[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Mở to mắt, ta phát
hiện mình đi tới một nơi xa lạ lại quen thuộc. Lúc ở trong thân thể cũ,
biết được linh hồn tô vinh, ta từng biết được hết thảy về thế giới này.
Nhưng là khi ta hiểu rõ bản thân hoàn toàn không có một chút liên hệ với Ai Cập, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi.

Khi tỉnh lại, ta ở một nơi
mà tất cả đều là màu trắng. Tuy rằng cảm giác thật xa lạ, nhưng ta biết, chỗ này gọi là bệnh viện. Trước mắt, một đôi vợ chồng dùng ánh mắt yêu
thương nhìn ta. Bọn họ hẳn chính là cha mẹ tô vinh. Bọn họ nói, ta hôn
mê đã lâu. Sau khi tỉnh lại, đầu óc có chút không quá rõ ràng.

Mặc kệ bọn họ nói cái gì, ta cũng không muốn biện giải. Ta chỉ là không muốn
nói chuyện. Tình yêu say đắm khiến ta thương thấu tâm thần. Vô luận
người nào nói chuyện với ta, ta vẫn không phản ứng lại. Không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn suy xét. Ta chỉ muốn lẳng lặng ngồi như
vậy.

Kỳ quái! Lời bọn họ nói ta lại có thể nghe hiểu được. Há miệng
thở dốc, ta hiểu mình cũng có thể nói ra. Nhưng cuối cùng, ta vẫn không
hé răng. Những người này chỉ là quan tâm nữ nhân đã cướp đi hết thảy của ta, không phải ta, không phải Asisu.

Cẩn thận cảm thụ được trong cơ
thể, ta phát hiện cổ lực lượng quen thuộc kia đã tiêu thất. Làm Đại Tế
Ti Ai Cập, ta luôn luôn có được thần lực. Tựa hồ, thay đổi cái thân thể, ta liền cái gì cũng mất đi.

Sau đó, cha mẹ tô vinh mang ta về một
ngôi nhà cực kỳ nhỏ. Bọn họ nói, đây là nhà của ta. Trong lòng cân nhắc
hai từ này. Ha ha, thế giới này thật thú vị. So với Ai Cập còn thú vị
hơn. Trừ bỏ thân hình nay, chưa bao giờ thấy quá những thứ có thể làm ta bay lên, có cả công cụ di chuyển cực nhanh lại êm, còn có vô số từ ngữ
kỳ quái. Ta vô pháp giải thích, lại cảm thấy rất thú vị

Theo bản
năng, ta bắt đầu tiếp xúc những thứ mà ta chưa bao giờ đụng chạm quá, nó chỉ lại tồn tại trong trí nhớ của thân thể Tô Vinh. Cái cảm giác quen
thuộc lại xa lạ này, làm ta tạm thời quên đau xót.

Mẫu thân Tô vinh
là lão phu nhân có chút phiền. Nhưng nàng lại rất giống Ari, cực kỳ
nhẫn nại chiếu cố ta. Từ lúc ta sờ soạng cách mặc quần áo nơi này, nàng
từng câu từng câu dạy ta nên quen thuộc thế giới này như thế nào. Giống
như đang dạy một đứa nhỏ, nàng tuyệt không ngại phiền. Trong lòng dần
dần nổi lên một tia ấm áp, được người quan tâm cảm giác thật tốt.

Tại thế giới hắc ám kia, ta đã sống lâu lắm. Vô luận mở ra mắt, hay là từ
từ nhắm hai mắt, trước mắt luôn luôn là một mảnh đen tuyền. Không ai
quan tâm ta, cũng không có người bồi ta nói chuyện. Tuy rằng lão phu
nhân chỉ là lải nhải lẩm bẩm, ta vẫn nhẫn nại tính tình nghe nàng nói
chuyện. Ít nhất, như vậy, ta sẽ không cảm thấy cô đơn.

Đã nhớ không
nổi bao lâu không nghĩ đến Menfuisu. Nhìn rất nhiều rất nhiều sách, rất nhiều rất nhiều phim truyền hình. Để cho ta thích là thứ gọi là máy
tính. Bên trong, ta có thể nhìn thấy chuyện lạ lẫm, nghe những điều chưa hề nghe, thấy những điều chưa hề thấy. Rốt cục có chút hiểu ra vì sao
Menfuisu sẽ yêu tô vinh, lớn lên trong thế giới như thế này, nữ hài làm
sao có thể không hấp dẫn nam tử của thời đại lạc hậu kia. Tựa như Carol
vậy, làm cho người ta thật sâu bị hấp dẫn vì sức quyến rũ của các nàng.


Nhưng mà, vì sao không ai yêu ta? Cô đơn ở lại thế giới không có người có thể hiểu ta, ta vẫn là ở ban đêm khóc. Lão phu nhân có một đêm không đi.
Dĩ vãng, nàng cùng phụ thân tô vinh đều giúp ta làm cơm tốt, làm gia vụ
tốt rồi rời đi luôn. Bởi vì, ta luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Đối với ta mà nói, bọn họ kỳ thực chẳng khác gì người xa lạ.

Nhìn
thấy con ngồi khóc ở trên sofa. Lão phu nhân đau lòng cực điểm, nàng
nói: “Khuê nữ, không phải chỉ là sinh bệnh một hồi thôi sao? Vì sao ngay cả tính tình đều thay đổi.” Giúp ta lau nước mắt, ta phảng phất như có
thể cảm nhận được nàng rất chân thành với ta. Trong lòng mềm nhũn, ta
ngã vào trong lòng nàng, ôm nàng khóc lớn. Quá khứ… ta thể coi đó chỉ là một giấc mộng không? Có phải… ta có thể chiếm lấy lão nhân giản dị này, coi bọn họ như phụ mẫu ta không?

Nhìn phụ thân tô vinh xoa xoa tay,
đau lòng nhìn ta, lại không hiểu được nên khuyên giải ta như thế nào. Ta đột nhiên thấy trong lòng thoải mái hơn.

Vì Menfuisu, ta một mình
đến thế giới xa lạ tìm kiếm thân thể hắn. Hiện tại, Menfuisu lại không
cần ta, ta lại bị ném vào một thế giới lạ lẫm khác. Vì sao cuối cùng ta chỉ có một mình độc hành. Ta cũng muốn có bạn, ta cũng muốn có người
chân thành quan tâm ta, không phải là vì thân phận nữ hoàng của ta,
không phải là vì xinh đẹp, mà chỉ đơn thuần là vì ta mà quan tâm ta.

“Khuê nữ, có phải con thất tình?” Trong thanh âm của lão phu nhân có chút nghi hoặc.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu. Trước kia ta luôn cho rằng, nàng cái gì cũng không hiểu. Thì ra trong lòng lão phu nhân, cái gì cũng hiểu cả.

” Khuê nữ của ta ưu tú như vậy, làm sao có thể không có người muốn!” biểu tình
của lão phu nhân có chút đau lòng, cũng có chút tức giận.

Ta chớp
chớp mắt. Nếu là trước kia, nói ta ưu tú ta thì ta còn rất có tự tin.
Nhưng dung mạo của tô vinh, bình thường trong mắt ta trước kia xem ra,
cơ hồ có thể được cho xấu xí. Như vậy, cũng có thể tính là ưu tú sao?

“Trên đời này đâu chỉ có một nam nhân! Bảo bối nữ nhi của ta, khẳng định có
thể tìm được nam nhân tốt nhất!” Lão tiên sinh cũng vì ta nổi giận.

Nhìn bọn họ vì ta mà phẫn nộ, ta đột nhiên nở nụ cười. Đúng vậy! Nếu đã đi
đến một thế giới mới, vì sao ta còn phải ôm hết thảy trước kia không
chịu buông ra. Nhìn thời đại này nhiều tình yêu như vậy, sự kiên trì của ta phảng phất như một hồi chê cười. Menfuisu không yêu ta, hắn từ bỏ
ta. Vậy vì sao ta nhất định phải vì hắn thương tâm muốn chết.

Suy xét, nếu là cô nương nơi này, các nàng đại khái sẽ nói, không cần vì một
thân cây mà buông tha cho toàn bộ rừng rậm đi. Trong lòng thừa nhận, bọn họ nói rất đúng. Nhưng Menfuisu cho dù là cây, thì cũng là đại thụ mà
ta thấy ưu tú nhất

“Ba, mẹ…” Vừa mở miệng, ta thử xưng hô như vậy. Thật là kỳ quái, ta thế nhưng không hề cảm thấy lạ lùng.

Lão phu nhân lệ nóng doanh tròng: “Mở miệng là tốt rồi! Mở miệng là tốt
rồi! Mẹ sợ con luẩn quẩn trong lòng! Thật sự là khiến mẹ lo muốn chết!”
Nàng lão lệ tung hoành, ôm ta, cũng khóc theo. Lão tiên sinh cũng mặt
kích động. Nếu không phải là ngượng ngùng, sợ là hắn cũng xông lên muôn
ôm ta một cái.


Nghẹn khóc mấy tháng, ở hôm nay, cùng bọn họ cùng chảy khô. Menfuisu, ta sẽ học quên ngươi.



Không còn là nữ vương, ta cũng không dám xằng bậy ở trong thế giới này. Ở
đây, vô luận là giết người hay là đả thương người, đều sẽ bị bắt lại.
Thậm chí, khả năng sẽ chết. Tính cách lãnh khốc, tàn bạo, ta đều thu
liễm. Nơi này, là một thế giới hoàn toàn mới. Ít nhất, vì phụ mẫu ta,
ta không thể đi sai bước nhầm.

Lần đầu tiên tìm việc, thường nhận
được từ người khác mắt lạnh. Ta thấy tức giận, lại thấy mới mẻ. Ngón tay giật giật, nhịn xuống dục vọng muốn bóp chết bọn họ.

Lần đầu tiên
công tác, bị lãnh đạo phê bình, trong lòng ta vừa chua xót lại chát.
Trong lòng cười khổ, nếu là trước đây, bọn họ sớm đã bị ta lăng trì xử
tử rồi.

Lần đầu tiên đã bị đồng sự xa lánh, ta mạc danh kỳ diệu, lại
giận tím mặt. Trong mắt hiện lên một tia sát ý, lại mạnh mẽ đè nén. Ba
mẹ, còn đang ở nhà chờ ta. Ta không thể xằng bậy.

Lần đầu tiên bị nam nhân sỗ sàng, ta kém chút cầm cây đao trang trí đâm đi qua. Nam nhân dơ bẩn mà cũng dám chạm vào ta. Nhưng ta chỉ là quăng bọn chúng một bạt
tai, rồi quay đầu rời đi.

Thì ra, thế giới này cũng không hoàn toàn
tốt đẹp. Tuy rằng nữ nhân so với trước kia tự do hơn, lại khiến ta còn
phiền não hơn trước kia.

Nhưng vô luận là phiền não đến mức nào, ta
vẫn ôm tâm tính hứng thú đi thể nghiệm. Thẳng đến khi ta dần dần có thể tự nhiên sinh tồn ở trong này. Trong lòng có chút vui mừng, thì ra, ly
khai Ai Cập, ly khai pháp lực tự nhiên trước kia, ta vẫn có thể sử dụng
hai tay của mình nuôi sống bản thân.



Hôm nay, đã xảy ra một
chuyện khiến ta sợ hãi, ta thế nhưng ở trong phòng nhìn thấy một bộ
truyện tên là “Cô gái sông Nile”. Bên trong, thế nhưng vẽ đầy đủ hết
thảy trước kia của ta. Đáng sợ! Làm sao có thể có một quyển sách như
vậy?

Nỗ lực thích ứng phương thức đọc truyện tranh, ta nhìn thấy ta
khi còn sống. Từ lúc yêu Menfuisu như thế nào, đến chuyện bị hắn vứt bỏ
như thế nào, lại gả đến Babylon như thế nào, cuối cùng, điên cuồng mà
muốn trở lại bên người Menfuisu như thế nào.

Rùng mình một cái, thì
ra, ta chính là một nhân vật bi ai như vậy sao? Cầm quyển sách, ta không ngừng run rẩy. Ngay cả nàng cũng không thể thích nàng trong truyện, vì
sao trước kia chưa bao giờ cảm thấy nàng sống thê thảm như thế?


Đáng
sợ nhất chính là, khi ta còn sống, chỉ nổi ở một tờ trang trong sách
này. Phảng phất giống như nguyền rủa, vây ta ở trong một trương giấy
kia. Sau đó, ta rốt cục suy nghĩ cẩn thận. Tô vinh thay thế ta sống
sót, vậy chẳng phải là ta được giải thoát rồi sao. Giải thoát khỏi ma
chú, tránh thoát cái vận mệnh vô cùng buồn cười kia.

Mẹ đến, thấy ta
đang nhìn truyện tranh, chê cười ta đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn là không
lớn. Ta ném truyện xuống, gắt gao ôm nàng. Mẹ sợ hãi, không ngừng an ủi
ta, hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.

Ta lắc đầu không đáp. Ta sao có thể nói được là trước kia ta chỉ sống ở trong sách. Nói ra, lại có ai có thể tin tưởng?

Thật lâu sau, ta mới cho mẹ một cái tươi cười. Nói cho nàng, ta chỉ là nghĩ
tới chuyện thương tâm. Mẹ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng nói, trên đời
không có ai là không có chuyện buồn cả. Nhìn nếp nhăn của nàng, ta đột
nhiên nở nụ cười, thật vui vẻ nở nụ cười. Đúng vậy! Thế giới không có ai là chưa từng đau, ta cũng muốn giống mẹ vậy, thẳng đến khi trên mặt đầy nếp nhăn mà vẫn tích cực đối diện mỗi một ngày.



Hôm nay, có nam nhân tên là Triệu Ninh Hải hướng ta thổ lộ. Hắn là đồng sự của ta, hắn
nói, ngay từ ngày đầu tiên khi ta đến, hắn đã rất thích ta. Hắn hi vọng
ta làm bạn gái hắn.

Ta rất kinh ngạc! Từng lòng đã dào dạt chờ đợi
tình yêu. Nhưng sau khi trải qua tình yêu tuyệt vọng, lòng đã sớm như
nước lặng. Lắc đầu, cự tuyệt hắn. Ta xoay người rời đi.

Triệu Ninh
Hải một chút cũng không thất vọng. Từ ngày thổ lộ với ta, hắn liền liên
tục theo đuổi ta. Giúp ta lấy nước, giúp ta mua cơm, trời nắng thì sợ ta ốm, trời mưa sợ ta ướt.

Ta vẫn trốn tránh hắn, chỉ cần những thứ
hắn đưa, ta đều không nhận. Mỗi khi, ánh mắt thất vọng của hắn luôn
khiến lòng vốn cứng rắn như thiết của ta lại có chút cảm xúc. Ta không
có mĩ mạo, không có quyền lực, vì sao lại có người yêu ta?

Nhóm đồng
sự nói, Triệu Ninh Hải là nam nhân rất tốt. Nói là ta đã sắp ba mươi lăm, hẳn là nên kết hôn. Ta cười không hé răng. Coi như là gái lỡ thì cả
đời, kỳ thực cũng không tệ. Ta hiện tại biết kiếm tiền, có thể tự thân
nuôi sống mình. Không có nam nhân, ta cũng có thể sống được tốt.

Nhưng mọi người nói, khi ta già đi, sẽ hi vọng có bạn, cùng nàng xem mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng nàng tán gẫu, cùng nàng cùng nhau đối mặt cái
chết. Ta nói, ta có cha mẹ là được. Tất cả mọi người đều nở nụ cười. Cha mẹ luôn rời đi trước, chỉ có người yêu mới có thể theo giúp ta cả đời.
Đột nhiên, ta nghĩ tới phụ vương Nepheenmat. Đúng vậy! Sao ta lại quên
rằng hắn cũng rất sớm đã rời xa ta.

Mọi người nói, lấy tuổi của ta,
còn có thể được nam nhân tốt coi trọng như vậy, đó là phúc khí của ta,
khuyên ta phải nắm chắc. Ta có chút mờ mịt, phải không? Quay đầu đánh
giá Triệu Ninh Hải, hắn đang đầy thâm tình nhìn ta.

Ở chỗ không
người, ta hỏi hắn rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào. Triệu Ninh Hải nói,
trên người ta có khí chất yên tĩnh cao quý, tuy rằng bề ngoài không xinh đẹp. Một vài nam nhân luôn âm thầm thảo luận, thậm chí có người đánh
đố xem theo đuổi theo ta kiểu gì. Nhưng hắn không giống thế. Hắn cảm
thấy, tuy rằng ta lạnh như băng, tuy rằng lạnh lùng, nhưng lại rất cô
đơn. Hắn nói, rất đau lòng ta, muốn bồi theo giúp ta.


Nhìn mặt hắn
vẫn vô kì như mọi khi. Ta đột nhiên có một ý niệm trong đầu. Nếu không,
ta liền thử xem xem đi. Nếu hắn thật sự thích hợp ta, ta đây cũng không
để ý kết hôn với hắn. Dù sao, cũng chỉ là vì tương lai tìm cái bạn thôi.

Ba mẹ gặp mặt Triệu Ninh Hải, rất vừa lòng hắn. Âm thầm khích lệ ta rất
tinh mắt. Nói rằng đây là nam nhân tốt, đáng giá cả đời phó thác. Ta
nhìn khuôn mặt nghiêm cẩn của bọn họ, đồng ý đề nghị của bọn họ. Hai
người đã cảm thấy không sai, vậy ta liền kết giao với hắn đi.

Cuối cùng, chúng ta theo nước chảy thành sông kết hôn, còn sinh đứa nhỏ.

Ngày cứ như vậy bình bình đạm đạm trôi qua. Có một ngày, hắn uống say.

Hắn nắm lấy bờ vai ta, rung mạnh khiến đầu ta choáng váng. Hắn nói, hắn yêu ta như vậy, vì sao ta vẫn duy trì khoảng cách với hắn.

Yêu ta? Cuộc
sống bình thản như vậy cũng là tình yêu sao? Ta có chút mê hoặc. Mỗi
ngày, chúng ta trừ bỏ công tác, thì chính là ăn cơm. Đứa nhỏ thì ném cho phụ mẫu ta, chúng ta vẫn giống như trước kết hôn vậy, vẫn tự do tự tại.

Trừ bỏ ban đêm ở trên giường, ta tận tình hưởng thụ sung sướng mà hắn mang
đến ra. Còn những lúc khác, ta vẫn là nhàn nhạt, nhàn nhạt nhìn hắn,
nhàn nhạt công tác, nhàn nhạt mà đối diện hết thảy. Nguyên tưởng rằng,
ta sẽ cứ như vậy quá cả đời.

Ta cuối cùng cho rằng, tình yêu nên
giống như ta yêu Menfuisu vậy, yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa
nhiệt liệt lại tuyệt vọng. Cuộc sống với Triệu Ninh Hải, cũng là tình
yêu sao?

“Rốt cuộc em có tâm hay không?” Ánh mắt trượng phu đỏ lên, thanh âm như khóc làm lòng ta run lên.

Trong lòng đột nhiên nổi lên một tia đau lòng. Hắn luôn bao dung ta như vậy,
hôm nay thế nhưng lại không khống chế được thành như vậy. Chẳng lẽ, thật sự là do ta không đúng?

Hắn bỏ ta, mấy ngày không thấy trở về.

Ta rất vô vị, ngủ không ngon. Triệu ninh hải vẫn luôn ở bên người ta. Giờ
hắn đột nhiên rời đi, ta cảm thấy không chút thói quen. Làm chuyện gì
cũng nhớ đến hắn, nhớ đến mức cả người có chút ngu si. Mẹ nói, là do ta sai. Lần này, hẳn là ta nên đi giải thích với hắn.

Khi tìm được hắn, hắn đang say rượu bất tỉnh nhân sự. Bạn của hắn nói, ta làm hắn thương tâm.

Chạm vào gò má gầy yếu của hắn, ta có chút hối hận. Những năm gần đây, hắn
đối xử với ta vô cùng tốt. Vô luận là chuyện gì, hắn luôn lo lắng cho
ta trước. Nhóm đồng sự nói, phúc khí của ta rất tốt. Cẩn thận ngẫm lại,
đúng là có chuyện như vậy. Rất nhiều hôn nhân của đồng sự đều xuất hiện
vấn đề, nhưng hắn, vẫn giống như trước khi kết hôn, vừa tri kỷ vừa ấm
áp.

Chờ hắn tỉnh lại, ta ôn nhu nở nụ cười.”Về nhà thôi!”

Nắm lấy
tay hắn đang thụ sủng nhược kinh, chúng ta sóng vai đi về nhà. Tại khắc
này, ta hoàn toàn dứt bỏ những thứ liên quan đến nữ hoàng Asisu. Hắn là
trượng phu của ta, là nơi mà nửa đời sau ta dựa vào. Vì sao cứ phải níu
chặt quá khứ không buông, ta cũng phải sống cuộc sống của bản thân ta
chứ.

Hiện tại, ta có trượng phu, có đứa nhỏ, có ba, cũng có mẹ. Cho nên, Menfuisu, vĩnh biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận