Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân


Gian phòng, hành lang, đình trụ, đều nhanh chóng lùi về phía sau.
Uyển Nhi không khống chế nổi hai chân mình, chỉ có thể tuỳ ý để chúng đưa mình đi, chạy thục mạng về phía trước.
Đầu đông, lãnh ý cũng không đáng là bao.

Những ý niệm kia trong đầu Uyển Nhi, hàn khí đập trên hai gò má nàng, cũng không cảm nhận được.
Uyển Nhi chỉ nghe mỗi trái tim mình, đập "thịch thịch" cuồng loạn, giống như trái tim nóng hổi chứa đầy huyết dịch sắp phun ra ngoài —— làm cho khắp người bỏng máu, thấm đỏ lên mặt Uyển Nhi, làm cho hô hấp của nàng cũng trở nên khó khăn.
Lý trí Uyển Nhi rõ ràng nói nàng không muốn như vậy, chỉ muốn trầm ổn, nhưng biểu hiện vội vã như thế cũng thua rồi.
Nhưng mà lòng của nàng đã sớm bị mất khống chế đi.
Có lẽ, nàng sắp điên rồi.
Điên đến ngay cả ánh mắt người ngoài cũng không quản nổi, tỉ như vị ma ma kia vừa mới truyền lời cứ như vậy nhìn nàng.
Uyển Nhi vô thức điên dại chạy về phía trước, cắn sắp nát bờ môi nhưng lại không cảm thấy đau nhức.
Rốt cuộc ——
Thân ảnh Võ Hoàng hậu đã xuất hiện trong tầm mắt Uyển Nhi.
Vẫn là bộ bào phục hoa lệ như cũ bao lấy thân hình cao gầy của nàng, khí phách cao thượng tự nhiên toát ra.
Nhưng nàng, lại đưa lưng về phía Uyển Nhi.
Đáy lòng Uyển Nhi xông lên rất nhiều thất vọng, cũng muốn lập tức đến ngắm nhìn gương mặt quen thuộc từng mong mỏi kia.
Giống như Võ Hoàng hậu nghe được tiếng lòng của Uyển Nhi, bỗng nhiên xoay người lại.
Cứ như thế nhìn thẳng bộ dáng chật vật ướt mồ hôi của Uyển Nhi.
Uyển Nhi kinh ngạc đứng vững, mất hết hồn phách, kinh ngạc đứng nhìn nơi đó.
Nhưng khi nàng nhìn thấy đôi mắt chớp động của Võ Hoàng hậu, tựa như một loại yêu thuật quỷ quyệt kéo căng tinh thần Uyển Nhi, khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng đều khẩn trương theo ——
Đó là một loại bản năng nhạy cảm sắp sửa đối mặt với nguy hiểm.

"Ngây ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm bản cung làm cái gì, hả?" - Thanh âm Võ Hoàng hậu xen lẫn lười biếng, lại mang theo uy nghiêm, còn có mị hoặc.
Trước khi biết Võ Hoàng hậu nàng, Uyển Nhi hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng một người lại có thể biểu hiện cùng lúc mấy loại khí chất hỗn tạp tại một chỗ.

Thế nhưng Võ Hoàng hậu hết lần này tới lần khác liền có thể làm đc.
Võ Hoàng hậu, luôn luôn có thể làm được những chuyện ngoài dự liệu mà người bình thường không làm được.
Ngoài dự liệu...
Uyển Nhi mím môi.
Mắt Võ Hoàng hậu hơi híp lại, hiển nhiên thấy được vết thủng trên môi Uyển Nhi.
Ngay sau đó, tay Võ Hoàng hậu liền không khách khí đưa tới, xoa lên bờ môi Uyển Nhi.
Hơi dùng sức, ấn xuống ——
Đó là một loại cảm xúc không làm cho Uyển Nhi khó chịu, nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy có chút châm châm nhoi nhói.
Uyển Nhi cứng ngắc cổ, chỉ có thể để mặc cho mình luống cuống trước một ngón tay của Võ Hoàng hậu, cố gắng khống thế, không được động đậy.
"Không đau sao? Hả?" - Võ Hoàng hậu mở miệng lần nữa.
Ực ực ——
Uyển Nhi rõ ràng nghe được động tác nuốt không tự chủ trong cổ họng mình bên màng nhĩ mà chấn động một cái.
Bị nàng ấy ấn xuống bờ môi, khẩn trương sao? Sợ hãi sao?
Hay là, còn chờ mong điều gì?
Uyển Nhi tự hỏi lòng mình.
Có lẽ, đều có, lại cũng không phải.
Đó là cái gì?
Mắt Uyển Nhi ngẩn ngơ.
Trong lúc nhất thời, đầu nàng loé lên nhiều loại khả năng suy nghĩ như vậy.

Duy chỉ có, không trả lời vấn đề của Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu bị "phớt lờ", đương nhiên không cao hứng.
Nàng kiêu căng giơ cằm lên, biểu lộ bộ dáng cao cao tại thượng liếc nhìn Uyển Nhi.
"Bản cung biết nàng đau, cũng biết nàng có thể chịu được."
Nhưng, lời nói tiếp theo lại làm cho tâm Uyển Nhi câu mất: "Bản cung biết tất cả mọi chuyện! Kể cả, tâm của nàng..."
Tâm ta...
Uyển Nhi thật sự sờ về phía ngực trái mình, vị trí trái tim.
Ngu dại.
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Uyển Nhi không chớp mắt, môi đỏ cong lên một đường suy ngẫm.
Lập tức Võ Hoàng hậu tạm thời buông tha cho đôi môi bị thương của Uyển Nhi, tay của nàng di chuyển, trực tiếp đặt lên mu bàn tay đang che ngực trái của nàng.
Uyển Nhi nín thở, động cũng không dám động.
Nàng cảm thấy, hôm nay Võ Hoàng hậu, mọi thứ hôm nay, đều đặc biệt...!quái lạ, lộ ra cảm giác quỷ dị mãnh liệt.
Uyển Nhi chưa kịp nghĩ xem loại cảm giác quỷ dị đó bắt đầu từ đâu, thoắt cái liền trừng trừng đôi mắt ——
Năm ngón tay của Võ Hoàng hậu xuyên qua năm ngón tay nàng, cùng nàng đan chặt thành mười ngón...
"Ngươi ——" - Uyển Nhi đỏ mặt.
"Ta thế nào?" - Võ Hoàng hậu buồn cười nhìn xem nàng, cũng không vì thế mà dừng lại.
Thậm chí Võ Hoàng hậu trực tiếp lật bàn tay Uyển Nhi lại, giam cầm chặt bên trong lòng bàn tay mình.
"Nàng còn muốn nguỵ trang với bản cung nữa sao?" - Võ Hoàng hậu cười như không cười, nói.
Nguỵ trang...
Trái tim Uyển Nhi giật lên dữ dội.

"Nàng tưởng bản cung mắt mù, tâm cũng mù hay sao? Hả?" - Võ Hoàng hậu cười lạnh.
"Có cái gì mà bản cung không biết? Còn có thể bị một cái tâm nhãn nho nhỏ của nàng lừa gạt hay sao?" - Võ Hoàng hậu được đằng chân lân đằng đầu.

(được voi đòi tiên)
Lừa gạt...
Ta khi nào...
Ánh mắt Uyển Nhi bất lực, mang theo tư thái bất lực, muốn vì tự giải thích, rốt cuộc lại tự giãy dụa.
"Đừng giãy nữa!" - Võ Hoàng hậu nhìn thấu trái tim nàng.
"Nàng động tâm với bản cung, nàng đã sớm động tâm với bản cung rồi!" - Võ Hoàng hậu tàn nhẫn ném một câu kết luận ra ngoài.
"Nhìn bộ dáng hèn mọn của nàng xem..." - Võ Hoàng hậu lạnh lùng, nhìn Uyển Nhi giống như đang nhìn một con sủng vật đáng thương.
"Hở? Tại sao lại khóc?" - Võ Hoàng hậu nhíu mày, trong mắt có ý muốn xem náo nhiệt ở chỗ Uyển Nhi.
Uyển Nhi bị ánh mắt không chút thương tiếc của nàng làm bị thương, cảm thấy mình thật sự đã yêu thích đến hèn mọn, bên trong chỉ toàn bụi bặm.
"Không có người nào, không có chuyện gì có thể trốn khỏi khống chế của bản cung...!bao gồm cả nàng!" - Võ Hoàng hậu kiêu căng nói.
Uyển Nhi càng cảm thấy lòng chua xót.
Võ Hoàng hậu cảm thấy chưa đủ, càng dùng sức nắm lấy tay Uyển Nhi: "Tâm của nàng, thân thể của nàng, toàn bộ nàng đều là do bản cung ân thưởng! Những thứ này đều là của bản cung! Nàng động tâm với bản cung cũng là chuyện đương nhiên, cũng hẳn là bổn phận của nàng! Tất cả nhứng thứ này, nàng phải nhớ kỹ! Ghi nhớ không được quên!"
Uyển Nhi bỗng nhiên cắn đôi môi, dùng sức, xuyên vào da thịt, bất giác máu chảy xuống.
Nàng đã yêu thích người kia đến hèn mọn, sau khi bị phát hiện nếu cứ tiếp nhận như thế, lại càng xấu hổ vô cùng.
Đâu chỉ xấu hổ vô cùng, Võ Hoàng hậu chẳng qua cũng chỉ xem nàng như một cái...!đồ vật mà thôi!
Vật này, trong lòng Võ Hoàng hậu, so với phẩm loại như Bùi nữ quan cũng không hề khác gì nhau a?
Trong lúc Uyển Nhi nghĩ như thế, Võ Hoàng hậu tựa như có thể nhìn rõ nội tâm của nàng, bất luận dù chỉ là một tia biến hoá rất nhỏ.
"Nàng không chỉ là một món đồ vật..." - Võ Hoàng hậu chậm rãi, ung dung mở miệng, lộ ra tình thế bắt buộc.
"So với đồ vật bình thường, còn hữu dụng hơn nhiều!" - Võ Hoàng hậu ha ha cười lạnh.
Đột nhiên, bàn tay của nàng lại kéo cằm Uyển Nhi lên, kéo mạnh phía dưới hai gò má của Uyển Nhi.
Uyển Nhi bị doạ đến thất sắc, trong lòng xuất hiện một loại dự cảm.
Bản năng nữ nhân phát ra, Uyển Nhi giãy dụa mãnh liệt.

Võ Hoàng hậu lại không cho phép nàng kháng cự, khí lực của nàng ấy vốn dĩ lớn hơn Uyển Nhi, nhất thời Uyển Nhi bị nàng ấy lôi đi không thể không cúi người xuống.
Sau đó, nàng bất đắc dĩ phải rơi vào trạng thái khuất phục...
"Không...." - Âm thanh Uyển Nhi thê lương.
Sao nàng có thể giống như Bùi nữ quan kia, khuất phục hầu hạ Võ Hoàng hậu!
Cho dù đó là người mà nàng thích, lòng nàng cũng sẽ không để bất luận kẻ nào chà đạp lên!
Cho dù, người đó là Võ Hoàng hậu!
Bạch quang trước mắt loé lên, bỗng nhiên Uyển Nhi mở mắt.
Thân ảnh của Võ Hoàng hậu ở đâu? Trước mắt chỉ có tuyết phủ trắng xoá.
Thì ra, đủ loại phong cảnh trước đó, bất quá cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha*.

*(mơ mộng hão huyền.

Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ)
Bởi vì đè lên cánh tay ngủ quên đi, hiện tại đã trở nên tê tái đau nhức.
Không chỉ có cái này ——
Uyển Nhi đỏ mặt thông suốt, bởi chỉ có mình nàng mới hiểu rõ, thân thể xảy ra một loại biến hoá nào đó không nói được.
Mặ dù từ trước tới nay nàng chưa từng trải qua loại "chuyện đó", nhưng cũng biết, loại kia...!thứ gì đó, đại biểu cho cái gì.
Thật xấu hổ!
Chỉ vì mơ tới người kia, đương nhiên còn có loại kia...!tình tiết không chịu nổi, vậy mà Uyển Nhi nàng liền...
Uyển Nhi che mặt, gương mặt nóng bỏng, không tránh đi đâu được.
May thay không ai phát hiện ra sự khác thường của nàng.
Uyển Nhi âm thầm cảm thấy may mắn.
Phải đi tắm rửa lại.
Thế nhưng, chỉ có thể gặp người trong ở trong mộng, quả thực làm cho Uyển Nhi cảm thấy thất vọng cùng mất mát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận