[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Nhìn Menfuisu cấp tốc
mang theo quân đội nhằm phía cửa thành, binh lính thất lạc trên đường
vứt bỏ toàn bộ; nhìn hắn bị Izumin truy tả chi hữu chuyết, một tay lôi
ta ra, sử dụng kiếm để bức Izumin thối lui để đến gần biên giới; nhìn
đại quân mà Menfuisu sớm đã an bày tốt đột nhiên xuất hiện, giằng co với Izumin; cuối cùng, ta vẫn phải trơ mắt nhìn Izumin bởi vì ta mà bị bắt lui binh.

Ai Cập khai chiến với Hitaito, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông. Mọi thần dân Hitaito phẫn nộ kinh khủng đối với hành vi lật lọng của Menfuisu, mạnh mẽ mang đi hoàng tử phi; binh Ai Cập cũng ngạc
nhiên với hành vi cướp về vị nữ hoàng vừa gả đi của Pha-ra-ông. Trận
chiến này, Ai Cập vô cớ xuất binh, Hitaito phấn đấu quên mình. Không khí thảm thiết vờn quanh toàn bộ chiến trường. Sĩ khí phương Menfuisu rõ
ràng không địch lại, cuối cùng, hắn dùng ta, một kiếm chĩa vào cổ ta,
bức Hitaito lui quân.

Binh lính Hitaito vì mọi kỳ tích mà ta sáng tạo ra đã tôn thờ ta. Đoàn người tự giác lui về phía sau, ngay cả Izumin
cũng chỉ có thể trắng bệch nghiêm mặt, đứng ở một bên, trơ mắt nhìn ta
bị mang đi.

Mắt thấy mình ôm cổ Menfuisu, mềm mại đáng yêu y ở bên người hắn. Ta sợ hãi run run.

“Menfuisu, em trai của ta, ta quá yêu ngươi.” “Asisu” hướng Menfuisu dâng môi đỏ mọng, trong mắt thật sâu nhu tình.

Menfuisu cười ôm “Asisu”, hôn nàng cả người như nhũn ra, thở hổn hển, mắt hạnh kiều mị tất cả đều là xuân ý mới buông ra.



Mở ra năm ngón tay, xuyên thấu qua thân thể trong suốt, nước mắt trong
suốt của ta từng giọt từng giọt dừng ở trong không khí hư vô. Nếu cái
“Asisu” kia đang hôn Menfuisu là thật, như vậy, ta là ai?

Khi bản
chú thuật bị vỡ nát, khí lực toàn thân của ta đều mềm nhũn, khi bị
Menfuisu ôm lấy, ta kinh ngạc phát hiện, ta thế nhưng đang bay ở không
trung, nhìn thân thể yếu đuối kia đang rời xa ta.

Ta sợ hãi, muốn đi
vào. Nhưng lần nào cũng đều bị đẩy ra. Cố tình, có một cỗ lực lượng như
có như không gắt gao đẩy ta ta, làm ta không thể không tránh xa.

Khiến ta tràn đầy sợ hãi chính là, ta phát hiện thân thể thế nhưng tỉnh
lại.”Asisu” mở mắt, khi thấy Menfuisu, trên mặt đầy kinh hỉ sáng rọi.
Chỉ thấy nàng loan môi cười khẽ, diễm quang bắn ra bốn phía. Cổ cảm giác vô cùng quen thuộc kia làm ta nhận ra, nàng là Asisu chính quy. Không
phải là nàng ta đã biến mất ở trong cơ thể sao? Làm sao có thể tỉnh? Hay là khối bản chú thuật kia không phải là nhằm vào Asisu, mà là nhằm vào
ta, nhằm vào Tô Vinh!!!

“Vì sao lại như vậy?” Ta kinh hoảng. Ta lại hướng thân mình đến gần, lại chỉ có thể xuyên qua mọi vật thể. Cuối
cùng, ta tuyệt vọng, ta bi ai phát hiện, nàng thật sự biến thành một cái hồn phách?

Nhu tình mật ý nhìn Menfuisu, Asisu khẽ mở môi đỏ mọng:
“Menfuisu, ta yêu ngươi! Ta sẽ không bao giờ rời ngươi đi!” Menfuisu mặt kinh hỉ: “Tỷ tỷ! Nàng rốt cục hồi tâm chuyển ý? Cảm tạ thần Oman, cảm
tạ chư thần Ai Cập ta. Tỷ tỷ, rốt cục thì nàng một lần nữa yêu ta.”



Asisu không rõ ràng lắm những chuyện xảy ra sau khi biến mất. Khi nàng nghe
thấy nàng gả cho Izumin, lã chã chực khóc, cầm lấy cánh tay Menfuisu
khóc không kịp thở. Ai ai phủ nhận: “Không có khả năng, ta chỉ yêu
ngươi, chỉ có Menfuisu. Ta làm sao có thể gả đến Hitaito?”

Menfuisu
cũng đau lòng vạn phần. Một bên ôm Asisu, một bên suy tư. Từ khi bản chú thuật vỡ nát, tựa hồ có một số việc đã không trong khống chế. Asisu
như thay đổi, tựa như hồi trước, một lòng muốn gả cho hắn. Trong mắt đột nhiên hiện lên một chút mê mang, lại không hiểu chút nào. Hắn… chẳng
phải là luôn luôn muốn kết quả như vậy sao?

“Menfuisu…” Asisu si ngốc nhìn nam tử tuấn dật trước mắt này.”Thân thể của ta đã không còn trong
trắng. Ngươi còn có thể yêu ta sao?”

“Tỷ tỷ! Ta sẽ không ghét bỏ
nàng. Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ luôn luôn yêu nàng!” Nhìn thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn của Asisu bi thương muốn chết, Menfuisu động tình hôn xuống. Trong mắt tình yêu làm cả người Asisu nóng lên. Nàng kích động
mắt rưng rưng, Menfuisu, ngươi thật sự yêu ta.

“Ngươi buông tay ra!
Không được quấn lấy Menfuisu!” Nhìn vẻ mặt Asisu ái mộ, ta cảm thấy vô
cùng chói mắt. Nhìn màu đen tóc Asisu cùng Menfuisu hôn môi quấn quít,
cổ mị ý chấn nhân tâm phách chẳng những không có làm ta cảm động, mà là
làm ta vô cùng nôn nóng. Làm sao bây giờ? Tại sao có thể như vậy?

Phiêu ở không trung, ta ôm lấy than mình. Bất lực nhìn Asisu giúp đỡ
Menfuisu bức lui Hitaito. Nhìn bóng dáng Izumin xa xa đứng cô đơn, cùng
tóc dài tung bay. Ai có thể nói cho ta? Ta nên làm cái gì bây giờ?

——— ——————phân cách tuyến ‘thật sự muốn làm mẹ’——— ————

Trở lại Ai Cập, Asisu nhìn thấy Carol đã gả cho Menfuisu, còn sinh con cho
hắn. Âm độc, điên cuồng đều bị kích phát. Nàng không rõ, Menfuisu rõ
rang vì nàng mà không tiếc gây chiến tranh với Hitaito sao lại đột nhiên cưới con gái của kẻ trộm mộ!

Khi nàng nghe thấy Menfuisu thế nhưng
muốn kết hôn nàng làm vương phi, phản ứng của nàng cũng giống ta, không
cam lòng, tâm lạnh đều hiện lên trên khuôn mặt quen thuộc vô cùng kia.
Không có cao hứng phấn chấn như trong tưởng tượng của Menfuisu, chỉ có
bi phẫn không cam lòng chịu nhục.

Trong lòng ta cười lạnh. Ha ha,
Menfuisu, ngươi cao hứng quá sớm, ngươi cho là cái gì cũng đều có thể
như nguyện sao? Asisu chính quy sẽ không thủ hạ lưu tình với Carol. Ngực hận ý làm ta cơ hồ bị ác ý vùi lấp, ta thoải mái nhìn Asisu thiết kế
Carol bị cá sấu đuổi theo, bị ám sát, bị hạ độc. Ha ha, rất có ý tứ! Đây là Asisu mà Menfuisu muốn cưới trở về.

“Tỷ tỷ! Nàng

g hãy bình
tĩnh lại.” Menfuisu bất đắc dĩ cầm lấy tay Asisu.”Carol đã là Ai Cập
hoàng hậu ta, ta cũng tính toán cưới nàng. Không nên lại động thủ với
Carol.”

Quật cường, kiêu ngạo đứng, trên mặt Asisu chảy lệ: “Từ nhỏ,
ta đã cho rằng, ta là thê tử của ngươi. Nhưng vì sao ngươi lại phản bội
ta? Cô ta căn bản không yêu ngươi bằng ta yêu ngươi, vì sao ngươi lại
phản bội ta?”

Vài ngày nay Menfuisu bị Asisu chỉnh đến sứt đầu mẻ
trán. Một bên phải đề phòng Asisu, một bên khuyên bảo Carol. Hai nữ nhân này, không một người nào giúp hắn bớt lo cả.”Tỷ tỷ, ta không hề phản
bội nàng. Carol là con gái thần sông Nile, nàng có chỗ hữu dụng với Ai
Cập ta.”

“Nói bậy! Nàng căn bản không phải là con gái của thần!
Menfuisu, ngươi đừng bị nàng mê hoặc!” Asisu khóc ngồi trên mặt đất, vì sao Menfuisu không tin ta. Trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì? Không thấy Ari đâu, tướng quân Nakuto cũng không liên hệ
với ta. Chỉ là muốn hại Carol, cũng phải hao hết tâm tư mới làm được.
Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Vì sao hết thảy
đột nhiên thay đổi?

“Menfuisu, ngươi tin tưởng ta! Ta thật sự không
biết vì sao lại gả đến Hitaito! Ngươi nói là ta giết chết đại thần quan
Kaputa và tể tướng Imhotep? Không có khả năng! Ta làm sao có thể làm
loại chuyện này?” Asisu có chút điên cuồng, nàng si ngốc ngây ngốc nhìn Menfuisu, nói năng lộn xộn giải thích.

Đỏ bừng trong ánh mắt đột
nhiên bắn ra một tia ác độc: “Ta đã biết! Khẳng định là nô lệ Carol hạ
lưu kia, là nàng hại ta. Menfuisu, ngươi phải giúp ta.”

“Nàng thanh
tỉnh một chút? Tỷ tỷ, rốt cuộc nàng sao vậy?” Menfuisu thật sự nóng nảy. Đây không phải là Asisu bình tĩnh tự giữ, ôn nhu khả nhân mà hắn yêu.
Khí thế bức nhân kia, một mặt dùng tình yêu bắt buộc hắn, Menfuisu vô
cùng quen thuộc loại cảm giác này. Hồi còn nhỏ, Asisu chính là điên
cuồng như vậy yêu hắn. Điên cuồng mà đối phó mỗi một nữ nhân tiếp cận
hắn.

Nhìn gương mặt cười bị nước mắt cùng hận ý vặn vẹo kia, Menfuisu hung hăng hôn xuống: “Asisu, van cầu nàng, ngươi trở lại như trước đây
đi!” Trong lòng đột nhiên truyền đến một trận bi ý, chẳng lẽ là hắn bức
Asisu thành như vậy? Không đúng, nàng là yêu ta. Tựa như ta kỳ vọng,
hiện tại trong lòng nàng chỉ có ta, nhưng vì sao, long lại khó chịu như
vậy?

Đau lòng sao? Menfuisu. Ta phiêu ở không trung, cũng điên cuồng
giống như Asisu, cười to không thôi. Thì ra, ngươi cũng biết cái gì là
đau lòng a! Nước mắt như mưa, phiêu tán ở không trung, lại hóa thành hư
vô. Ha ha, ai có thể cứu ta! Izumin, ta rất nhớ chàng…

“Menfuisu! Vì sao ngươi lại cướp Asisu tỷ tỷ từ Hitaito về?”

“Menfuisu! Vì sao ngươi lại muốn kết hôn với Asisu tỷ tỷ? Không phải… ngươi đã nói với ta, ngươi chỉ yêu một mình ta sao?”

“Menfuisu! Ta không muốn nhìn thấy ngươi như vậy!”

“Menfuisu! Ta muốn đi về, ta không bao giờ muốn ở lại cổ đại nữa!”

Carol nhốt mình trong tẩm cung, mặc kệ Unasu hay Ruka thỉnh cầu, nàng cũng
không chịu mở cửa. Ta không muốn, ta không muốn gả cho kẻ chần chừ như
vậy. Anh Ryan, mẹ, Jimmy, ta rất nhớ mọi người.

Đúng! Trở về đi! Nhìn Carol thừa lúc mọi người không chú ý, rơi lệ đầy mặt trầm mình vào sông Nile. Asisu dựa vào cây cột, hận nghiến răng nghiến lợi; ta đi theo bên cạnh nàng, nhìn mà trong lòng khoái ý vô cùng. Đúng vậy! Trở về đi!
Sauk hi quên hết thảy, sau đó lại bị nguyền rủa mang về, vĩnh viễn lâm
vào tuyệt vọng. Thoát thân không nổi, chỉ có thể lần lượt hưởng thụ
thống khổ mà Menfuisu mang đến cho ngươi. Trong lòng hận ý làm ta cơ hồ
điên cuồng, nhìn những người mà ta đã từng một long muốn bảo vệ, ta tựa
như một dã thú muốn cắn xé bọn họ vậy, chỉ hy vọng bọn họ có thể càng
đau! So với ta càng đau!

Biết được Carol trầm mình vào sông Nile,
Menfuisu sợ run rất lâu. Trên mặt xẹt qua một tia hối hận, nhưng lại lần nữa biến thành kiên định. Trước kia Asisu đã nói qua, Carol vĩnh viễn
vô pháp rời Ai Cập. Nàng sớm hay muộn cũng sẽ trở về. Chỉ là, Asisu
điên cuồng kia, thật sự là người mà hắn muốn cưới sao?

Thấy Carol đi
rồi, Asisu cả ngày buộc Menfuisu cưới nàng. Bị liên tiếp ngoài ý muốn
quấy rầy, Menfuisu chưa kịp tuyên cáo với dân chúng tin tức hắn muốn kết hôn Asisu. Nhìn Asisu say mê nhìn hắn, Menfuisu theo bản năng tránh né
nàng.

Vây quanh Menfuisu, ta khoái hoạt nhìn hắn bị Asisu dây dưa mà phiền chán vô cùng, khoái hoạt nhìn thấy hắn bắt đầu bài xích Asisu.
Không phải là ngươi đòi ta yêu ngươi sao? Vì sao Asisu chân chính yêu
ngươi như vậy, ngươi lại không muốn? Ha ha, nam nhân thật sự là sinh
vật kỳ quái. Càng là không chiếm được, lại càng muốn cướp; càng là đưa
lên cửa, lại càng là muốn ném đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui