Đông, Phong, Hạ, Vũ

Gió mùa đông. Mưa mùa hạ
Lễ chào cờ đầu tuần, thầy hiệu trưởng thông báo về thời gian thi thử tốt nghiệp cho học sinh khối 12. Lũ học sinh ở dưới đứa ra sức che nắng, đứa nói chuyện, đứa tranh thủ lên mạng facebook. Không khí dưới sân trường vô cùng ồn ã.
Bỗng thầy chợt im lặng. Một, hai, rồi ba, và tất cả khối cùng im lặng. Tất cả đều nghĩ, chắc do mất trật tự quá, nên thầy giận đây mà.
Đợi cả trường im phăng phắc, thầy cầm mic, bỏ ra khỏi chân đế, và bước xuống phía dưới lũ học trò:
- Thầy biết với các con, những tiết chào cờ đầu tuần không có gì là thú vị. Những lời dặn dò nhàm chán, những quy định được lặp đi lặp lại. Ngay cả nghi thức chào cờ với Quốc ca cũng trở nên miễn cưỡng phải không?
Cả khối nín thinh. Một vài đứa cúi đầu.
- Các con biết không, có đôi khi, thầy rất muốn quay trở lại thời học trò. Nói thời đó vô lo vô nghĩ cũng không phải. Có lo chứ, lo mình học tốt không, có nghĩ chứ, nghĩ xem làm như thế nào tổ chức một buổi tiệc vui cho các bạn trong trường. Chỉ là đó là những cái lo đáng yêu không chứa muộn phiền, và những điều nghĩ trong sáng không nhuốm màu tiền bạc lợi ích cá nhân. Các con ạ, tuổi thanh xuân của các con đẹp nhất khi các con còn cắp sách tới trường.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Cái cây này, góc sân kia, căng tin xấu xí, và cả ông thầy già nua này nữa, với các con bây giờ nó cũng bình thường thôi, nhưng khi tất cả trở thành quá khứ, nó sẽ thành vô giá. Các con sẽ nghĩ đến, nhung nhớ, và có những lúc điên rồ muốn được vứt bỏ tất cả để quay về.
Tất cả những khuôn mặt thân thương cùng ngước lên, chăm chú nghe lời thầy hiệu trưởng.
- Tháng năm mãi mãi không ở lại. Vậy nên, hãy trân trọng từng phút, từng giây ở mái trường này, các con nhé. Thầy cũng không muốn dông dài đâu, thầy chỉ là muốn nhìn các con lâu hơn chút nữa, nhớ được từng khuôn mặt sáng sủa thông minh của các con. Thầy chỉ muốn thế thôi. Thầy già rồi, các thầy cô nhìn nhiều cũng ghét rồi, chắc sắp xin về hưu thôi.
Lần đầu tiên, lũ học trò nhỏ thấy nước mắt người thầy già đáng kính lăn trên gò má đã nhăn nheo và nhiều vết đồi mồi. Đã lâu lắm rồi… Chúng nó vẫn còn nhớ hình bóng thầy, nhỏ nhắn, bước đi chầm chậm, nhưng luôn nở nụ cười hiền hậu với bọn quỷ sứ, tỉ mẩn đi từng phòng học kiểm tra đèn quạt. Cửa phòng thầy luôn luôn mở, luôn luôn chào đón đàn con nhỏ. Không bao giờ thấy thầy to tiếng quát nạt ai. Lúc nào cũng ôn tồn, hiền hậu, như một ông Bụt vậy.
Nhìn thầy, có vài đứa đã rơm rớm nước mắt. Không khí bỗng nhiên chùng xuống. Có một vài ánh mắt ngơ ngác, thảng thốt, như chợt nhận ra, mình sắp phải xa ngôi trường thân yêu này. Mọi thứ bỗng như vỡ òa…
Rồi ai đó bỗng nhiên hô vang: “Chúng con yêu thầy! Chúng con yêu trường!”, cả khối như bừng tỉnh và hô vang theo. Một vài đứa còn chạy đến ôm thầy. Không ai bảo ai, cả lũ chạy ùa lên, vây quanh thầy thành vòng tròn, đồng thanh hô to: “Thầy em number one! Thầy em number one”. Người thầy già rưng rưng lấy vạt áo sơ mi thấm nước mắt…
Người ta thường bảo, nước mắt là đau khổ. Có đúng không, vì nước mắt còn là hạnh phúc đọng mãi trên mi.
Trong đám đông học trò, một cô bé tóc tết hai bên nín thinh, lặng lẽ bước đi.
- Thảo à, đợi anh với.
Là Vũ. Thấy cô bé tách khỏi đám đông, khuôn mặt buồn thiu, Vũ liền đuổi theo. Kéo Thảo ra ghế đá sân trường, Vũ ân cần:
- Sao thế em, sao lại buồn thế?
- Em quý thầy lắm, em không muốn thầy nghỉ hưu. Ít nhất, em cũng muốn được thầy căn dặn khi tốt nghiệp, giống như các anh chị năm nay - Đột nhiên cô bé khóc nấc lên, hai má đỏ bừng.
Vũ chìa ra trước mặt cô bé tấm khăn giấy:
- Ô, sao mà phải khóc? Thầy quý trường lắm, không còn làm thầy vẫn sẽ đến trường cơ mà, đến thăm đồng nghiệp, thăm học trò. Mình cũng có thể đến nhà thầy chơi phải không. Lớn đùng mà còn khóc nhè chứ.
Nghe thấy vậy, cô bé nín thinh, có vẻ như hơi xấu hổ nữa:
- Em mới có lớp 10 thôi, lớn gì mà lớn. Anh lớn đùng còn bắt nạt em nhỏ hả.
- Ơ, anh có bắt nạt đâu, anh giúp em nín khóc còn gì hehe. Thôi đừng buồn nữa. Để đền đáp, bọn anh sẽ hát thật hay và đoạt vé vào vòng chung kết để biểu diễn trong đêm chia tay nhé.
Thảo ngạc nhiên. Sao anh Vũ lại biết nó đăng ký tiết mục cho bốn anh chị nhỉ? Nó đã cẩn thận lắm rồi mà.
- Hehe, sao mà giấu được anh. Này, trả em tập vở vẽ bỏ quên ở quán.
Cô bé nhận lại tập giấy mà vẫn còn choáng. Anh Vũ như kiểu thám tử vậy, nó bị phát hiện rồi. Hic hic.
- Cho anh cảm ơn em nhé - Vũ nở một cười tươi chân thành.
- Sao lại cảm ơn em?
- Vì em luôn cố gắng giúp đỡ bọn anh hàn gắn tình bạn. Em đúng là một cô bé tốt bụng.
- Em chỉ muốn những ai em quen được vui vẻ thôi. Mọi người mà xị mặt em buồn lắm.
- Yên tâm, có em là chả ai dám xị mặt đâu hehe.
Ở bên cạnh Thảo, Vũ luôn thấy nhẹ nhõm và dễ chịu. Luôn được là chính mình, có đôi lúc trẻ con cũng không sao, không ai phán xét nó cả. Nó có một cô em gái nhỏ, làm nó luôn muốn chở che và bảo vệ. Cuộc sống của một đứa mười tám tuổi, vẫn luôn hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười với những người yêu quý, dù rằng nó có người yêu hay không?
Còn lại một mình Thảo ở ghế đá. Những ngày này, khối 10 đã xong xuôi gần hết thi học kỳ, phải thi sớm để các anh chị còn có thời gian ôn thi tốt nghiệp. Cô bé nhìn thấy một chú chim đang lũn cũn đi kiếm tìm gì đó ở sân trường. Đáng yêu quá. Theo thói quen, Thảo mở cặp, lấy ra tập giấy và hộp bút màu. Cô bé mở hộp màu. Một tấm giấy nhỏ rơi ra, trong đó là dòng chữ con gái nắn nót: “Tặng em gái yêu của chị. Chị Đông”
Cách đây một tháng...
- Chị ơi, nếu thích một ai đó thì phải làm sao ạ? - Cô bé hai bím tóc hỏi cô chị họ tóc dài.
- Thì sẽ làm những điều tốt đẹp nhất cho người đó, và có cả hy vọng là được người đó thích lại nữa - Cô chị tóc dài nheo mắt nhìn cô em nhỏ.
Vậy là cả buổi hôm đó Thảo thủ thỉ kể cho Đông nghe tình cảm của mình dành cho Vũ. Đông chăm chú lắng nghe em, và lòng băn khoăn bởi Vũ lại thích mình, chứ không thích Thảo. Không biết có nên nói cho bé Thảo biết không.
- Hihi, cảm ơn chị, em sẽ thử làm theo những gì chị khuyên, hy vọng anh ấy sẽ nhận ra.
- À, anh Vũ của em ấy, anh đó là bạn thân của chị đấy - Đông nhẹ nhàng.
- Oa, thật á, thế chị làm tay trong cho em đi hihi - Thảo hồ hởi.
- Ừm... Thảo này… Thực ra thì anh Vũ thích chị… Chị không định giấu giếm em. Nói dối là không tốt. Nhưng chị chỉ coi anh Vũ là bạn. Và chị nghĩ, em xứng đáng được theo đuổi những gì mà em yêu quý.
Khuôn mặt Thảo xịu xuống, hơi chút chán nản và buồn bã. Vậy là anh Vũ của nó đã thích người khác rồi sao, và người đó còn là chị Đông nữa. Chị Đông thì ai chả thích chứ. Nó tự dưng thấy… ghét chị Đông quá. Thế là cô bé chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng bỏ về.
Thảo vẫn có thói quen ra quán trà hàng ngày, mong ngóng để được gặp anh Vũ. Lần mà chị Hạ dẫn Thảo ra quán, cô bé không có gì ngạc nhiên, chỉ ngạc nhiên vì hóa ra ngoài chị Đông, chị Hạ cũng là bạn thân của anh Vũ.
Nhưng nó không có ý định lợi dụng chị Hạ. Nếu chị Hạ biết được, chị ấy sẽ thất vọng lắm. Mà, Thảo đã coi chị Hạ như một người chị gái rồi.
Khi nghe được câu chuyện cãi nhau của anh Phong và anh Vũ, nó đã có chút... vui mừng. À, vậy là cũng có ngày anh Vũ của nó cũng ghét bà chị họ hoàn hảo. Nó thích lắm, bởi nó sẽ có cơ hội bày tỏ với anh Vũ cơ mà.
Bản nhạc “Sorry seems to be the hardest word” vang lên, chiếm lấy toàn bộ trí óc Thảo.
“And sorry seems to be the hardest word
Its sad, so sad
Its a sad, sad situation
And its getting more and more absurd
Its sad, so sad”
Và Thảo thì không muốn nói lời xin lỗi. Vậy nên, nó không muốn làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui