Đồng Nhân Phong Khởi Thương Lam

Sau tiếng nói đó , mọi người đều đồng thời nhìn qua , chỉ thấy một người có khí chất lạnh như băng đang đứng ở đó . Rất giống Hàn sư huynh của bọn họ .

Tiểu Vãn thấy Tử Hạ thì miệng khẽ mở : " Ca ca ... "

Con ả kia thấy Tử Hạ thì lòng càng chán ghét , ả nói : " Ca ca của phế vật thì cũng là phế vật thôi !!! Cần gì phải kiểm tra !!! "

Đám người nọ cũng hô theo :

" Đúng đó !! "

" Hóa ra là ca ca của phế vật !! "

" Cũng như nhau thôi , đúng là huynh muội !! "

"..."

Bên người của Hư Côn Biện

Anh Ninh Chân Nhân nhìn thấy Tử Hạ thầm đánh giá : " Rất đẹp , lạnh lùng và nguy hiểm . Có vẻ hơi giống Hàn đồ đệ. "

Kỳ Ninh Chân Nhân cũng đầy mặt vẻ hứng thú : " A , không biết là có kỳ tích gì không đây ? "

Lão đầu cũng đánh giá : " Ta cảm nhận được có sát khí rất nặng phát ra từ hắn a ... "

Tông chủ cũng nói : " Để xem hắn có tư chất gì ? Nếu như giống nha đầu kia thì miễn đi ~ "

-------------------------

Bên này Tử Hạ một mặt lạnh lùng , mặc kệ những lời nói vô bổ ngoài tai mà bắt đầu di chuyển .

Nhảy lên , xoay vòng , nghiêng người , phóng tới . Quá trình xảy ra có chút nhanh .

Kỳ Ninh Chân Nhân thấy thế mắt liền tỏa sáng : " Hảo, khí chất cùng căn cốt !! "

Anh Ninh Chân Nhân nghe thế thì chen vào : " Đừng có vội đánh giá như con nha đầu phế vật khi nãy đấy . "



Đám phàm nhân nhìn ngơ ngẩn :

" Sang bên kia được kìa !! "

" Rất dễ dàng !!! "

" Hắn đẹp quá !! "

".."

Còn con ả kia thì tức giận khôn xiết , nhưng vẫn hi vọng linh căn của Tử Hạ giống Tiểu Vãn để ả cười nhạo một phen .

' Ta xem xem ngươi có hơn nha đầu kia ! '

-----------------------

Bên đây , Tử Hạ tâm bình tĩnh bước từ từ đến trung tâm Trắc Linh Đài . Đợi hồi lâu cậu thấy được linh căn không có gì phản ứng , Tử Hạ liền nhắm mắt lại , đứng chờ như tượng .

Kỳ Ninh Chân Nhân thấy thế liền tiếc nuối : " Hóa ra cũng là phế vật !! "

Đám người còn lại thì thở dài thường thượt .

Tiểu Vãn thấy linh căn của Tử Hạ ngay cả động một chút cũng không thì lo lắng : " Ca ca .... "

Còn đám người bên dưới thì sao ?
Tức nhiên là được con ả kia kích động rồi : " Ha ha ha , quả nhiên phế vật cũng vẫn là phế vật !! "

" Đẹp thế kia mà ... "

" Thành phế vật a ~ "

"..."

Đợi cả 3 phút vẫn không có động tĩnh gì

Anh Ninh Chân Nhân thấy thế thì chán nản : " Thôi ta về ngủ đây !! "

" Ta cũng vậy!! "

" Ta cũng đi nữa !! "

Ngay khi bọn họ muốn đi được 2 bước thì đột nhiên có người hét lớn : " Các ngươi mau nhìn kìa !!! "

Con ả kia nhìn thấy thì cũng hết hồn , kinh ngạc mà trợn mắt : " Cái gì ? Làm sao có thể ? "

Kỳ Ninh Chân Nhân vẻ mặt kinh ngạc : " Có chuyện gì vậy ? "

" Hiện tượng này chưa bao giờ xảy ra !"

--------------------------------

Bởi vì cả Trắc Linh Đài đều bị một màn sương bao phủ lạnh giá , mặt đất đóng lên một lớp băng dày nhô lên từng phiến băng nhọn đang không ngừng lan ra .

Như đang giam cầm chính Tử Hạ  , còn cậu vẫn đứng thẳng lưng như một pho tượng , mắt vẫn nhắm ghiền .

Màn sương mỏng lạnh giá bao trùm khắp nơi .

Đám người bên kia run run cảm nhận được sự lạnh giá :

" Lạnh quá !! "

" Thật lạnh !!! "


" Chân ta tê rần luôn rồi , lạnh quá !! "

"..."

Đám người Hư Côn Biện

Kỳ Ninh Chân Nhân liền không nhịn được mà run run một cái : " Hảo lạnh giá a ~~ "

Anh Ninh Chân Nhân cũng không kém : " Hắn là được đúc từ băng ra à , lạnh quá !! "

Lão đầu thì ngạc nhiên : " Chẳng lẽ hắn là ________ "

Tông môn cũng gật đầu mỉm cười to : " Ha ha ha , xem ra trời không phụ lòng người . "

Kỳ Ninh Chân Nhân liền nhíu mày : " ! "

"..."

Tiểu Vãn thì đang lo lắng cho ca ca bị giam cầm trong đám băng nhọn đến muốn rơi lệ .

Còn Hàn Ảnh Trọng thì thầm nghĩ : ' Chẳng lẽ , hắn là Băng Linh Căn giống hệt mình...?! '

-----------------------------

Đáp lại câu trả lời của tất cả mọi người là một cây cột sáng chói giống như của Tiểu Vãn chiếu xuống trước mặt Tử Hạ . Một con rồng liền xuất hiện ' GRÀO ' một cái cảm giác rung trời lỡ đất , kèm theo hơi thở lạnh giá .

Sau đó liền quấn quanh người Tử Hạ tỏa ra từng đợt khí lạnh  , thanh kiếm Băng Linh Căn liền sáng đến rực rỡ đi đến trước mặt Tử Hạ .

Chứng tỏ Tử Hạ là một dị linh căn , Băng Linh Căn hiếm có trăm năm xuất hiện một lần .

•[ Ánh sáng mạnh mẽ , hàn khí ngất trời , hắn đứng hiên ngang trong nơi băng giá ấy , nơi giam cầm trái tim  lạnh giá đang bị xiềng xích của hắn ]•

_________ Trích trong Lịch Sử Huyền Tịch Tông .

---------------------------------------

Ngay từ giây phút nhắm mắt lại kia cậu lại quay trở về với bóng tối lạnh lẽo , không một tia ánh sáng , không có Tiểu Vãn và cũng không có______      ' hắn ' .

Cô đơn đứng đó nhớ lại kí ức đau khổ kia , kí ức đen tối mà tồi tàn không gì có thể nói . Nó như một con ác quỷ ám cậu mỗi đêm . Rất đáng sợ .

Nó làm trái tim ấm áp của cậu dần lạnh giá , xích sắt lại càng nhiều hơn , cứ như khóa cậu lại trong quá khứ .

Thân thể chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo như dưới đêm giáng sinh mùa đông giá lạnh định mệnh năm ấy .

----------------------------------


Ngay khi đôi mắt vừa mở ra , tất cả liền ' Răng rắc ' ' Cheng ', các mảnh sương mù , băng mỏng liền tan biến thành từng mảnh nhỏ như tuyết rơi vậy , bay khắp cả Trắc Linh Đài .

Người người đứng xem đều thích thú mà chợp lấy nó , cười đùa vui vẻ .
Mấy có ai để ý , chỉ riêng mình Tiểu Vãn , hắn và các người bên Hư Côn Biện để ý tới .

Ánh mắt của Tử Hạ khi mới mở ra tuy rất đẹp nhưng mà nó lại trống rỗng không một tia sáng như một con rối , ánh mắt lạnh giá mà sâu hun hút , có chút u buồn như một u linh , không còn gì ngoài sự hờ hững không để ý tới ai trong mắt .

Tất cả bọn họ đều cảm giác được , trái tim của cậu , giá lạnh đến cỡ nào nhưng lại không thể chấp nhận sự ấm áp , cứ như một loại miễn cưỡng nào đó rất thống khổ ép phải chấp nhận mà không để lộ ra ngoài .

" GRỪ !!! "

Tiếng rống của con rồng sương băng đánh thức Tử Hạ , ánh mắt màu đen mị hoặc trống rỗng ngay lập tức liền sáng lên . Con rồng như mãn nguyện rồi biến mất thành từng con bươm bướm màu băng bay đi . Chỉ còn một mình thanh kiếm Băng Linh Căn cùng Tử Hạ đứng đó .

Tiểu Vãn lúc này mắt đã ươn ướt , chạy đến ôm chầm lấy Tử Hạ mà kêu ' Ca ca ' làm cho Tử Hạ sửng sốt .

" Tốt quá rồi ! Huynh khi nãy thật đáng sợ , cứ như có thể biến mất lúc nào vậy !!! "

Tử Hạ nghe thế liền biết Tiểu Vãn lo cho mình thì mỉm cười ôn nhu mê hoặc nhân thế , ánh mắt thành bán nguyệt , khóe miệng vung lên  : " Ân , huynh sẽ không như vậy nữa !! "

--------------------------
Hết chương 18

Hô hô !!

Thấy bất ngờ vì bàn tay vàng của ta chưa ???

Chúc mọi người có một ngày tốt lành vào ngày mai nha ~~~

Ta mệt rồi nên chuồn ây ( >_< )

P/S : ta cảm thấy diễn biến quá nhanh a ~ , ai trụ không được thì tạm biệt nha ta không ép.

Beta 16/1/2019
Dia_Death


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận