Nỗi đau
Tuổi trẻ lại có khi dũng cảm, có thể vì một ai đó, mà đạt được những kỳ tích khó tin. Hoặc có thể, ai đó sẽ khiến tuổi trẻ biến đổi những mối quan hệ xung quanh theo một hướng bất bình thường, quay ngoắt đến 180 độ.
Có lẽ tuổi trẻ của Vũ, Phong là tuổi trẻ như vậy. Chẳng biết sau này, khi trưởng thành, nghĩ lại về thời khắc này, chúng nó sẽ nghĩ gì về thời một đi không trở lại rất đáng nhớ này.
Hai đứa đang ở trong quán trà quen gần trường. Quán bày trí khá đơn giản, thuần Việt, nhưng lại hay chơi những bản nhạc không lời. Trên tường quán treo đủ loại guitar, những vị khách có thể thoải mái lấy và chơi theo sở thích. Trong quán đang vang lên tiếng nhạc "Right here waiting for you". Vũ nhớ rằng, dịp mùa đông năm ngoái, bốn đứa tổ chức sinh nhật chung ở quán, và nó đã đệm bài này cho Đông hát…
“Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you”
- Tao muốn xin lỗi mày… Phong mở lời trước, vẻ mặt nghiêm túc chứ không tưng tửng như mọi khi nữa.
- Mày có lỗi gì mà xin lỗi tao? Vũ nhếch mép, ánh mắt vô hồn… Với nó, xin lỗi bao giờ cũng vô nghĩa, bởi đó chỉ là lời nói suông.
- Tao xin lỗi vì làm mày hiểu nhầm, những gì mày nhìn thấy hôm qua, tao với Đông…
- Mày sai rồi. Tao chẳng hiểu nhầm gì cả! - Vũ cắt lời. Vấn đề ở đây là có những chuyện, tao không được biết, dù tao là BẠN THÂN của mày. Vũ nhấn mạnh, có lẽ nó xúc động nên nói hơi to. Mọi người trong quán bất giác quay lại nhìn hai đứa.
- Đúng, tao đã sai rồi… Phong hơi cúi mặt. Hình như những lời Vũ nói, quả thực rất đúng với Phong. Hình như nó giấu giếm bạn bè nhiều chuyện quá…
- Ừ, mày sai, thế mày có gì để nói ngoài sai và xin lỗi không. Nếu chỉ có thế thì tao nghĩ mày đã lãng phí thời gian rồi! - Vũ kéo lấy ba lô, toan định đi về.
- Tao với Đông không có gì cả, dù thực sự là tao cũng có tình cảm với bạn ý, nhưng tao nghĩ bạn ý không thích tao đâu. Tao thề đấy.
- Thứ nhất, mày đừng thề, vì mày không phải Đông. Thứ hai, là một thằng con trai, nếu mày có tình cảm, mày nên nói với tao, cạnh tranh công bằng, tao không bao giờ xoắn. Nhưng mày giấu và âm thầm. Mày là loại bạn gì đấy Phong. Loại hèn hạ hay ném đá giấu tay?
Phong im lặng, lần này không phải vì muốn nhường nhịn, mà vì nó không còn bằng chứng hay lý lẽ thuyết phục nào để đưa ra. Bấy lâu nay, nó cứ âm thầm nghĩ suy, âm thầm quyết định và chọn lựa con đường đi của mình, mà quên mất rằng, không ai có thể bước đi đến cuối đường một cách trọn vẹn, nếu bước đi một mình…
- Thôi, mày không cần nói gì đâu. Lời nói ép buộc kiểu gì cũng gượng gạo thôi. Vũ chán nản, nó đã đợi chờ một câu trả lời có thể tạm chấp nhận, nhưng đáp lại nó, chỉ là một sự im lặng trống rỗng đến đáng sợ. “Tao về”
Vũ đứng lên, Phong cũng đứng lên theo. Bỗng Phong lên tiếng:
- Mày có thất vọng về tao không?
- Tao nghĩ, có những thứ mất đi không lấy lại được.
Vũ rảo bước đi về, bỏ lại Phong thẫn thờ trong quán trà. Bên tai nó văng vẳng những câu trả lời đau lòng của thằng bạn thân… Nó ngồi sụp xuống ghế…
Ở một góc quán, có một cô bé thắt bím tóc hai bên, đôi mắt mở to, tay di những đường chì nguệch ngoạc trên trang giấy trắng.
Trong quán, tiếng guitar vẫn vang lên dìu dặt bản nhạc “Sorry seems to be the hardest word”…
Đông ngồi thu lu trên góc giường. Sáng nay, nó không đi học.
Rồi nó gượng gạo lết khỏi giường, mở ngăn kéo bàn học. Trong đó là cuốn album gia đình, được lồng giấy bóng kính rất cẩn thận.
Nó lật trang đầu tiên, có nét chữ phụ nữ mềm mại nắn nót: “tặng anh, tặng con của chúng ta” đính kèm bức ảnh một thiếu nữ trẻ cầm bó hoa hồng đỏ, mắt đen láy, mái tóc dài tết sang một bên.
Nó không bao giờ quên cái đêm kinh hoàng ấy, đêm mà mẹ giã biệt cõi đời này. Nó không hiểu chuyện gì xảy ra, làm sao một cô bé con 5 tuổi có thể hiểu. Nó chỉ thấy mẹ nằm trắng bệch trên giường bệnh, nó lay mẹ dậy để nghe nó hát, nhưng mẹ không tỉnh dậy. Nó cứ lay mẹ, rồi nó bật khóc, và nó thấy những người mặc áo trắng toát đưa mẹ đi khỏi phòng. Bố Đông khuỵu xuống, nước mắt tràn đẫm mặt. Nó gào lên, chạy đuổi theo rồi vấp ngã, nằm sóng soài trên mặt sàn lạnh lẽo.
Có một người phụ nữ ôm nó vào lòng, vỗ lưng nó, thì thầm vào tai khe khẽ: “Nín đi con, mẹ con đi một lúc rồi về thôi”. Rồi có một cậu bé trạc tuổi, xòe bàn tay đầy kẹo C trái tim ra trước mặt nó: “Cậu ăn kẹo đi, đây là kẹo thần kỳ của Đô rê mon đấy”.
Người phụ nữ đó là cô Hồng, mẹ Phong. Còn cậu bé ngày ấy là Phong.
Cô Hồng chính là bác sỹ đã thực hiện ca mổ ẹ Đông.
Những viên kẹo C trái tim đã đi cùng tuổi thơ Đông qua những ngày lạnh lẽo, thiếu hơi ấm của mẹ. Mỗi lần nhớ mẹ, cô bé mùa đông lại lôi kẹo ra ăn, hy vọng điều ước mẹ xuất hiện trở thành sự thật. Cô bé cũng không bao giờ phải đi mua kẹo, vì có một cậu bé tốt bụng luôn mang kẹo đến làm quà.
- Tại sao tớ ăn bao nhiêu kẹo rồi mà vẫn không thấy điều ước thành thật - Cô bé mắt tròn xoe, tần ngần nhìn những viên kẹo màu cam đẹp đẽ nằm gọn ghẽ trong chiếc hộp trong.
- Mẹ tớ bảo là, phải ngoan ngoãn học giỏi nữa, thì kẹo mới linh nghiệm cơ - Thằng bé vừa cho kẹo C vào miệng, vừa líu lo nói.
- Có thật không? - Cô bé bóc hộp ra, ột viên kẹo vào miệng. Vị kẹo tan ra nơi đầu lưỡi, ngọt lịm dễ chịu.
- Thật mà. Bố tớ bị đau mắt, thế là hàng ngày tớ đều ăn kẹo, và sưu tầm đủ phiếu bé ngoan mang về nhà, thế là bố tớ khỏi bệnh đấy. Thằng bé cười tít, sung sướng bỏ thêm một viên kẹo vào lưỡi - đã chuyển thành màu cam tự lúc nào.