Đông, Phong, Hạ, Vũ

Con người ta, bản chất luôn là hướng thiện và hướng thượng. Nhưng sẽ có những lúc lung lay vì những lợi ích cá nhân, vì những toan tính ích kỷ, vì những điều nhỏ nhen. Cuộc sống không phải lúc nào cũng đẹp, thơ, trong veo và toàn màu hồng. Luôn là những gam màu lẫn lộn trộn vào nhau. Song những con người tốt, trong những giây phút mong manh để đi đến quyết định cuối cùng, họ vẫn đi theo trái tim mình.
Ừm, anh Vũ ghét chị Đông thì sao? Cả bốn anh chị sẽ đều buồn bã, đau khổ. Nó sẽ cười thỏa thê trên những nỗi đau ấy sao? Nó nhẫn tâm vậy sao? Nó đối xử như vậy với những người luôn hết mực yêu thương, tin tưởng và quý trọng nó sao? Nếu vậy, nó thật hèn. “Mày thật đáng khinh, Thảo ạ” - Một giọng nói đâu đó văng vẳng trong đầu nó.
Thảo đứng dậy, nó cố tình để ghế xô lệch tạo tiếng động khiến anh Vũ chú ý. Và cô bé đã thành công. Cô bé đủ thông minh để biết, anh Vũ sẽ tìm mình, và rồi mình sẽ giúp các anh chị, hết sức và từ tận đáy lòng. Cũng đủ khéo léo để chị Hạ biết và tạo cớ kể chuyện. Lẽ dĩ nhiên, chuyện của bộ tứ, thì đâu có thể thiếu được chị Hạ.
Bây giờ, mọi chuyện đều ổn rồi. Thảo mỉm cười. Chú chim vẫn ở sân trường, ngước mắt tròn xoe nhìn cô bé, như muốn nói gì đó: “Cậu giỏi lắm, Thảo ạ. Tớ tự hào vì cậu”
Những vệt nắng vàng ấm mơn man trên tóc cô bé.
Nhìn những đứa trẻ mười tám tuổi, người ta hay nghĩ về những đứa trẻ bồng bột, non dại, khó bảo, ương ngạnh và không hiểu chuyện.
Nhìn Thảo, người ta chỉ biết về một cô bé chăm ngoan, ngây thơ và trong sáng.
Không phải tuổi mười tám nào cũng đầy sai lầm, Mà dù có sai lầm, nhưng tuổi mười tám có trái tim ấm, có lẽ vẫn đủ “dại khờ” để tiếp tục thử, sai, và đứng dậy. Chẳng phải, người lớn cũng trưởng thành từ những đứa trẻ mười tám hay sao, cớ sao lại nhìn họ với ánh mắt không hài lòng?
Không phải Thảo là cô bé xấu xa, hoặc hoàn toàn trong sáng, trẻ con. Đứng trước mỗi tình huống khó khăn, người ta buộc phải lớn lên, buộc phải chín chắn và có những quyết định đúng đắn. Thảo vẫn rất đáng yêu, chỉ là cô bé đang lớn, theo một cách mà mọi người sẽ yêu quý và trân trọng cô bé hơn. Không chỉ vì sự hồn nhiên nhí nhảnh, mà còn vì những điều tốt mà cô bé ấp ủ và lan tỏa. Thật tuyệt, phải không?
Đời mười tám bao giờ cũng nhiều dấu ấn, khiến ta muốn thỏa thê khám phá cuộc sống này. Mà càng đi thì giác quan càng sắc nhọn, được mài giũa nhạy bén. Nhiều chuyến đi, nhiều trải nghiệm, nhiều niềm vui sướng, nhiều khát khao. Đời mười tám, tưởng là lớn lắm, mà thực ra vẫn chỉ là bé con đã muốn chào thế giới rồi.
Bộ tứ siêu nhân đang ở nhà Vũ. Cả bọn đang chọn bài và tập thử cho tiết mục của buổi lễ chia tay.
- Tớ muốn hát Xe đạp hihi. Lãng mạn, bọn mình sẽ đóng làm hai cặp "iu" nhau - Hạ lên tiếng trước tiên, mắt mơ mộng nghĩ đến cảnh tượng trên sân khấu.
- Eo, sến chết. Hát “Sát cánh bên nhau” đi, tớ sẽ rap cho - Phong mở to miệng như con ếch, rất khí thế chuẩn bị àn rap tuyệt đỉnh của nó.
Vũ chẳng nói gì, nó đang bận chỉnh lại dây đàn, nó không biết hát, mà hát chẳng hay, nó sẽ đệm đàn cho ba đứa bạn hát thôi.
- Này các cậu, bài này được không - Đông bê chiếc máy tính ra giữa, cả bọn chụm đầu lại nghe, gật gật gù gù.
- Thế bọn mình tập thử nhá - Hạ hồ hởi. Chia tạm nha: Phong hát hai câu đầu nè, rồi đến Đông, tớ, Vũ. Đoạn điệp khúc bọn mình hát cùng nhau nhé.
- Khoan, để tớ thu âm lại, có gì gửi cho em Thảo. Em ý là bà mối tình bạn cho chúng ta mà! - Vũ đề xuất.
Trong căn phòng nhỏ của Vũ, tiếng nhạc vang lên, dìu dặt, chầm chậm. Phong cất tiếng hát trước tiên:
“Gió, con đường ấy
Và nắng
Trên hàng cây”
Tuổi mười tám. Là những cơn gió mát lành. Là những cơn gió hong mi khô nước mắt cho cô bạn đặc biệt. Là những cơn gió làm dịu mát cái nóng oi bức mùa hè cho thằng bạn thân trên lưng đẫm mồ hôi sau trận bóng đá căng thẳng. Có khi gió nổi giận, phong ba bão táp cuốn phăng mọi thứ. Cũng có khi, gió dịu dàng mơn man nơi khung cửa sổ của những cô cậu học trò miệt mài thức đêm chong đèn vì những khát vọng vào một ngày không xa. Dù gió có làm gì, gió vẫn là một đứa trẻ, cần được lớn, cần được sẻ chia và biết chia sẻ, cần được thương yêu và học cách yêu thương. Có sao không, vì tuổi mười tám đầy gió, là tuổi mười tám đầy những ước mơ.
Đông khe khẽ hát những nốt nhạc tiếp theo:
“Nhớ
sao lại nhớ tên
sao hình bóng vẫn còn đây
những nơi hò hẹn
những gương mặt quen
và ta nhớ ơi là nhớ
vui buồn thuở xưa mộng mơ”
Tuổi mười tám. Có đôi khi, mọi thứ xung quanh đóng băng và trở nên giá buốt. Có đôi khi, là những điều chướng tai gai mắt, khiến lòng chai sạn và muốn lạnh lùng. Có đôi khi, vết thương và nỗi buồn chất chứa theo năm tháng, khiến trái tim muốn đóng cửa. Có đôi khi, muốn khóc cũng không thể khóc, tay run nhưng không được ai sưởi ấm. Nhưng cũng trong mùa đông, ta học cách lớn lên, vượt qua và ngẩng cao đầu. Trong mùa đông khắc nghiệt, biết tìm đến nhau trao hơi ấm, nở nụ cười răng đánh lập cập trên môi. Mùa đông lạnh mà ấm, vì biết cách nhen nhóm những ngọn lửa ấm nồng tình yêu. Có sao không, vì tuổi mười tám trong những mùa đông, là tuổi mười tám của những trưởng thành chông gai ngọt ngào.
“Vẫn là
con đường ấy
và nắng vẫn chiếu qua hàng cây
vui biết mấy
gặp lại đây
điều trông thấy
ngày hôm nay”
Tuổi mười tám trong trẻo và ấm áp như nắng, vẫn nhiệt tình, sôi nổi và nóng bỏng như mùa hè. Dành ùa hè, dành cho những dư vị không thể nào quên của tuổi cắp sách tới trường. Mùa hè là mùa phượng nở, bằng lăng tím, là mùa chia tay thuở học trò. Khi nghĩ đến chia ly, sẽ là những giọt nước mắt, là những luyến tiếc, là những nỗi nhớ da diết quá mà sao không gọi nổi thành tên. Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau. Hè qua, thu sang, đông đến, xuân về, rồi hè lại sang. Từ những mảnh đất xa xôi, chúng ta lại tìm về nhau, ngồi cùng nhau, cười nói tíu tít như là trẻ nhỏ. Có sao không, vì tuổi mười tám của mùa hạ, là tuổi mười tám cho những yêu thương không bao giờ vơi cạn. Vì trái đất này tròn, nên những người yêu nhau sẽ trở lại bên nhau.
“Và ta đi
đến chân trời xa
để một ngày ta
sẽ quay về nhà
dù có
có bao điều mới
chẳng ngăn được ta
là vì ta vẫn biết….
Nơi ấy, nơi ấy, ta gặp nhau”
Tuổi mười tám. Vẫn còn thất thường và nhõng nhẽo như những cơn mưa. Vẫn không thể kìm nén cảm xúc trước những điều bất ngờ xảy ra, tuôn trào như cơn mưa rào đầu hạ. Lại có khi, mưa khiến những cảm xúc thêm đậm sâu, người gần người, tình thêm nồng và mọi thứ thật hoàn hảo. Mưa đâu có xấu, và có đôi khi, mưa chỉ ghé qua đời ta dăm ba lần. Nên hãy biết trân trọng những cơn mưa của cuộc đời. Có sao không, vì tuổi mười tám bên những kỷ niệm mưa, là tuổi mười tám trong trẻo và đáng nhớ nhất. “Tuổi thanh xuân như cơn mưa rào, cho dù bị cảm, ta vẫn muốn tắm lại lần nữa”.
***
Ở đầu dây bên kia, cô bé hai bím tóc đang lắng nghe các anh chị hát vang ca khúc của tình bạn, của tình yêu, của tuổi mười tám. Cô bé sẽ lớn, sẽ mười tám. Thật hạnh phúc khi ta mười tám, khi ta được thỏa thê trải nghiệm những cảm xúc, kỷ niệm, ký ức chỉ của riêng tuổi mười tám mà thôi.
Rồi cô bé tắt điện thoại. Cô bé nhìn quanh. Nhà Hát Lớn tối nay hiền quá, không quá lung linh hay nguy nga và xa cách như mọi khi. Cô bé vẫn ngồi đây, tưởng tượng đến những khuôn mặt mười tám thân thương, cũng đang ngồi đây, nói cười vui vẻ. Là chị Đông dịu dàng và mãnh liệt. Là anh Phong chân thành và tình cảm. Là chị Hạ vui vẻ và luôn lạc quan. Và là anh Vũ, tốt bụng, ấm áp, luôn có một vị trí không thể thay thế trong tim nó.
Tất cả sẽ ngồi đây, ăn kem Tràng Tiền, ngắm phố phường chảy trôi. Hoặc là phố phường đột nhiên dừng lại, để những đứa trẻ mười tám được tự do ngắm nhìn.
Nơi ấy, nơi ấy, ta gặp nhau!
Mười tám ơi, vút bay nhé!
The end


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui