Đồng Nhân-narutokẻ Lạc Đường


"Onii-chan, dạy em ném phi tiêu đi!"Sakura níu lấy góc áo của Watsuno khi anh đang rửa bát giúp Mebuki trong bếp.Watsuno xoay con ngươi đỏ nhìn cô bé tóc hồng cố níu lấy góc áo của mình, nhẹ cười.

Anh vội rửa xong vài chiếc bát đĩa cuối cùng, và lau sạch tay, vươn tay xoa đầu đứa em gái, rồi cầm lấy thanh kunai, bước ra ngoài sân, tay bên kia không quên nắm lấy bàn tay nhỏ của Sakura đi cùng.Năm nay, Watsuno đã lên 10 tuổi, và anh bắt đầu cáu gắt với cơ thể nhỏ bé của mình, không đủ bồn chứa để sức mạnh của anh được bộc phát, mỗi lần luyện tập quá mức, Watsuno cảm giác cả cơ thể như bị tách rời từng xương khớp ra.

Mặc dù chakra vẫn chưa cạn.Ít nhất là như vậy!Watsuno ngồi xuống bậc thềm, đặt Sakura vào lòng mình, một tay chuyển động nhẹ cổ tay, thanh kunai trên tay lập tức phóng thẳng vào hàng rào gỗ sau vườn.Sakura mở to mắt nhìn chăm chú vào thanh kunai cắm chặt trên vách tường, cô bé nghiêng đầu về phía sau, nhìn anh trai mình."Onii-chan, anh tuyệt quá!"Watsuno nhìn Sakura, con ngươi huyết nhãn chậm rãi xẹt qua tia ánh sáng ảm đạm, anh khẽ cong khóe môi mình."Phải không?!"Sakura vô tư gật đầu mình, rồi cô bé đứng dậy, chạy đến nhổ thanh kunai ra khỏi tường.Watsuno vẫn ngồi im một chỗ, im lặng nhìn hành động của cô bé.3 năm qua, không những thay đổi, mà tình hình ở làng Lá cũng bắt đầu trầm trọng hơn, chính trị ở làng Lá bắt đầu căng thẳng khi tộc Uchiha trở thành đội quân hùng mạnh, và có nhiều thiên tài nhất làng.Làng Lá sợ đến một ngày, Uchiha lật đổ Đệ Tam để thống trị giống như cách Uchiha Madara đã làm từ trước.Tình hình đó tiếp tục ngấm ngầm cho đến khi một đêm bất ngờ, cả gia tộc Uchiha bị sát hại, chỉ còn một đứa trẻ sống sót duy nhất - Uchiha Sasuke, từ đó trở đi, thằng bé bắt đầu trở nên âm u, và thầm lặng hơn bản tính một đứa trẻ.Watsuno còn nhớ, anh chạm mặt Sasuke trên đường đi chợ trở về, thằng bé ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó xoay mắt lướt qua anh, biến mất dạng.

Phút chốc đó, Watsuno nhìn sâu trong mắt đứa bé Uchiha, ngẩn người, anh liên tưởng đến hình dáng của anh khi còn kiếp trước.Chìm ngập trong thù hận, không thể thoát ra.Watsuno nhìn lại bóng lưng của Sakura, con bé vẫn ngây thơ và trong sáng, như mọi thứ dơ bẩn trên đời này, đều không vấy bẩn được con bé.Bỗng trong đầu Watsuno hiện lên câu nói văng vẳng bên tai.Sẽ được bao lâu?Cánh hoa anh đào mỏng manh đó sẽ được bao lâu?Watsuno ngẩn ra nhìn mái tóc hồng, dài mượt, tung bay trong gió của Sakura.Sẽ được bao lâu? Rồi sự ngây thơ trong sáng đó sẽ bị vấy bẩn bởi thế giới này.Làng Lá không phải là nơi yên bình như mọi người bên ngoài nghĩ.Ngấm ngầm dưới lòng đất, là sóng ngầm, từ ganh đua gia tộc, đến sức mạnh, cả những gì mục rữa nhất của con người.

Chứng minh điều đó chính là Đệ Tam, ông ta làm đủ mọi cách, đánh đổi bất cứ thứ gì để giữ được cái làng này.

Dù nó đã mục nát đến không ngửi nổi nữa.Điển hình như cái chết của người cha của Neji.Lên 10 tuổi, Watsuno từ chối vào anbu, và tiếp tục học tập, sinh hoạt như một đứa trẻ không muốn lớn.Anh giấu đầu câu chữ " Thiên", phá chữ " Tài" đi, và tiếp tục sống yên bình với nhà Haruno.

Dù Watsuno không biết, cái yên bình này kết cục sẽ ra sao, rồi sẽ giống như tộc Uchiha, hay là kẻ hi sinh vì làng - cha của Neji?Watsuno chắc hẳn sẽ không muốn nghĩ tới.


Dù anh biết được, kết cục, tương lai rồi sẽ xảy ra."Onii-chan!"Sakura xoay đầu, cười vui vẻ như chú mèo con làm nũng, nhào vào lòng của Watsuno.Anh tự nhiên giang tay ôm lấy đứa bé tóc hồng vào lòng mình, con ngươi huyết sắc nhẹ hạ xuống, một cách dịu dàng."Sakura, em làm sao thế?!""Onii-chan, em làm được rồi, kunai đã trúng hồng tâm rồi!"Watsuno ngẩng đầu nhìn đến bề tường gỗ, điểm đỏ từ trước anh vẽ sơn lên cho con bé tập đã sớm cắm chặt 3 thanh kunai liên tiếp vào nó.Watsuno nhìn lại cô bé tóc hồng đang cố gắng dụi vào ngực mình, tìm nơi thoải mái, như một thói quen từ bé.

Khóe miệng anh cong lên, vươn tay, giữ lấy eo Sakura, để con bé không ngã ra mặt đất.Sakura có khả năng điều khiển chakra một cách thành thục, có thể nói, Sakura ham học hỏi, và khi con bé hỏi anh, Watsuno đã không giấu con bé bất cứ cái gì, ngoại trừ những việc lứa tuổi không phù hợp với con bé.Và cũng vì vậy, bây giờ việc điều khiển chakra của Sakura lại dễ dàng hơn so với khả năng của đứa trẻ cùng trang lứa.

Nhưng Watsuno chỉ dừng ở việc dạy vận dụng chakra không thêm, khi con bé đòi hỏi.Watsuno vươn tay xoa lên mái tóc hồng của Sakura, đang ngủ say trong lòng mình.

Trong lòng anh lộp bộp vài tiếng.Rồi sẽ mất đi.Dáng vẻ của con bé làm nũng với anh sẽ không còn nữa, khi con bé bắt đầu nhận thức được, nó phải mạnh mẽ lên như thế nào, và để làm gì.Vì người con bé yêu, và cho là quan trọng nhất bây giờ không phải vợ chồng Haruno, cũng chẳng phải anh.

Mà là Uchiha Sasuke.Đứa bé bị cả gia tộc bỏ lại phía sau!Ánh mắt Watsuno đột nhiên xẹt qua một tia sát khí, liếc mắt nhìn sang mái hiên nhà mình.

Một bóng người đã đứng đó, im lặng nhìn về phía hai đứa trẻ.Watsuno thu lại sát khí của mình, chậm rãi, nhẹ nhàng bế Sakura lên tay, ôm cô bé vào phòng đặt ngay ngắn trên nệm, và đắp chăn cho con bé, rồi mới xoay người ra ngoài."Sensei!"Lên 10 tuổi, mỗi đứa trẻ đều có giảng viên riêng của mình, Watsuno cũng vậy, chỉ điều khác biệt.Watsuno chỉ có một giảng viên, và ông cũng chỉ có mình Watsuno là học trò.Lý do vì sao? Vì lão già này chỉ biết ăn với ngủ, chả ai chịu được bản tính của lão, vì vậy từ trước đến nay, Watsuno lại vinh hạnh được đặt cái danh " học trò đầu tiên" của lão ngô đồng này."Xem Watsuno-kun rất yêu em gái của mình kìa!"Watsuno liếc mắt nhìn lão thầy, anh không buồn đáp lại mấy câu vu vơ, trêu chọc của lão ngô đồng này, Watsuno xoay người nhảy lên nóc nhà."Biruma-sensei, em đi nhận nhiệm vụ đây.""Watsuno-kun, em không nhắc Sakura-chan chuẩn bị buổi trưa sao?"Watsuno liếc mắt nhìn lão ngô đồng Biruma một cái, liền xoay người biến mất.


Anh không có thời gian như vậy, Sakura còn đang ngủ, huống hồ gì từ trước đến giờ, Sakura luôn chuẩn bị hai phần cơm trưa, đối với đứa bé 9 tuổi như vậy quá cực.Còn hai phần đó, Watsuno hưởng nửa phần, còn lại, là lão Biruma đều ngấu nghiến cả.Thà không ăn vẫn đỡ chán.--Lập thu, Biruma đột nhiên có nhiệm vụ ngoài làng.

Ông nói tầm 3 4 tháng gì đó mới quay lại, cuối cùng lão quẳng Watsuno cho một lão đồng đội tên Gai.Gai đã nhận 3 đứa học trò trước đó, chưa kể, ba đứa nhỏ đều quen biết Watsuno.Trạc tuổi nhau dễ luyện tập, và kết bạn.Tuy vậy, Watsuno vẫn không nuốt nổi cái bộ quần áo bó sát, màu xanh lá như cây cột điện giao thông của lão thầy này.

Mặc dù, thế thuật của lão thật sự rất mạnh."Watsuno, đấu với tôi!"Neji Hyuga - đứa trẻ phân nhánh của gia tộc Hyuga, từ nhỏ khi sinh ra đã có nhiệm vụ đem cả sinh mạng mình bảo vệ cho một người của gia tộc chính nhà Hyuga.Từ nhỏ, Neji không hiểu chuyện, còn khá vui vẻ.

Nhưng từ khi cha của cậu ta tự tử, cậu ta liền trở nên lạnh lùng, trầm uất.Khác với ánh mắt của Uchiha, mà Watsuno đã gặp trước đó, Hyuga Neji có đôi mắt buồn, pha chút thù hận, nhưng sâu trong ánh mắt là sự bất lực không thể tả nổi.Watsuno ngồi dưới gốc cây, nhìn đến đôi mắt bạch nhãn của Neji đang đứng trước mặt mình."Không hứng!""Cậu luôn tránh việc đấu tay đôi với tôi! Có phải cậu sợ thua không?"Neji cau mày phản bác.Watsuno lười nhìn Neji, anh chuyển mắt nhìn lên bầu trời, chất giọng bình thản nói."Có lẽ.""Kẻ hèn nhát!"Nói xong Neji xoay đầu rời đi.Hai trong ba tháng, Neji hơn 5 lần trong một ngày đòi thách đấu với Watsuno, và hai ngày đầu tiên, Watsuno chìu ý thằng bé, đánh cho nó không đứng dậy nổi, phải vào trạm xá chữa thương.Tiếp tục 3 ngày sau, Neji liên tiếp đòi phục thù.

Watsuno chấp nhận và vờ thua.

Như vậy càng chạm vào lòng tự trọng của thằng bé, Neji nhất quyết đòi đánh với Watsuno cho bằng được, một cuộc phân tranh kẻ thắng, vĩnh viễn.Và Watsuno ngán tới tận cổ cái trò con nít của đứa bé tộc Hyuga này.Trên đời không có chuyện gì tốt, là đàn ông với nhau, đầu đội trời chân đạp đất, sau này còn cõng theo vợ.


Tốt nhất khi còn nhỏ, đừng cố gây gánh nặng thêm cho nhau.Cứ thoải mái sống quãng đời này chẳng tốt sao?"Onii-chan!"Giọng nói quen thuộc vang lên.Watsuno chưa kịp đáp lời, đã có kẻ khác thay anh mở miệng."Sakura-chan, em lại tới sao!?"Rock Lee, đứa trẻ thế thuật mạnh mẽ, thuộc đồng đội của Neji, cũng là học trò của Gai.

Và cuối cùng đứa bé trong 3 đứa là Tenten, đứa bé gái khá thục nữ với khả năng nhắm tỉa giỏi.Rock Lee thích Sakura ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc con bé đưa cơm trưa đến cho Watsuno buổi đầu, anh tập cùng nhóm.

Từ đó, Lee cứ kè kè bên anh nói gì đó về nhiệt huyết tuổi trẻ, khi lão Gai đã liên tiếp thuyết trình hơn mỗi buổi sáng, 1 tiếng đồng hồ.

Và cậu ta xem Watsuno là anh rể.Mặc dù, Watsuno ghét bỏ cái danh đó."Lee-senpai"Sakura gãi má mình cười cười khi tình huống khó xử, Lee chắn đường của con bé không để con bé đến gần Watsuno.Lúc này, Watsuno thở dài, chống người dậy, bước đến chỗ Lee, đẩy vai cậu sang một bên trừng mắt."Đừng có chắn đường tôi, Lee!"Lee xoay người nhìn ánh mắt đỏ của Watsuno, cậu cười cười rồi rút ra phía sau.

Dù sao, vẫn lấy lòng anh rể là tốt nhất.Watsuno nhìn đến Sakura, vươn tay vệt lấy giọt mồ hôi trên trán cô, nhẹ nhàng kéo cô vào bóng mát, để cô ngồi xuống gốc cây, đẩy cho cô bình nước mang theo của mình."Uống đi, nước ở thác đầu nguồn đấy!"Sakura ngoan ngoãn nhận lấy bình nước, uống vài hớp, rồi đặt xuống, đẩy hộp cơm cho Watsuno cười cười."Hôm nay có trứng cuộn, và cải chua.

Món anh thích nhất!"Watsuno mở nắp hộp, nhìn hộp cơm nhỏ được sắp xếp các món ăn ngăn nắp, cầu kì.

Anh lại nhìn Sakura, nhíu mày."Đừng đem cơm đến cho anh nữa!""...!Anh không thích em nấu sao?"Sakura ngẩn ra nhìn hộp cơm Watsuno cầm trên tay, anh chậm rãi gắp một miếng trứng cho vào miệng mình.

Watsuno nhìn sang Sakura ủ rũ, anh thở dài, không muốn giải thích."Lo cho em đi, cuộc thi ninja sắp tới, anh cần luyện tập.


Cơm anh sẽ nhờ Mebuki nấu, và mang theo.""V - Vâng, em hiểu rồi ..."Sakura cúi đầu."Về đi Sakura, anh sẽ đem mấy thứ này về sau!"Sakura im lặng nhìn thẳng vào mắt Watsuno một chút, lại xoay người lủi thủi ra về.Tenten bước đến gần Watsuno, nhìn hộp cơm đầy đủ dinh dưỡng cùng bắt mắt, cô nhăn mày."Watsuno, cậu không thấy như vậy quá đáng với con bé sao? Sakura dù sao cũng cất công đến đây mà!""Tenten, cậu chưa ăn cơm đúng không? Cho cậu này!""C - Cái gì? Thật hả?"Watsuno gật đầu, đẩy hộp cơm sang cho Tenten, còn mình tự nhiên đứng dậy, xoay mắt nhìn đến hàng cây, cau mày."Sakura, sao em chưa chịu về?""O-Onii-chan ...!Em ...!Cái này ..."Sakura liếc qua Tenten một chút, lại đưa ra bình nước cho Watsuno, anh nhướng mày.Sakura cúi đầu nói tiếp."Là nước ép chanh em mới làm ...!Mong là hợp khẩu vị ..."Sakura nói xong liền xoay đầu chạy vụt đi.Lee cùng Neji bước đến, họ nhìn rõ cuộc đối thoại vừa rồi.

Lee cau mày."Cậu làm thế không thấy quá đáng sao Watsuno?""Dù là người ngoài, nhưng tôi thấy cậu quá lạnh lùng với em gái của mình đấy!"Neji cũng tiếp lời.Tenten ngồi thưởng thức món ăn trong hộp cơm cũng đồng tình."Sakura tay nghề khéo thật.

Đáng tiếc, lại bỏ không."Tenten thở dài ngao ngán.Watsuno không để tâm đến lời ba đồng đội của mình đang châm biếm.

Anh mở nắp bình nước, uống một ngụm.

Mùi vị chua ngọt tạt vào đầu lưỡi, rồi trượt xuống cổ họng.Con bé lại cho thêm mật ong vào rồi.Watsuno liếc nhìn ba tên đồng đội của mình mới chậm rãi nói."Lo lắng, thì các cậu đi quan tâm con bé hộ tôi đi."Nói xong, Watsuno xoay đầu đi thẳng vào rừng, hướng bãi tập.Neji cau mày.

Tenten ngẩn ra.

Lee là kẻ vui mừng duy nhất, có phải anh rể vừa tạo điều kiện cho cậu không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận