Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

"Buổi tối?" Người nào đó ra vẻ thập phần thích thú câu nói đó, vừa lòng mà cúi đầu."Phải, buổi tối tốt hơn, đêm dài từ từ, có thể..."

Tôi không thể không cắt đứt anh mơ màng."Bác sĩ Lâm không muốn anh có vận động kịch liệt."

"Ngủ tính là vận động kịch liệt sao?"

Cái này không tốt nói lắm, nghiêm khắc mà nói từ “ngủ” có hai tầng ý tứ mà theo sự hiểu biết của tôi đối với Diệp Chính Thần, anh càng biểu hiện chính nhân quân tử, tư tưởng càng xấu xa.

Vì thế tôi thay đổi một đề tài khác."Bác sĩ Lâm nói, có người lái xe đâm anh."

Nghe thấy vấn đề này, Diệp Chính Thần hờ hững dựa vào đầu giường, ánh mắt di chuyển tới ti vi LCD đối diện.

"Sư huynh..."

Anh cầm điều khiển từ xa mãnh liệt ấn lên phím điều chỉnh âm thanh, làm cho âm thanh lên đến mức đinh tai nhức óc, tôi đương nhiên nhìn ra anh không muốn lại nói tới đề tài này, nhưng anh càng không muốn nói, tôi càng mê hoặc, càng muốn biết là ai.

"Vì cái gì không muốn cho em biết?" Tôi đề cao thanh âm, thử thăm dò hỏi." Không phải là do hồng nhan tri kỷ thù anh bội bạc đi?"

"Anh không có hồng nhan tri kỷ tâm ngoan thủ lạt như vậy..."

Tôi nhớ rõ anh có một...

"Có phải Dụ Nhân không?"

Nhìn chằm chằm Ti vi xem tin tức, người nào đó hừ lạnh."Cô ấy mới sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn như vậy."

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện trọng yếu, hướng bên cạnh anh cọ cọ, ghé vào tai anh hạ giọng hỏi: "Có phải là người Nhật Bản làm không?"

Diệp Chính Thần ách nhiên thất tiếu."Em yên tâm, bọn họ không nghiệp dư như vậy!"

Nói cũng đúng, nếu là thật muốn trí anh vào chỗ chết, không có khả năng lại gây tai nạn giữa ban ngày ban mặt, còn ở trên đường cái náo nhiệt.

"Anh nói cho em biết, rốt cuộc là anh nghi ai hại anh?!"

"Em vì cái gì phải biết rõ thế?"

Trong lổ tai đều là tiếng vang của Ti vi, tôi nhất thời bực mình, đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay anh, đóng Ti vi."Có người lái xe muốn đâm chết anh, anh…anh hy vọng em không quan tâm? !"

Chính ngọ ánh sáng đặc biệt chói, cách qua một bức màn dày, vẫn như sáng ngời.

Diệp Chính Thần nhìn tôi, ánh mắt phá lệ thanh minh.

"Ấn Chung Thiêm." Ba chữ từ miệng anh nhẹ nhàng phun ra, nếu không phải anh đọc nhấn rõ từng chữ, tôi cơ hồ cho rằng chính mình nghe lầm .

"Sẽ không ..." Tôi không phải là nghi ngờ lời của anh, mà là sự thật này làm cho tôi rung động, so với lời nói Ấn Chung Thiêm vừa rồi càng làm cho tôi chấn kinh.

Bởi vì Diệp Chính Thần có bao nhiêu cầm thú, tôi sớm trong lòng rõ ràng, mà ở trong trí nhớ hai mươi mấy năm của tôi, Ấn Chung Thiêm vĩnh viễn trầm ổn nội liễm, vĩnh viễn tao nhã... Tuy rằng, tôi biết trên đời này không có từ "Vĩnh viễn" .

"Không tin quên đi, dù sao lời nói của anh, em cho tới bây giờ không bao giờ tin."

"Em chưa nói không tin... em chỉ là không nghĩ ra, Chung Thiêm không phải một người xúc động, anh ấy như thế nào lại có thể làm chuyện điên cuồng như vậy."

"Anh đoạt vị hôn thê của hắn, hắn chỉ đâm tôi gẫy ba cây xương sườn, nói cho đến cùng, vẫn là anh buôn bán có lời."

Lời của anh giống một cái độn khí, hung hăng nện vào ngực tôi, đau đớn giống như chặt đứt xương sườn. Cái mũi đau nhức, hốc mắt phỏng, tôi cắn răng chịu đựng đau đớn, rốt cuộc cũng không áp lực được trong lòng tràn đầy áy náy cùng cảm động.

Khả năng Diệp Chính Thần bị thương làm cho tôi rất đau lòng, cũng có thể là trong tim tôi đối với tình cảm của anh tồn nhiều lắm áy náy, lại hoặc là tôi thương anh yêu tôi đến mù quáng, nghe được anh nói ra những lời này, duy nhất ý niệm trong đầu tôi lúc này chính là anh đã làm nhiều việc cho tôi nhưng mà tôi không đáng.

Mà tôi thế nhưng đã quên, mọi việc đều là có nhân tất có quả.

Ấn Chung Thiêm nếu không bị anh bức đến tuyệt cảnh, như thế nào lại lái xe đâm anh?

Diệp Chính Thần nhìn ra tôi muốn khóc, chuyển sang thoải mái mỉm cười, điều tiết không khí."Có người nói, thượng đế rút nam nhân một cây xương sườn làm thành nữ nhân, anh vì em chặt đứt ba cây xương sườn, em lấy cái gì đưa tôi?"

Tôi cũng sợ chính mình sẽ khóc, cứng rắn nặn ra ý cười cứng ngắc."Anh sẽ không muốn em trả lại cho anh ba nữ nhân đi?"

"Đề nghị này không sai, đáng tiếc bộ đội đối với vấn đề cuộc sống phi thường nghiêm túc, không cho phép một chồng nhiều vợ." Anh cố ý thở thật dài biểu hiện sự tiếc nuối."Anh chỉ có thể cho rằng, một người thay cho ba người dùng."

"Ba người?"

Ba người...

"Như thế nào? Em không muốn?"

Tôi lắc đầu: "Vì không muốn làm anh thất vọng hai cái xương sườn vô tội, em quyết định ngày mai bắt đầu rèn luyện thân thể, nhất định gánh vác vinh quang cùng sứ mệnh gian khổ này."

Diệp Chính Thần bỗng nhiên cười to, vừa cười vừa ấn ngực.

Tôi thực không nghĩ ra, vì cái gì mà lời nói cao thượng như thế, anh có thể nghe ra hàm nghĩa xấu xa như vậy.

"Đừng cười, để ý làm ảnh hưởng đến miệng vết thương." Tôi vỗ nhẹ lưng anh."Khát hay không? Muốn uống nước không?"

"Tủ lạnh có hoa quả." Anh chỉ chỉ vào gian bên cạnh.

"Anh muốn ăn cái gì?"

"Táo đi, ngọt hơn."

Tôi đi vào gian bên cạnh, mở ra tủ lạnh chỗ góc tường, bên trong quả nhiên nhét đầy hoa quả. Chọn đi chọn lại, tôi lấy ra một quả táo hồng nhất, gọt vỏ, cắt làm tám miếng nhỏ, dùng cây tăm đâm từng miếng đưa đến bên miệng anh.

"Ngọt hay không?" Anh hỏi.

Ai, lâu như vậy , một chút không thay đổi, vẫn là khó hầu hạ như vậy!

Tôi ăn trước một miếng, thanh thúy ngọt lành, hương vị không sai."Ngọt, thực ngọt."

"Thật sự? Anh nếm thử..." Anh ngồi thẳng, thân thể chậm rãi tới gần tôi.

Tôi đang muốn xiên một miếng cho anh, một mảnh môi mềm mại phúc lại đây, đầu lưỡi liếm qua môi tôi, nhè nhẹ lướt qua.

Trong chốc lát, tôi quên cả hô hấp, tay mềm nhũn, miếng táo từ trong tay trượt ra. May mắn có người nhanh tay lẹ mắt, giúp tôi đón được, tùy ý đặt ở một bên...

Tôi còn cứng người , đầu lưỡi anh tùy ý lưu luyến một trận, linh hoạt mà xuyên qua hàm răng hé mở của tôi, cùng với lưỡi tôi cuốn lấy một vòng, hút ra.

Một nụ hôn lướt qua, ngắn ngủi mà quay về hương vị vô hạn.

Tôi vựng vựng hồ hồ, đầu óc đông lại, người nào đó biểu tình tự nhiên bình tĩnh mà nói cho tôi biết: "Đừng hiểu lầm, anh chỉ là nếm thử quả táo có ngọt hay không... Phải, thực ngọt!"

Phương pháp nhấm nháp độc đáo như vậy, không ngọt mới là lạ.

"Ngọt liền ăn nhiều một chút." Tôi lấy một khối lại một miếng đưa đến trong miệng anh, muốn ngăn chặn hành động kia làm cho tôi chán ghét. Ánh mắt cũng không dám nhìn về phía môi anh, sợ nhớ lại xúc giác mềm mại kia, rung động...

Vừa giúp anh ăn vài miếng, Diệp Chính Thần đột nhiên đè lại thắt lưng, vẻ mặt đầy sự thống khổ.

"Làm sao vậy? Làm sao không thoải mái?"

"Thắt lưng... Đại khái là ngồi lâu, thắt lưng có điểm đau."

Nhìn vẻ mặt thống khổ của anh, tôi tưởng thần kinh chắc là đau nhức, vội vàng buông táo xuống, đi đến phía sau lưng anh, tay với vào bên trong quần áo, sờ soạng đến cái xương sống chỗ hông anh.

"Là chỗ này phải không?"

"Không phải, xuống chút nữa..."

Tôi ngồi ở trên giường bệnh của anh, vén vạt áo sau lên, ngón tay dò xét đi xuống."Nơi này?"

"Không phải."

Vén lên nửa vạt áo là đường cong cực kỳ mỹ cảm. Tay tôi cứng ngắc đã lâu, lại sờ soạng đi xuống phía dưới...

Xúc cảm tinh mịn làm cho tôi nhớ tới mùa hoa anh đào nở rộ, khi đó tôi thích nhất nhìn lưng anh, hơn nữa lúc từng giọt mồ hôi ngưng trên đường cong ở lưng màu đồng, là gợi cảm độc nhất của nam nhân.

Thật nhiều mỗi sáng sớm, tôi ghé vào lưng anh, đầu ngón tay theo cột sống sở xuống dưới, ngón tay xẹt qua đường cong phập phòng của anh, là cảm xúc tinh mịn này, lại làm cho tâm trí tôi nhớ lại...

Đương nhiên, mỗi một lần hành vi của tôi như vậy đều sẽ phải trả giá thảm hại.

"Bác sĩ Bạc, em còn muốn sờ đến chỗ nào?"

Tiếng nói thình lình phát ra làm tôi giật cả mình, tôi mới phát hiện tay của mình đã bất tri bất giác chạm đến cuối xương cột sống, quả thật không thể xuống chút nữa .

Diệp Chính Thần hơi quay sang, hướng về phía tôi cười cười."Bác sĩ Bạc, con người tôi đây tự chủ không được tốt, không trải qua được ai dụ dỗ như vậy a!"

Đôi môi bạc của anh cười xấu xa, làm cho tôi ý thức được chính mình lại bị lừa.

"Anh lại gạt em?!" Tôi giận đến nỗi nhéo vào lưng anh một cái.

"Đừng..." Diệp Chính Thần sợ ngứa, lúc này ngực có thương tích, một bàn tay lại đang truyền dịch, anh căn bản vô lực phản kháng, chỉ có thể buồn cười cầu xin tha thứ."Đừng làm rộn! Anh sai lầm rồi!"

Khó được cơ hội anh cũng sẽ cầu xin tha thứ, tôi khẽ cắn môi, cằm hơi giơ lên, cổ áo hơi lộ ra cái cổ duyên dáng...

Không biết là có phải bình thường bị anh khi dễ quá nhiều, vừa thấy anh bị "Lực bất tòng tâm" như thế, tôi đột nhiên bắt đầu sinh một loại ý niệm trả thù trong đầu, muốn đem anh ấn ở trên giường tùy tiện mà tra tấn một lần.

"Đừng nhìn anh với ánh mắt này..."

Tôi nhẹ nhàng liếm liếm môi, môi trên còn lưu lại chút ẩm ướt.

Người nào đó thấy tình cảnh này, kêu to: "Không cần a, người ta trên người còn có thương."

Tiếng kêu nghe thảm thiết, ai không biết còn tưởng rằng tôi muốn cường bạo anh.

Bất luận như thế nào, tôi cũng là một bác sĩ, khi dễ bệnh nhân quả thực cùng là hành vi chức nghiệp hàng ngày của tôi a.

Tôi hết sức áp chế ý tưởng tội nghiệt, ôn nhu mà sờ sờ vẻ mặt tái nhợt của bệnh nhân nào đó, an ủi: "Sư huynh, anh muốn nhiều lắm, em sẽ không làm gì anh đâu."

Tuy rằng vẻ mặt của anh mơ màng làm ngàn vạn sai người, tuy rằng mặt của anh vuốt so với nhìn còn mê người...

Ai ngờ, cửa đột nhiên bị một nữ hộ sĩ vội vàng đẩy ra.

Thời gian giống như đình chỉ, chúng tôi ba người đồng thời đứng yên định dạng.

Người nào đó bị thương dễ nhìn, áo hỗn độn, một bàn tay vẫn không thể động, mà tôi còn ngồi chồm hỗm trên giường của anh, ngón tay cương tại thắt lưng, tay kia thì dừng ở trên mặt...

Tình cảnh này, kết hợp với tiếng kêu cứu vài giây trước, làm người rất khó mà không liên tưởng đến hình ảnh hạn chế tuổi kia.

Nữ hộ sĩ gian nan mà nuốt nuốt nước miếng, đỏ mặt nhắc nhở tôi: "Bệnh nhân bị thương rất nặng."

Tôi kỳ thật cái gì cũng chưa làm, tôi là bị hãm hại, tôi thề!

Đầu sỏ hãm hại tôi lập tức mở miệng thay tôi giải thích: "Bác sĩ Bạc nói giúp tôi kiểm tra một chút vết thương."

Nữ hộ sĩ oán trách mà miết tôi liếc mắt một cái."Anh ấy bị thương ở ngực.."

Tư cách làm một người bác sĩ, phi thường có chức nghiệp đạo đức, bị một nữ hộ sĩ tưởng tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khi dễ một người bệnh nhân, hơn nữa thời khác này so với bất cứ lúc nào lại càng dọa người .

Tôi xám xịt từ trên giường đi xuống dưới, hung hăng trừng mắt liếc mắt một cái Diệp Chính Thần đang cố nén ý cười."Nghỉ ngơi tốt vào, em đi trước."

Diệp Chính Thần lập tức cười không nổi ."Em đi đâu? Em đã đáp ứng bác sĩ Lâm hai mươi bốn giờ chiếu cố anh."

Bác sĩ Lâm phải biết rằng như thế nào chiếu cố anh, ngay cả hai mươi bốn phút đều không cần tôi chiếu cố."Em về nhà."

Tôi vừa mới chuyển người, Diệp Chính Thần bỗng nhiên giữ chặt cổ tay tôi, gắt gao mà cầm, trong lòng nháy mắt như bị anh nắm lấy, lòng nhuyễn xuống."Anh trước nghỉ ngơi trong chốc lát, em quay về bệnh viện xin nghỉ vài ngày, lại về nhà lấy một ít quần áo, thực mau trở lại."

Anh lúc này mới buông tay ra, từ trên bàn cầm lấy chìa khóa xe đưa cho tôi."Lấy xe của anh mà đi."

Cầm cái chìa khóa xe đi đến trước cửa, tôi đặc biệt lưu ý một chút chức vụ của nữ hộ sĩ trước ngực, là săn sóc đặc biệt, khó trách tận chức tận trách như vậy.

Tôi trước hết lái xe đến bệnh viện, vốn định trước tiên gặp trưởng khoa thương lượng một chút chuyện đổi ca rồi đi gặp lãnh đạo xin phép, không nghĩ vừa vào đến của văn phòng bác sĩ, chính là nghe thấy bên trong có người đang bát quái.

"Như thế nào lại như thế? Bí thư Ấn sắp cùng bác sĩ Bạc kết hôn, cô đừng nói lung tung."

Nghe vậy, tôi đang muốn đẩy cửa tay tự dưng muốn dừng lại trong không trung.

Lại một tiếng nói khác vang lên, tôi không quá quen thuộc, hẳn không phải là của khoa tôi. "Tôi không nói lung tung, bạn tôi làm tại văn phòng thành phố, nói bí thư Ấn quả thật có người yêu mới, là cháu gái của Phó thị trưởng tiền nhiệm."

"Vì quan chức sẽ bỏ bác sĩ Bạc, đây không phải Trần Thế Mỹ sao?"

"Bác sĩ Bạc nhất định là không biết đi? Tôi thấy cô ấy gần đây rất vui vẻ." Nói câu này là hộ sĩ khoa tôi.

Một nữ hộ sĩ khác cướp lời: "Các cô có lưu ý đến không, nhẫn đính hôn bác sĩ Bạc đã không còn đeo."

"Đúng, đúng vậy, tôi cũng thấy thế. Tôi còn tưởng rằng cô ấy quên mang... Cô ấy khả năng đã biết, mấy ngày nay đều miễn cưỡng cười vui?"

"Khẳng định là vậy, ngoài việc trấn an bệnh nhân sắp chết ra, bình thường có ai thấy bác sĩ Bạc cười có mấy lần? Mấy ngày nay, cô ấy gặp ai cũng cười, nhất định cố ý cười cho người khác xem ."

"Có đạo lý, có đạo lý. Ai, bí thư Ấn sao có thể như vậy, nam nhân a, đều là bản tính bạc tình."

"Cô thì biết cái gì, Phó thị trưởng rớt đài, bí thư Ấn không có chỗ mà dựa vào, anh ta đương iên sẽ nghĩ biện pháp lại bám víu một cái khác.."

Tôi đẩy cửa ra, tiếng mở cửa chi nha kinh động mọi người ở bên trong.

Tôi đứng ở cửa mỉm cười, trong văn phòng thần kỳ yên tĩnh.

Hộ sĩ khoa tôi xin giúp đỡ mà giật nhẹ bác sĩ Lý, bởi vì tôi và ông ấy quan hệ coi như không sai.

"Bác sĩ Bạc, hôm nay không phải cô không có ca sao?" Bác sĩ Lý gượng cười hỏi.

"Tôi đến xin phép, tôi có chút việc riêng, muốn nghỉ một tuần… Vừa mới nghe thấy mọi người đang nói chuyện của tôi, không quan hệ, tiếp tục tán gẫu." Thấy vài nữ hộ sĩ nhìn lẫn nhau đứng dậy chuẩn bị vụng trộm trốn đi, tôi thay bằng khuôn mặt sáng lạn tươi cười."Thật sự không quan hệ, tôi cùng Chung Thiêm quả thật chia tay, bất quá không là vấn đề của anh ấy..."

Mấy nữ hộ sĩ lại ngồi trở lại, ngưng thần chờ nghe bát quái chính chủ.

"Là tôi cùng anh ấy chia tay trước ."

"Vì cái gì?" Có người ẩn không chịu nổi hỏi.

Tôi tận lực làm cho ngữ khí của chính mình nghe chân thành một chút, để tránh làm cho các cô ấy lại hiểu lầm tôi muốn vãn hồi mặt mũi."Bởi vì bạn trai cũ của tôi về nước ..."

Có một nữ hộ sĩ như là nghĩ tới điều gì, hai mắt tỏa ra ánh sáng kỳ dị quang."Anh ấy, anh ấy có phải là quân nhân không? Bộ dạng rất tuấn tú!"

Tôi khó hiểu mà nhìn cô ấy."Làm sao cô biết?"

"Hơn một tháng trước anh ấy đến bệnh viện tìm bác sĩ, hỏi xem bác sĩ có ở đây hay không, tôi có nói cho anh ấy cô đang ở phòng bệnh..."

"A!" Một hộ sĩ khác phá lệ kích động: "Tôi nhớ ra rồi! Anh ấy là bạn trai trước kia của bác sĩ a?"

Xem vẻ mặt của bọn họ, tôi phi thường xác định, người các cô ấy thấy khẳng định là Diệp Chính Thần, vì ngoại trừ anh ra, không có người con trai nào có thể làm cho người con gái khác nhắc tới vẫn hưng phấn như thế.

"Bác sĩ Bạc, anh ấy tìm cô có phải là muốn hợp lại với cô?"

Ánh mắt mọi người tề xoát xoát nhìn về phía tôi, đều đang chờ đáp án.

Tôi cúi đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, cố ý vô tình sờ soạng một chút tên khắc trên đó."Ân. Năm đó chúng tôi có chút hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã giải thích rõ ."

Mọi người lưu ý đến đồng hồ của tôi, tựa như đều minh bạch rồi sao lại thế này.

Tôi không lại vô vị giải thích nhiều, ngồi vào bên cạnh bác sĩ Lý."Bác sĩ Lý, mấy ngày nay nhiều việc sao? Tôi muốn đổi ca với cô, tôi có chút chuyện trọng yếu."

"Không vội. Ca của cô tôi có thể thay."

"Cám ơn! Tôi đi gặp trưởng khoa xin phép ."

Tôi đi ra văn phòng, nghe thấy bên trong lại bắt đầu tiếng xì xào bàn tán, mà tôi cũng không muốn nghe thêm, bước nhanh đi về phía văn phòng trưởng khoa.

Xin nghỉ, an bài xong ca cuối tuần, tôi về nhà thu thập này nọ. Vừa vào cửa, tôi trước nói với mẹ: "Mẹ, con có một bằng hữu bị bệnh, con đi bệnh viện chiếu cố anh ấy."

Mẹ tôi vừa thấy tôi thu thập sữa rửa mặt cùng đồ trang điểm hiểu được tôi muốn giúp người."Băng Băng, ai bị bệnh?"

Tôi do dự một chút."Diệp Chính Thần."

Mẹ vừa nghe nói anh bị bệnh, khẩn trương giữ chặt tôi."Hắn bị bệnh? Bệnh gì?"

"Không phải là đại sự gì, có chút ngoại thương, tĩnh dưỡng một trận thì tốt rồi."

"Con muốn đi chăm sóc hắn?"

"Dạ, anh ấy ở Nam Châu không có thân thích bằng hữu, không có người chiếu cố, con muốn đi chăm sóc anh ấy. "

"Băng băng." Chần chờ một trận, mẹ rốt cục hỏi ra vấn đề sớm muốn hỏi."Có phải con còn thích hắn?"

Tôi gật đầu."Ân."

"Hắn đâu? Hắn đối với con có như vậy?"

"Anh ấy đối với con tốt lắm." Tôi buông đồ trong tay, nắm tay mẹ, mặt dán tại vai mẹ, mặc kệ mẹ có gầy yếu bao nhiều, bả vai bà luôn làm cho tôi đặc biệt không muốn xa rời."Mẹ, ba năm, con thủy chung quên không được anh ấy. Con còn muốn cùng anh ấy cùng một chỗ."

"Mẹ biết, con thường xuyên trong mộng kêu 'Sư huynh', một lần lại một lần mà kêu. Buổi tối hôm con cùng Chung Thiêm đính hôn, con uống mấy chén rượu nho, ngủ xong vẫn khóc, cầm lấy tay mẹ càng không ngừng hỏi..." Mẹ nghẹn ngào một chút, mới nói tiếp."Anh ấy vì cái gì không trở lại, có phải không đã quên con..."

"Mẹ..."

"Ai, Băng Băng, mẹ nghĩ đến... Mẹ nếu biết rằng hắn có thể trở về đến, nhất định sẽ không đồng ý hôn sự của con cùng Chung Thiêm. Mẹ biết là con ủy khuất, đều là vì cha của con..."

Áp lực dưới đáy lòng sau một thời gian ủy khuất tất cả đều bộc phát ra, tôi giống một đứa nhỏ, ghé vào trong lòng mẹ lên tiếng khóc lớn. Khóc đến cả người phát run, khóc đến cổ họng đều ách .

Mẹ ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi. Cha tôi nghe thấy ngồi ở ghế salon đối diện, nặng nề mà thở dài.

Khóc mệt mỏi, mẹ múc cho tôi một bát súp lớn, hương nồng đậm xông vào mũi, tôi vừa uống xong, mẹ còn mang cho tối một túi giao cho tôi." Con mang đi bệnh viện, đại bổ, thích hợp nhất bổ dưỡng khí huyết."

Tôi cười lau nước mắt trên mặt, nhận lấy."Mẹ, mẹ thật tốt."

"Mau đi đi, trong chốc lát canh nguội mất."

***

Tôi mang theo túi hành lý trở lại phòng bệnh, ánh mắt còn hồng , Diệp Chính Thần tám phần tưởng tôi muốn cùng anh bỏ trốn, khẩn trương mà xuống giường."Như thế nào khóc? Cùng người nhà cãi nhau ?"

"Không có. Em cảm thấy chính mình quá hạnh phúc ." Tôi đem cặp lồng giữa ấm đưa tới tay anh."Mẹ em bảo canh nhân sâm."

Diệp Chính Thần vừa nghe nói là canh mẹ tôi nấu, một hơi đem canh uống hơn phân nửa, hận không thể đem nhân sâm đều cắn nát mà ăn hết.

"Uống ngon sao?"

"Phải, khó trách trù nghệ của em tốt như vậy, nguyên lai là nhạc mẫu tương lai đích trực truyền."

Chưa thấy người nào từ trước đến này nói thuần thục như vậy."Ai là nhạc mẫu tương lai của anh?"

"Em là vị hôn thê của anh, mẹ em đương nhiên là nhạc mẫu tương lai."

Vị hôn thê? Tôi khi nào thì đáp ứng gả cho anh?

Ách, tôi nhớ ra rồi, tôi thật sự đã đáp ứng, vì Ấn Chung Thiêm. Kỳ thật tôi càng hy vọng anh lại chính thức cầu hôn thêm lần nữa, dưới tán lá cây anh đào, dùng thái độ chân thành nhất, hỏi tôi lần nữa: em nguyện ý gả cho anh không?

Như vậy, tôi có thể nói với anh: em nguyện ý.

Không vi bất luận kẻ nào, chỉ là vì tôi nguyện ý...

Đáng tiếc, dựa vào hiểu biết của tôi đối với Diệp Chính Thần, có thể có chuyện gì đặc biệt anh mới lười vòng vo.

Tôi sửa sang lại đồ đạc của mình xong, trời đã tối. Diệp Chính Thần cũng ăn làm mạt tịnh, táp táp lưỡi."Nha đầu, anh nên tắm rửa ."

Loại sự tình này, anh hơn với ai khác đều nhớ rõ ràng.

"Phải, anh muốn tắm ở đâu?" Nghĩ đến miệng vết thương của anh không thể dính nước, tôi chỉ có thể dùng khăn mặt lau, tôi hỏi."Phòng tắm, hay là trên giường?"

Người nào đó mặt ai oán mà nhắc nhở."Bác sĩ không muốn anh vận động kịch liệt."

Tôi đúng là không nên trưng cầu ý kiến anh.

"Đi thôi, em đỡ anh đi phòng tắm." Tôi giúp đỡ anh xuống giường, đi ngang qua cửa thì thuận tay khóa lại, để tránh cho người khác tận chức tận trách săn sóc đặc biệt của anh lại làm cho chúng tôi đổ tại trong phòng tắm, chuyện này thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tôi giúp đỡ anh vào bồn rửa mặt, không gian mặc dù nhỏ hẹp, bất quá so với rất nhiều bệnh nhân ngủ ở hành lang bệnh viện thành phố, gian này có thể bố trí hai bồn rửa mặt cũng đủ xa xỉ .

Tôi vốn định giúp anh cởi quần áo, ánh mắt vừa tiếp xúc với cúc áo anh, đầu óc còn có điểm vựng vựng."Cởi quần áo đi."

"Em không giúp anh cởi?"

"Chính anh làm sao không thể cởi?"

Câu trả lời của anh sạch sẽ lưu loát."Không thể!"

Tôi nhụt chí, tự tay chậm rãi cởi bỏ cúc áo của anh, toàn bộ quá trình, tôi không dám nhìn tới anh, phòng tắm không cửa sổ oi bức làm cho khắp người mồ hôi ướt đẫm.

Rốt cục cũng cởi xong y phục của anh, thân hình ngạo nghễ hoàn toàn lộ trần, trí nhớ rất nhiều tựa như thủy triều chôn vùi tư duy của tôi – anh ôm tôi, thân thể không khe hở di hợp, kề sát da thịt càng không ngừng cọ xát, hưởng thụ như vậy khó nói lên lời.

"Em suy nghĩ cái gì?"

Anh rõ ràng đã biết rõ còn cố hỏi, với chỉ số thông minh của anh, như thế nào đoán không được tôi nghĩ cái gì.

"Nghĩ thương thế của anh khi nào thì có thể tốt lên."

"Nga? Em vội vả như vậy nha?"

Tôi nhịn, làm bộ như nghe không hiểu.

Anh ngắm ngắm ngực tôi."Nha đầu, em giúp anh cách tắm của người Thái đi."

Tôi nhìn chung quanh, phòng tắm chết tiệt này như thế nào không cửa sổ, tôi muốn hít thở không thông ."Thực xin lỗi, em không biết."

"Anh có thể dạy em."

Tôi thẹn quá hóa giận."Diệp Chính Thần, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tắm rửa!"

Tôi trịnh trọng cảnh cáo anh: "Anh đừng lại đùa giỡn em, vạn nhất em cầm giữ không được, tự gánh lấy hậu quả!"

Anh cười nâng cằm của tôi."Tuy rằng anh không thích bị động, nhưng một hai lần cũng có thể chịu được."

"Có thể chịu được?"

Được, tôi xem anh có thể nhẫn như thế nào.

Tôi mở vòi hoa sen ra, tự tay thử độ ấm của nước, bọt nước văng khắp nơi, bắn lên người tôi lại thấy lạnh.

Mãi đến lúc trong lòng bàn tay nước đã ấm, tôi mới thấm chút nước ấm, chậm rãi lướt lên vai anh.

Nước ấm chảy qua ngực anh, tay tôi làm hàng rào theo dòng nước vẫn đi xuống vuốt ve, xẹt qua điểm gồ lên nho nhỏ.

Anh mãnh liệt hít thở, cơ thể co giãn trong tay tôi dần dần run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui