Đồng Nhân Thiếu Nữ Lớn Nhà Kamado


"Đã hơn mười hai năm khi mình trọng sinh ở đây rồi..."Cô bé có mái tóc dài nâu đỏ thở dài nhìn mây xanh, đôi mắt đỏ phấn lóe vài tia ánh tím, khuôn mặt lạnh nhạt nhưng mạnh mẽ, trên người mặc bộ kimono dễ hoạt động màu xanh chuyển hồng, họa tiết lá tre, người thắt đai lưng hình tre vàng kẻ sọc, cô bé đeo một chiếc bông tai hình mặt trời.

Đã vậy cô bé còn nằm hẳn xuống nền tuyết trắng, nằm như vậy quá dễ cảm lạnh mà.- Onee-chan! - Một cô bé có khuôn mặt hao hao giống nó, chỉ khác là đôi mắt là màu hồng xẫm và mái tóc đen búi gọn, trên người cô bé mặc bộ áo trắng nội trợ che đi bộ kimono hồng họa tiết ngôi sao.

Khuôn mặt dịu dàng hiền lành, đôi má ửng đỏ vì lạnh, thở ra khói mờ.Cô bé bước ra từ bụi cây khô, gương mặt nghiêm túc đáng yêu, cô bé cất giọng thiên sứ quở trách:- Onee-chan! Anh hai đang kiếm chị kìa! Nee-chan đã nhặt xong Hoa Vĩnh Cửu chưa?- Nezuko-chan, Hoa Vĩnh Cửu khó kiếm lắm đó! - Cô gái cứ nằm ườn, âm thanh chuông bạc dễ nghe vang lên.- Bởi vì nó khó kiếm nên Nii-san mới dẫn chúng ta ra cánh rừng này chứ! - Nezuko ửng hồng giận dữ.- Hừm, Nezuko-chan cứ kiếm trong giở kìa! - Cô bé chỉ tay vào cái giỏ nhỏ bên cạnh chỗ nằm.Cô bé búi tóc đành bước đến chỗ cô gái nằm, cô bé ngạc nhiên khi trong giỏ lại đầy những bông Vĩnh Cửu.- Nee-chan tài thật đó, chị hái từ bao giờ vậy?! - Nezuko bối rối.- Tamako-chan, Nezuko-chan! Hai em đây rồi! - Giọng nói ấm áp phát ra từ bụi cây, cậu thiếu niên có vết sẹo to tướng trên trán, mái tóc nâu đỏ, đôi mắt đỏ nung đất, trên môi cậu luôn nở một nụ cười hiền lành, cả người choàng bộ cờ xanh, một tai cũng đeo chiếc bông tai hình mặt trời, trên vai đeo giỏ đầy than.

Trên mặt đặc biệt đầy thứ như nhọ đen.- Nii-san! - Nezuko chạy đến, cô bé lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi trên má đồng thời kì sạch đống nhọ trên mặt TanjiroBỗng nhiên cô bé thảng thốt:- A! Phải rồi, em còn phải đến chăm Rokuda - san nữa, chắc bây giờ em ấy khóc lắm, hai người cứ làm việc đi nha! - Nói rồi cô bé chạy vội vào trong cánh rừng già khô queo.- Tamako - chan, em không làm gì sao? Đừng nằm như vậy, dễ cảm lắm! - Tanjiro ngồi xuống chỗ cô em gái nhỏ lười biếng.- Nii-san, em đã hái hoa xong rồi! - Tamako đành ngồi dậy, con bé với chiếc giỏ cạnh đưa cho Tanjiro làm chứng.- Vấn đề không phải làm rồi hay không.

- Cậu xoa đầu Tamako.

- Mà là em có biết sử dụng thời gian không.Cả hai im lặng...- Nii-san, năm nay cha bảo em sẽ nhảy điệu múa Hỏa Thần- Tất nhiêm rồi, Tamako - chan múa đẹp nhất nhà đấy, vũ điệu đó khó thế mà em vãn múa đẹp đó thôi.


- Tanjiro cười tươi rói.- Nii-san...!- Tamako cảm động, người anh này vẫn luôn cổ vũ cô vô điều kiện.- Tamako - chan là thiên tài mà, nhờ Tamako mà anh đã biết đến kiếm đó, cả chiêu thức Hơi thở của Mặt trời nữa, anh đã biết được hơn mười thức rồi, nhờ Tamako - chan cả đấy! - Tanjiro ấm áp nói.- Đó là nhờ nỗ lực của Nii-san thôi.

- Tamako vội phủ nhận, còn bé liền nói.

- Thôi, chúng ta đi bán đi!---Hai đứa vội đi xuống làng, trên đường xuống cũng tạt qua nhà vì Tamako muốn lấy túi da đựng tiền.Khi Tamako đi ra thì bị mẹ lôi vào chùi mặt, mẹ mắng yêu nói:- Hai đứa này, làm gì mà mặt mũi lấm lem hết vậy?! - Nốt rưồi gần miệng mẹ cười duyên nhìn hai đứa.- Khi tuyết rơi, thì ở ngoài sẽ nguy hiểm lắm.

- Mẹ vắt mũi cô.

- Sẽ ổn hơn nếu hai con không đi.- Sắp sang năm mới, nên mọi người sẽ muốn ăn mừng cho thỏa thích.

Con chỉ đi bán một ít than thôi! - Tanjiro nói khi mẹ cậu lấy chiếc khăn lau đi những chỗ lấm lem mặt mày mà Nezuko chùi không sạch.- Phải đó, mẹ, con và Nii-san bán một chút đồ rồi sẽ về mà! - Tamako bồi thêm, con bé xách chiếc giỏ đầy Hoa Vĩnh Cửu.- Cảm ơn các con! - Mẹ cười nhẹ.- Onii-chan, Onee-chan hôm nay anh chị lại xuống làng nữa à?!! - Shigeru từ đâu ra hét lên, cậu bé tỏ vẻ mong muốn được đi cùng.- Em cũng muốn được đi! - Hanako cũng hùa theo.- Ể ể ể...!- Takeo từ phía sau đang bổ củi đang có vẻ không vui lắm.- Không được! Các con không thể đi nhanh bằng anh Tanjiro và chị Tamako.

- Mẹ vội ra ngăn cản.


- Bởi vì hôm nay anh chị các con không thể hấp tấp được, các con không thể nghỉ chân nếu đi với anh chị hai các con.Mặc cho mẹ khuyên ngăn, cả đám tụi nhóc cứ níu Tanjiro và Tamako, Tanjiro thấy Takeo đang phừng phừng giận dỗi thì an ủi cậu nhóc:- Takeo, em chặt cho anh mấy cành củi nha, em làm được mà, phải không?Takeo vẫn chu môi giận hờn:- Em đoán là...!chắc được.

- Cậu bé quay ngoắt đi.

- Em tưởng là tụi mình sẽ làm cùng nhau.Hanako và Shigeru cứ bám Tamako, cô bé xoa đầu hai đứa trẻ, dịu dàng nói:- Ngoan nào, khi về chị sẽ mua Dango cho mà ăn.Nghe tới đồ ăn là cả đám ngoan ngoãn hẳn.---- Đi cẩn thận cho Onii-chan!- Nhớ mang Dango về cho em đó, Onee-chan!Mẹ và ba đứa nhóc vẫy tay chào, nền tuyết trắng phủ xóa dấu chân hai đứa trẻ, đi xuống làng thôi mà cứ như đi chơi xa không bằng ý.

- Nii-san, mọi người yêu quý anh chưa kìa! - Tamako cười phì nói.- Mọi người cũng rất mến em mà! - Tanjiro xoa đầu cô bé, mỗi người mỗi chiếc bông tai đi xuống đình làng.- Onii-chan, Onee-chan! - Giọng nói thiên sứ từ đâu vang lên.- Nezuko - chan! - Tamako chạy đến chỗ bảo bối Rokuta và Nezuko.- Em mới ru Rokuta ngủ, tại vì em ấy bắt đầu làm ồn.

- Nezuko bồng cậu em út đang ngủ say sau lưng.

Tanjiro xoa đầu Rokuta, Tamako đặt một nụ hôn lên má ấm nóng của cậu bé.- Em ấy cô đơn vì cha mất.


- Nezuko mỉm cười nhẹ.

- Giống như mọi người đều dính lấy anh hai và chị hai đó.Cả hai đứa tiếp tục đi dưới bông tuyết, đâu đó văng vẳng hai chữ "Bảo trọng" của Nezuko bên tai.Vừa xuống làng, những bông hoa tuyết trắng xóa đậu xuống mái tóc đỏ nâu thẫm của hai đứa nhóc.

Cả hai thở ra khói, mùa đông năm nay lạnh quá, nên mọi người rất thích đốt than và ngắm ngửi bông Vĩnh Cửu bất tử.Hoa Vĩnh Cửu như tên của nó, loài hoa này sẽ không bao giờ tàn khi chủ nhân của nó chết, một loài hoa kỳ lạ, nhưng độc đáo và đẹp, Tamako đã tặng cho mỗi người trong gia đình một bông, vì bông hoa này còn tượng trưng cho tình yêu, tình thương trong gia đình sẽ sống mãi.- Tamako - chan, tới làng rồi! - Tanjiro lay em gái đang mơ mơ tỉnh tỉnh trong những suy nghĩ điên rồ của mình.Khi xuống giữa làng, mọi người nhanh chóng nhận ra hai anh em tốt bụng của nhà Kamado.

Họ được chào đón nồng nhiệt:- Ôi, không phải là Tanjiro - san và Tamako - chan đó sao?! - Vào những ngày như vậy hai con có thể nghỉ trên núi, mà làm việc tốt nhé! Nhưng hai đứa sẽ bị cảm lạnh đấy.- Cảm ơn con vì lần trước đã sửa cái cửa trượt cho bác, Tanjiro à!- Tamako, cảm ơn con vì đã làm mối cho Sakura nhà bác!- Này, bác muốn mua ít than.- Cho cô năm bông Vĩnh Cửu!Bỗng một cậu thanh niên bị mẹ đập cho chảy máu mũi, má ửng đỏ vì bị vả cho liên tiếp vào mặt, cậu bé thấy Tanjiro như một vị cứu tinh vậy:- AAAA, TANJIRO! Mừng là cậu ở đây!- Cậu như sắp khóc đến nơi vậy.

- Cậu có thể nói xem ai là thủ phạm làm vỡ mấy cái chén đĩa này không? - Máu mũi cậu ta chảy đến mép, nhưng mà cậu ta vẫn cố gào lên.

- Làm ơn giúp tôi~~Xin hãy ngửi cái này! - Cậu đưa những chiếc đĩa vỡ đặt trên vải cho Tanjiro.Phải rồi, năng lực đặc biệt của Tanjiro đó là thính giác, cậu sở hữu chiếc mũi tuyệt vời, Tanjiro ghé sát đống chén vỡ, ngửi một hồi.

Cậu kết luận:- Nó có mùi mèo.Bà mẹ khó tin nhắc lại:- Thật sao? Mèo?Cậu nhóc kia như bắt được vàng, lập tức gào lên vì khi nãy bị oan ức với mẹ:- THẤy CHƯA!? Không phải là con, con nói rồi!!!Một người khác liền kêu lên giúp đỡ:- Tamako, con có thể xem chú chim vàng anh của ta đậu ở đâu không? - Một bác gái cầm chiếc lồng chim bằng tre hớt hải chạy tới, theo sau là hai đứa con mệt lả bị lôi theo.Khác với Tanjiro, Tamako có thị giác đặc biệt, cô bé có thể nhìn xa hơn người thường, tối đa là mười mét.


Khuyết điểm ở năng lực trời ban này là, nếu sử dụng quá nhiều có thể ngất và bắt buộc phải ngủ những ba ngày để hồi phục.Tamako nhìn lướt qua làng, nhìn thấy một chim vàng anh đang đậu trên một mái phủ tuyết khác.

Cô bé chỉ vào ngôi nhà xa hơn hai mươi bước chân:- Nó ở kia, trên mái nhà bác Ken!- Cảm ơn con.

- Bác ta cùng hai đứa con lớn bên cạnh đang cầm vợt đuổi theo.- Tanjiro, Tamako, hai đứa giúp chú mang đống hành lý này đi! - Lại là một người khác cần sự giúp đỡ....Khi ánh chiều bắt đầu nhợp nhòa, trời cũng bắt đầu tối...Hai đứa trẻ cũng phải trở về nhà, hai đứa vừa đi qua một căn nhà gỗ, thì bác Saburoujii từ trong nhà lập tức gọi:- Nè, Tanjiro, Tamako, các con đang trở lại núi à?Tanjiro định trả lời thì bác lập tức nói:- Không được đi, nguy hiểm lắm.Tanjiro liền nói:- Nhưng mũi con thính lắm, đôi mắt của Tamako cũng sáng nữa, chúng con sẽ ổn thôi.- Ta nói con ở đây đêm nay.

Lại đây.

Quay lại đi!- Nhưng...!- Tanjiro định từ chối, cậu muốn về nhà ngay, nhưng Tamako thì...!con bé thế nào cũng được.- Đủ rồi, lại đây! - Rồi gương mặt bác trở nên nghiêm trọng.

- Quỷ sẽ xuất hiện.Lúc Tanjiro do dự thì Tamako níu tay cậu, cô bé gật đầu, tỏ ý đừng lo.--- Tanjiro cùng Tamako vừa ăn cơm vừa nghe bác Saburoujii kể chuyện, Tanjiro lắng nghe rất kĩ, còn Tamako thì cứ cặm cụi ăn cơm, thi thoảng nó nghe lọt vài từ như "quỷ ăn thịt người" hay "các con sẽ bị ăn thịt" hoặc "ra ngoài vào ban đêm sẽ rất nguy hiểm."Buổi tối, Tanjiro và Tamako nằm chung đệm, Tamako đã ôm anh để cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng Tanjiro cứ hỏi:- Vậy quỷ...!không vào nhà được ạ?Saburojii - san quay mặt đi, bác cầm điếu tàn, nói một cách trầm lặng:- Không, chúng có thể.Tanjiro mơ màng nói, cậu không hề để ý rằng cuộc nói chuyện của hai người sẽ khiến cho Tamako mất ngủ:- Trong trường hợp đó...mọi người...sẽ bị quỷ ăn thịt...Bác vẫn quay mặt đi:- Các thợ săn giỏi nhất sẽ giết quỷ cho chúng ta.

Từ lâu lắm rồi.Tanjiro không hỏi nữa, nhưng Tamako biết anh hai cô bé đã ngủ, nó chỉ biết ôm anh thật chặt, rúc vào người cậu anh, nhắm mắt và nghe nhịp đập ấm áp từ trái tim anh cô bé.Từ lúc nào, Tamako đã chìm vào giấc ngủ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận