coi hắn như em trai ruột thịt, giữ tâm của
mình, để yêu thương hắn. Nhưng hắn lại đem tâm ý của ta hung hăng đạp
trên mặt đất, nặng nề mà nghiền nát. Izumin, thực xin lỗi, là ta không
công bằng với chàng. Ta sợ hãi chàng sẽ giống như Menfuisu. Ta yêu
chàng, nhưng lại từ đáy lòng không thể tin chàng. Tựa như… ta vừa cảm
giác khi tỉnh lại, sẽ cảm thấy, chàng sẽ giống nguyên tác … yêu Carol.
Thẳng đến khi chàng hôn ta, ôm ta, dùng ánh mắt màu nâu tràn ngập tình
yêu nhìn ta, ta mới cảm giác được chàng là chân thật ở bên cạnh ta.
Izumin, thực xin lỗi. Ta đã làm lòng của chàng bị tổn thương. Thực xin lỗi…
Càng ngày càng trầm ngủ, luôn cảm giác được một đôi tay, luôn luôn ôn nhu
giúp ta lau nước mắt. Thật ấm áp! Ta cầm lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng mà ở trên mặt cọ cọ.Thì ra, ta cũng có người thương yêu ta như vậy. Ba mẹ,
phụ vương, mọi người có thấy được không? Có người luôn luôn đau lòng ta, làm bạn ta. Để ta không cảm thấy cô đơn, cũng không sợ hãi. Mọi người
có cao hứng cho ta không?