[Đồng Nhân Tiết Hiểu] Ma Đạo Tổ Sư - Chi Dương Diệu Tinh Trần

Lúc này một thanh trường kiếm từ bên ngoài lao vào cắm thẳng vào tường. Thật may cho Tiết Dương lúc nãy đứng cách khá xa hướng kiếm bay đến, hắn lập tức lui về phía sau, rút Hàng Tai đâm về phía kiếm nọ. Thanh kiếm như được dẫn dắt, hai kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang thật lớn. Hàng Tai nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Ngoài cửa im lặng một mảng, vừa rồi còn nghe tiếng chim sẻ mổ thóc ngoài sân nhưng giờ không gian đã hoàn toàn tĩnh mịch.

Tiết Dương cười khẩy: "Yah, hóa ra là Nghiễm Ninh Chi sao? Như thế nào mà ngươi không dám xuất đầu lộ diện đấu với ta một trận lại còn đánh lén?"

Không có tiếng trả lời, không gian tiếp tục rơi vào trầm mặc, song phương đều không động thủ, như thăm dò lẫn nhau hành động tiếp theo của kẻ thù, bầu không khí có chút khó thở.

Đột nhiên xoạt một tiếng, một thoáng sau hàng loạt những thanh kiếm lao vào phòng với tốc độ chóng mặt, có vẻ như bên ngoài thật sự có thể thấy rõ được tình hình bên trong. Tiết Dương không yếu thế giơ Hàng Tai chống trả, tuy nhiên hết kiếm này rơi xuống thì đến thanh khác tấn công đến. Bản thân hắn có thể né tránh dễ dàng nhưng nhìn sang người bên cạnh vẫn đứng im như tượng nãy giờ, hắn không khỏi thở dài.

Tiết Dương nói khẽ với Hiểu Tinh Trần đang đứng gần đấy: "Ngươi mau vào phòng bếp trốn đi, mặc dù kiếm nhắm vào ta nhưng nếu bọn chúng không cẩn thận sẽ đả thương ngươi."

Hiểu Tinh Trần thản nhiên nói: "Ta trước giờ chưa từng phải trốn tránh điều gì."

Tiết Dương đè thấp giọng, mắng: "Đạo trưởng thối, đến giờ còn bày đặt."

Ngoài cửa vang lên tiếng đàn, thanh âm dễ nghe, tiếng đàn róc rách như tiếng suối chảy từ ngoài truyền vào, vây quanh hai người.


Tiết Dương thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng chắn phía trước Hiểu Tinh Trần. Hắn thật sự không nghĩ lần này tên tiểu tử Nhiếp Hoài Tang kia có thể thỉnh được nhiều đạo sĩ tụ tập thành một chỗ để giết hắn như thế. Tiếng đàn kia tuyệt đối là tuyệt cầm giết người, bắt đầu từ khúc Thanh Nhã chi âm khiến cho người nghe mê mẩn, thần trí bất định. Đến cuối cùng khi đã hoàn toàn khống chế được linh hồn người ấy, âm thanh kia sẽ chẳng khác gì lưỡi dao cắt đứt sinh mệnh khiến chủ thể hồn phi phách tán.

Qủa nhiên chẳng bao lâu sau, tiếng đàn thanh âm càng ngày càng gay gắt, trong khoảng thời gian ngắn biến hóa khôn lường, có thể nghe được như tiếng gào thét xẹt qua. Tiết Dương trợn trừng mắt nâng kiếm phòng vệ, Hàng Tai đôi lúc đánh vào không khí phát ra tiếng leng keng của kim loại như chặt đứt một thứ vô hình nào đấy.

Hắn đang cố gắng tập trung tinh thần, không để ý ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ngày càng đến gần. Tiết Dương nâng mắt, đột nhiên thả lỏng tay, vung kiếm chém vào không trung, điệu bộ thật vui vẻ như trút được gánh nặng.

Tống Lam như nghe được sự điều khiển của Tiết Dương phải tiêu diệt kẻ đánh đàn trước cửa. Y không chần chừ vứt bỏ giỏ đựng rau trong tay, rút ngay Phất Tuyết, hướng âm sơn cư sĩ (đạo sĩ đã ẩn cư) đánh tới. Tiếng đàn ngưng bặt, âm sơn cư sĩ thu hồi cầm né tránh kiếm vung tới. Thấy tình hình chuyển hướng xấu, đột nhiên nhảy ra vị đạo trưởng này, lợi dụng Tống Lam sơ hở không chú ý Mộc Ngư Bán Lão đang đứng ở gần gốc cổ thụ lập tức cầm lá bùa viết bằng máu dán lên lưng y. Tống Lam bị định trụ, hoàn toàn không cử động được. "Tháp –tháp—tháp—" tiếng điệu gõ mõ vang lên, y buông rơi kiếm và thật sự bị khống chế. Dù Tiết Dương có cố triệu hồi Tống Lam thế nào đi nữa cũng vô tác dụng.

Tiết Dương tức giận mắng một tiếng, cảm thấy thật kỳ quái. Hắn không hiểu nổi tại sao bùa kia lại có thể điều khiển hung thi đã bị đinh cắm vào đầu, vốn dĩ phải nghe lời chủ nhân là hắn mới phải, chẳng lẽ lần này là Ngụy Vô Tiện ra mặt?

Tống Lam bị dẫn dắt rời đi, tiếng đàn lại tiếp tục xướng lên, lần này càng nhanh chóng, không còn khúc nhạc dạo, trực tiếp trở thành đao quang kiếm ảnh lực sát thương vô cùng lớn.

Tiết Dương bất đắc dĩ, từ trong lòng lấy ra âm hổ phù giơ lên. Hắn huýt một tiếng sáo thật dài, phòng ốc xung quanh như ẩn như hiện trong màn sương. Bấy giờ Qủy Hồn đã vây xung quanh căn phòng, có thể ngăn trở ngoại giới tập kích.

Đây là Cấm Xá Chi Thuật bậc cao nhất và cũng là trọng yếu nhất. Nếu nói những thuật Cấm Xá lúc trước hắn sử dụng chỉ dùng để công kích người khác thì lần này chỉ là thuần túy tự vệ nhưng đòi hỏi linh lực cao, đem chính mình đặt bên trong một kết giới, ngăn chặn toàn bộ sự tác động của người khác đến mình.


Kỳ thật Tiết Dương có thể triệu hồi những cô hồn dã quỷ phụ cận quanh đây, thu thập thành một nhóm nhỏ vì dù sao nơi này cũng là nghĩa trang hoang vắng xác người rất nhiều. Thế nhưng chủ động tập hợp năng lực như thế rất nhanh sẽ hao tổn năng lượng cường đại của âm hổ phù. Âm hổ phù trên thực tế có thể điều khiển hành động của Qủy Hồn, nguyên nhân đơn giản vì trên bề mặt được bao bọc bởi chú Thượng Cổ Huyền Thiết, bên trong chứa đựng từ lực cường đại. Âm hổ phù được chia làm hai khối, một khối cực dương và một khối cực âm, khi hợp làm một sẽ có khả năng sinh vùng từ trường lớn. Mà vốn dĩ thi thể Qủy Hồn mang từ lực, chính vì vậy âm hổ phù có thể lợi dụng khống chế ra lệnh theo ý muốn.

Tiết Dương lúc ấy vì phòng ngừa kẻ khác âm mưu đoạt lấy âm hổ phù, liền lấy mất một mảnh nhỏ trên khối cực âm sau đó ngụy trang gắn lại bằng chính răng của mình cũng như mảnh thiếu kia được giấu trong miệng hắn. Như vậy cho dù người khác có cướp được chăng nữa cũng chỉ có thể sử dụng hữu hiệu một vài lần. Âm hổ phù hoàn chỉnh bị phá hỏng, cường độ từ trường sẽ tùy lần sử dụng mà tiêu hao năng lượng, từ lực giảm dần cho đến khi trở thành một khối sắt vụn.

Mà Tiết Dương khi đó chết đi, linh hồn tự động bị âm hổ phù hút vào bên trong. Tô Thiệp lúc đấy cho rằng hồn phách hắn bị Lam Vong Cơ đánh tan, liền không thèm quản, đem thi thể hắn ném tại mộ phần Kim Thị. Sau này Kim Quang Dao chết đi, vì hồn phách hắn được bảo toàn hoàn hảo liền trùng sinh trở lại nhân gian.

Thế nhưng khi hắn thu hồi âm hổ phù từ trong một ngôi mộ ở Lan Lăng Kim Thị nơi Kim Quang Dao giấu nó, sau một lúc sửa chữa ghép lại, hắn phát hiện ra kỳ thực âm hổ phù cũng chẳng còn bao nhiêu hiệu lực, từ trường thật sự rất yếu. Hắn lấy mảnh ghép còn lại trong miệng gắn vào vị trí răng của hắn trên khối phù triện, tuy rằng đã khôi phục nhưng chung quy vì đã bị phá hỏng qua, cực âm đã không còn phát huy được sức mạnh như trước nên tóm lại vẫn chỉ có thể sử dụng hữu hạn số lần. Hắn lúc trước vì cứu Hiểu Tinh Trần nên đã tiêu tốn khá nhiều năng lực của nó, nghĩ rằng từ nay khi đã có người kia mọi chuyện sẽ dần dần đi theo quỹ đạo hắn muốn, chỉ cần thời gian. Hóa ra mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, nếu bây giờ tiếp tục dùng đến một lúc nào đó thứ này sẽ chẳng khác gì phế phẩm.

Hiện tại Tiết Dương tận lực giảm bớt việc sử dụng âm hổ phù, hoặc là dùng nó kéo dài thời gian, để Qủy Hồn bao quanh bên ngoài phòng thủ.

Không biết qua bao lâu, Tiết Dương cảm nhận được kết giới bị công kích mạnh, xem ra đám người kia không có ý bỏ qua cho hắn rồi.

Bị nhốt trong kết giới nếu không bị thương mà chết, thì qua vài ngày chắc chắn chết vì đói. Tiết Dương không tránh khỏi ảo não một trận, vừa rồi đáng lẽ hắn nên điều khiển Tống Lam đem đồ ăn vào nhà trước xong rồi ra ngoài đánh nhau, có lẽ sẽ kiên trì được vài ngày. Bản thân hắn thì không sao, nhưng Hiểu Tinh Trần vừa mới ốm dậy, nguyên khí đang dần khôi phục, lúc này không thể để y bị thương tổn thêm.

Tiết Dương lại huýt sáo một hồi nữa. Chỉ chốc lát sau từ lòng đất truyền ra tiếng tẩu thi đào xới, hắn muốn mượn sức đào một đường hầm thông ra ngoài vì hiện tại tẩu vi thượng sách.


Tiết Dương xoay người nói với Hiểu Tinh Trần: "Đạo trưởng, theo ta đi đi."

Hiểu Tinh Trần đột nhiên rút kiếm đâm vào lồng ngực Tiết Dương. Nhát đâm không sâu nhưng lại xuyên vào da thịt, áo hắn chẳng mấy chốc nhuộm một màu đỏ. Tuy nhiên Tiết Dương lại chẳng hề né tránh.

"Tiết Dương, ngươi vì cái gì cứ muốn dây dưa với ta như thế? Trước kia cũng vậy, bây giờ chẳng khác gì, ngươi thôi đi có được không, lần này ngươi không giết ta, lần sau thấy ngươi ta sẽ liều chết với ngươi."

Tiết Dương nhìn đăm đăm vào y, khóe mắt dường như có chút lệ tràn ra, giọng nói ôn nhu không hùng hổ tà ác như ngày thường: "Ngươi hỏi ta vì cái gì cứ bám lấy ngươi mãi, kỳ thật ta cũng không biết, có thể vì ta căn bản là kẻ muốn làm gì thì làm, việc ta muốn không ai có thể quản được ngoại trừ ngươi. Hoặc có thể ngày đó khi ta sa cơ thất thế, mọi người đều đối với ta như thù địch, chỉ có ngươi lúc ấy đối tốt với ta. Ta chỉ muốn nói là thật ra ta rất hâm mộ Ngụy Vô Tiện, nhớ trận Huyết Tẩy Bất Dạ Thiên ngày đó, khắp thiên hạ chỉ hận không thể chém chết hắn, tất cả mọi người đều xem hắn như kẻ thù không đội trời chung, chỉ có Lam Vong Cơ. Chỉ một mình Lam Vong Cơ luôn ở phía sau ủng hộ, bảo vệ hắn, chỉ một mình y thôi hiểu hắn thôi."

Hiểu Tinh Trần lắc đầu nói: "Ngươi biết ta đem ngươi ra trước toàn thể tiên môn thế gia, yêu cầu nghiêm trị, là bởi vì ngươi xuống tay thật ngoan độc, tội ác tày trời. Khi ngươi hấp hối ta cứu ngươi chẳng qua vì lúc ấy ta không biết là ngươi là Tiết Dương mà thôi."

"Nếu ngươi nhìn thấy được, nếu biết là ta, chẳng lẽ ngươi không cứu, bỏ mặc ta chết hay sao?"

Hiểu Tinh Trần nhất thời không nói nên lời, chẳng thể đáp lại

"Ta cảm giác ngươi sẽ.....Ngươi cũng sẽ giáo hóa ta, khiến ta hối cãi, quay đầu là bờ." Tiết Dương nhắm hai mắt lại, thanh âm có chút nghèn nghẹn "Ta đã từng rất nhiều lần hi vọng nhóc A Thiến kia mù lòa thật sự, càng mong tên Tống Lam kia chưa từng xuất hiện, có như vậy vĩnh viễn ngươi sẽ không biết được...."

Máu vẫn không ngừng tuôn ra, thấm ra ngoài một mảng lớn áo, Hiểu Tinh Trần đem Sương Hoa rút ra khiến Tiết Dương có chút đứng không vững.

Qủy Hồn bao vây xung quanh căn phòng cuối cùng bắt đầu trở nên mờ ảo, dần dần xuất hiện khe hở. Âm hổ phù sử dụng một thời gian khá dài nay đã giảm đi năng lượng quá nhiều, chính vì thế đối với Qủy Hồn sự điều khiển cũng không còn tác dụng như ban đầu.


Từ khe hở kết giới đột nhiên bắn vào một lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm phóng rất nhanh khiến Tiết Dương không kịp trốn tránh, một kiếm xuyên thủng bả vai hắn. Tiết Dương nghiến rắng nghiến lợi rút ra, máu tươi cũng theo đấy đổ xuống. Mắt hắn đỏ lên, cơn đau đớn khiến môi hắn cắn chặt cố kiềm nén tiếng đau đớn thoát ra.

Lúc này Tiết Dương không phải suy nghĩ gì nữa, tiến lại thật gần khe hở kết giới, huýt sáo thật dài. Nghiễm Ninh Chi là người phóng lưỡi kiếm vào, lại đứng gần kết giới nhất. Hắn đột nhiên há to miệng, lại không phát ra bất cứ âm thanh gì vì phía sau hắn lúc này có một cánh tay của hung thi chẳng khác gì thanh đao lớn cắm sâu xuyên thủng lồng ngực hắn. Hắn không kịp la cũng chẳng thể hành động gì, bên trong Tiết Dương lại huýt sáo lần hai, hung thi kia liền rút tay về biến mất vào lòng đất không một dấu tích.Cơ thể Nghiễm Ninh Chi đổ rập về phía trước, hồn lìa khỏi xác, đôi mắt mở to lộ rõ sự kinh hoàng.

Bên ngoài lúc này thật sự hỗn loạn. Mộc Ngư Bán Lão cùng một số những âm sơn cư sĩ với Nhiếp Hoài Tang vây quanh thi thể của Nghiễm Ninh Chi không ngừng kêu to tên hắn, bây giờ không biết nên làm thế nào mới đúng.

Tiết Dương ở bên trong cười lạnh một trận, tràn đầy khinh thường nói: "Hắn chết là phải, Nhiếp tông chủ à, ta nói ngươi còn đứng ngây ngốc ra đấy làm gì? Muốn ta đem ngươi xuống mồ chung với hắn luôn sao?"

Lần này đội bao vây tiêu diệt Tiết Dương người cầm đầu là Nghiễm Ninh Chi. Hắn xảy ra chuyện, toàn bộ chẳng khác gì như rắn mất đầu. Huống hồ hiện tại nếu làm căng với hắn bọn họ nhất định sẽ thất bại. Nhiếp Hoài Tang suy nghĩ một hồi lập tức yêu cầu mọi người rút lui khỏi Nghĩa Thành.

Bên ngoài trờ lại yên tĩnh, Tiết Dương ngồi xuống giường gần đấy. Máu chảy khá nhiều, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Hiểu Tinh Trần lạnh lùng nói: "Ngươi lại giết người?"

"Lão tử không giết hắn chẳng lẽ chờ hắn đến giết sao?" Hắn vừa nói vừa đứng lên cầm chặt tay Hiểu Tinh Trần, ngữ khí bức bách tuyệt không cho phản kháng, "Theo ta đi!"

"Ngươi nằm mơ!"

Y vẫn đứng đó, không lui dù chỉ một bước. Tiết Dương chẳng còn cách nào khác với con người cứng đầu này, vươn tay một chưởng đánh hôn mê, đem người cõng lên vai, cất bước hướng về phía ngoại ô Nghĩa Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận