Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Tuy nói là tôi đối với Diệp Chính Thần cũng không xa lạ, nhưng khi nhìn kỹ như thế này, cần thận xoa nhẹ, tôi còn có chút phản ứng bất lương hoa mắt váng đầu.

Tôi cực lực hô hấp vững vàng, không ngừng té nước lên người anh, tay theo nước sờ soạng xuống phía dưới, đi qua mỗi cây xương sườn cao thấp phập phồng....

Nhìn kỹ, cẩn thận sờ, tôi rốt cục hiểu được, vì cái gì mà lại nhớ thương mà muốn tắm rửa cho anh.

Bởi vì thân thể của anh so với mặt càng làm cho lòng người gia tốc nhảy nhót.

Cơ thể thon gầy, vân da cân xứng, cơ thể rắn chắc lại không thô cứng, không một chỗ nào không thể hiện sức mạnh nam nhân . . . .

Chân anh dài mà thẳng tắp, giống như pho tượng đứng ở trước mặt tôi, như một tác phẩm nghệ thuận hoàn mỹ nhất.

Ngoài ra, làn da của anh cũng tốt, màu mật ong, làm cho người khác có ý tưởng cắn một miếng.

Hơi nước bốc lên, phá lệ khô nóng, có nhiều lần, tôi vớt nước ấm lướt qua da thịt của anh, đều có cảm giác mê muội mãnh liệt, tay không chịu được mà run run.

Mà anh, không nói một lời, chỉ nhìn tôi, cách qua tầng hơi nước.

Nước đạt đủ ấm, tôi lấy ít sữa tắm ra lòng bàn tay, xoa tạo bọt. Bọt biển mềm nhẵn ở trong tay tôi cùng với da thịt của anh trong lúc đó như nở ra, hoa mai mê ly.

Anh nhắm mắt lại, nhíu mi, thân thể ỷ vào gạch men cứng rắn lạnh lẽo.

"Anh suy nghĩ cái gì?" Tôi học anh vấn đề đã biết rõ còn cố hỏi, bởi vì nam nhân mà nghĩ cái gì, chỉ cần xem phản ứng thân thể là có thể tinh tường biết.

"Anh suy nghĩ, đến tột cùng là ai đã từng nói... Chờ có một ngày anh mặc vào quân trang, cô ấy sẽ cởi từng cái cúc, cởi đi một thân trang nghiêm."

Quân trang, quân trang...

Một cỗ nhiệt độ nóng lỏng đột nhiên như lan tới, đốt cháy mặt của tôi, may là anh nhắm mắt lại, không nhìn thấy. "Thật không? Ai nói ?

Anh mỉm cười."Anh vừa vặn mang theo một bộ lễ phục."

Lễ phục?

Nghe nói quân nhân đều có một bộ lễ phục chính trang, trừ phi duyệt binh hoặc là trường hợp tất yếu, bọn họ sẽ không mặc. Tôi duy nhất một lần được thưởng thức lễ phục quân trang trong truyền thuyết, là ở trong TV nghi thức duyệt binh ngày lễ tháng 10, khát khao như vậy, nhưng lại sùng kính, có một loại xúc động không nói lên lời.

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, anh mân môi, hơi khinh dương, trêu tôi trí mạng.

Có trời biết tôi rất muốn anh mặc một lần để tôi xem, đáng tiếc trước ngực anh thật dày băng gạc, lại một lần nữa nhắc nhở tôi, anh là một người bị thương, bị gãy ba cái xương sườn. Nếu cậy vào đó mà bắt nạt anh, rất là xin lỗi chức nghiệp bác sĩ của tôi.

Chỉ lo suy nghĩ rối rắm, nhất thời đến thất thần, tay đã quên đang cọ sát trên lưng anh thật lâu, làm cho tay nóng lên, da thịt của anh cũng nóng.

Anh mở to mắt."Em là đang khảo nghiệm anh, có phải không?

Rõ ràng là anh khảo nghiệm tôi, làm cho tôi nhìn."Là anh muốn em giúp anh tắm rửa."

Anh hít sâu."Em nhất định phải xoa như vậy sao?"

"Anh có biết, con người em đây làm chuyện gì đều thật sự."

Tôi trừng mắt liếc anh một cái, thuận tay cầm vòi hoa sen, điều chỉnh mức độ nước ở mức ít nhất cọ rửa thân thể anh.

Nước có chút lạnh, thân thể của anh ở trong nước rùng mình, tôi nghĩ điều chỉnh thêm nước ấm nhưng không ngờ nước lại quá nóng.

Diệp Chính Thần hoàn toàn không thể nhịn được nữa, một bàn tay đem tôi đổ lên bức tường lạnh như băng, một bàn tay đoạt lấy vòi hoa sen trong tay tôi, phun về hướng tôi.

"Anh làm gì?"

"Em giúp anh tắm lâu như vậy, đương nhiên anh nên đáp lễ một chút" nước ấm thấm qua người tôi toàn thân ướt đẫm, quần áo đều dính ở trên người, Diệp Chính Thần rốt cục đóng vòi nước, nhưng quần áo của tôi đã hoàn toàn ướt đẫm, gần như trong suốt, đường cong nữ tính hoàn toàn bại lộ trước mắt anh.

Không hề ngăn cản.

Tay anh cách qua lớp quần áo, đặt lên một mảnh mềm mại, đầu ngón tay kẹp lấy một nụ hoa khéo léo, chậm rãi xoa, chậm rãi cọ xát...

Tôi toàn thân run lên.

Diệp Chính Thần nở nụ cười."Em có biết , anh làm cái gì đều không chăm chú, chỉ duy nhất đối với em thật sự."

Trả thù, trả thù rõ ràng.!

Tay anh chậm rãi đi xuống, lướt qua mỗi một dây thần kinh mẫn cảm. Da thịt bị nước nóng làm cho đỏ ửng lên, phá lệ càng mẫn cảm, hơn nữa anh hoặc nặng hoặc nhẹ mà trêu chọc, cơ thể của tôi từng đợt mà run rẩy. Vì không muốn đụng tới miệng vết thương của anh, tôi không dám phản kháng, càng không ngừng lùi ra phía sau trốn, mãi đến lúc dựa hẳn vào tường

Đã không còn đường lui.

Anh hướng lại đây, nâng mặt tôi lên, trước mắt đều là hơi nước, bóng người của anh mông lung, tôi cảm thấy không chỉ bị nóng chảy bởi nước mà còn bởi ánh mắt nóng bỏng.

"Nha đầu." Anh vén mái tóc ẩm ướt của tôi lên, hết sức ôn nhu."Em biết không, anh thích nhất nhìn em ở cái dạng này."

Đương nhiên biết, anh là sắc lang mà thôi, sắc lang đều thích xem nữ nhân tắm rửa thay quần áo.

Anh đặt môi lên phía sau tai tôi."Mấy năm nay, cuối cùng anh cũng được mơ thấy ngày mưa xưa kia, em ngồi ở trên xe anh, phi vạt áo thủy. Anh cố ý nói nhiều lời có ý, em cũng không tức giận, chính là đỏ mặt, phát run."

"..." Tôi cũng luôn mơ thấy ngày mưa đó, mơ thấy ánh mắt anh nóng bỏng như lửa.

"Anh tự nhận là có thể nhìn thấu suy nghĩ của nữ nhân, duy độc em, anh đọc không hiểu, như gần như xa, hình như có nhưng lại có lúc không... anh lúc ấy đặc biệt muốn được xé mở y phục của em, nhìn em sẽ như thế nào ."

Nếu anh muốn biết, tôi liền nói cho anh đáp án."Em sẽ sợ hãi, cầu anh... Không cần."

Anh cười, xoa lên mặt tôi."Nam nhân nào cũng hiểu được, nữ nhân lúc nói như thế, chính là muốn..."

"Em cũng hiểu được."

... .

Yêu là gì, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, chính là rõ ràng muốn, rõ ràng có thể chạm tay vào, cố tình không thể chạm, càng mâu thuẫn, càng giãy dụa, hãm càng sâu...

Chúng tôi đã trải qua không dễ dàng, mới có thể thoát khỏi gông xiềng, đi đến với nhau.

Nhất thời cảm khái, tôi kiễng chân, môi tiến đến môi anh, khẽ hôn một chút.

Môi anh, bất khả tư nghị thật mềm nhuyễn.

Mà thân thể của anh có một chỗ, dị thường cứng ngắc.

Vì không muốn áp đến vết thương của anh, tôi cố hết sức bám lên trên cổ, xâm nhập mà hôn sâu. Tôi hôn đến ý loạn tình mê, toàn thân lửa nóng. Anh nhưng không chút khách khí mà chặn lại."Bác sĩ không muốn anh..."

"Anh ta lại chưa nói không muốn em vận động kịch liệt. "

"Em lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

"Em luôn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn , anh có thể làm gì được em?"

"Tiếp tục..."

Tôi ôm thắt lưng anh, thân mình giống như rắn cuốn lấy anh, môi khẽ hôn lên vai, thăm dò trên người anh, một đường xuống phía dưới."Sư huynh... Em rất nhớ anh."

Diệp Chính Thần mãnh liệt hít vào một hơi, một tay kéo tôi lến, ôm thắt lưng tôi, dựa vào vách tường, liều lĩnh mà hôn xuống dưới.

Sau, cái gì đều rối loạn, long trời lỡ đất.

Chúng tôi từ trong phòng tắm hôn đến phòng bệnh, cuối cùng hôn ở trên giường bệnh.

Anh đem tôi đẩy ngã tại trên giường bệnh, trong lúc đó, quần áo của tôi đã bị anh xả loạn thất bát tao.

Quần áo còn không có cởi hết, thân thể anh đã đặt lên phía trên, lời lẽ khẩn cấp đòi lấy.

"Anh gấp cái gì? Em chạy không được, anh muốn thế nào, cũng có thể..."

"Cho nên anh mới gấp."

Không có đèn, bức màn cũng không có khép lại.

Tôi nằm ở trên giường bệnh, quần áo cởi một nửa, vừa vặn lộ ra hai bên ngực, anh ngậm nhanh một mảnh mềm mại.

Đầu lưỡi nóng bỏng cuốn quanh nụ hoa mẫn cảm khéo léo, sự tê dại ăn mòn thần trí, như mất hồn.

Tôi không nén được tiếng rên rỉ đứt quãng.

Ánh trăng bên ngoài soi vào, bên trong phòng toàn màu trắng, ga giường màu trắng như tuyết, chăn màu trắng, còn có hơi thuốc khử trùng tràn ngập chóp mũi.

Hương vị quen thuộc, hoàn cành quen thuộc, điều xa lạ duy nhất là cảm giác lúc này, tôi nằm ở trên giường bệnh cùng bệnh nhân mà yêu, có chút cảm thấy hổ thẹn, có chút cảm giác ác độc, đồng thời lại có sự hưng phấn tội lỗi giống như trẻ con ăn trộm đường, biết rõ là sai, vẫn là nhịn không được mà ngọt ngào

Hấp dẫn.

Ngón tay Diệp Chính Thần dần dần thăm dò xuống phía dưới, lướt qua bụng bằng phẳng, tiến vào giữa hai chân tôi.

Tôi như người chết thu người vào trong chăn, trong bóng đêm chỉ càm thấy ngón tay thon dài thong thả mà xâm nhập cơ thể tôi, nhẹ nhàng ra vào.

Kích thích mãnh liệt làm cho tôi nhịn không được than nhẹ, "Sư huynh... ."

Anh tăng thêm lực đạo, hết thảy quá mức phóng đãng, tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn anh, tri giác càng thêm mẫn cảm, thân thể ngã vào vùng tội ác vui thích, không thể tự kềm chế.

Mãi đến lúc tôi không còn lý trí, toàn thân máu đều chảy xuôi, tôi ôm chặt lấy anh. Tôi thậm chí còn xoay người, đẩy anh ngã trên giường, sau đó, nằm lên phía trên, một tay đỡ bả vai rộng lớn của anh, một tay chống thân thể, nhắm ngay phía dưới thân nóng như lửa mà hạ xuống.

Chậm rãi ngồi xuống...

Thân thể hoàn toàn bị phình lên, không hề có khoảng cách, tôi cắn chặt đôi môi, ngồi xuống, để anh vùi sâu vào chỗ thân thể sâu nhất của tôi. Cảm xúc cực độ mãnh liệt xuất hiện, tôi đột nhiên căng thẳng toàn thân, cơ hồ không thể hô hấp,

"Sư huynh..." Kêu gọi xong, tay tôi đặt ở trên vai anh vô ý thức nắm chặt, móng tay khảm vào làn da nóng rực của anh.

Anh nặng nề mà hừ một tiếng, không biết là thống khổ, hay là hưng phấn.

Ánh sáng hắt vào lưu chuyển, giường bệnh phát ra tiếng ám muội chi nha, thong thả mà có tiết tấu.

Diệp Chính Thần từng nói, anh thích nhất tư thế này, thị giác được đánh sâu, cảm quan hưởng thụ, một bữa yến tiệc thao thiết mỹ vị.

Tôi chưa bao giờ nói cho anh, tôi cũng thích tư thế này.

Bởi vì phía sau ánh mắt đặc biệt mê loạn của anh, tôi có thể nắm trong tay sự vui sướng của anh, có thể làm cho tim anh và tim tôi đập gia tốc, làm cho tôi khó nhịn được mà rên rỉ thở dốc.

Kỳ thật, lúc chúng tôi yêu nhau, nhìn xem đối phương vui sướng còn cảm thấy mình vui sướng hơn rất nhiều.

"Mau một chút..." tiếng anh ấm ách gợi cảm.

Tôi cố gắng hết sức, vẫn không thỏa mãn được kích thích mà anh muốn, ban đầu anh còn có thể nhẫn nại, chịu đựng tiết tấu của tôi.

Sau đó anh nhẫn không được .

"Em nằm xuống."

"Không cần..."

"Nghe lời."

"Anh có thương tích."

Anh nghiêng người, ấn tôi trên giường, "Cho nên em đừng động."

Sợ xả đến miệng vết thương của anh, tôi lại không động, tùy ý hai tay anh nâng chân tôi lên, tách ra, nhanh xâm nhập thẳng tới.

"Anh chậm một chút, cẩn thận vết thương..."

"Đủ chậm." Anh tiếp tục điên cuồng mà va chạm.

Cảm xúc mãnh liệt như mưa rền gió thét, ma sát chặt chẽ, khoái cảm kinh người không ngừng kéo đến, bị anh đưa lên đỉnh, thời khắc này, màu trắng trong mắt tôi biến thành ngũ quang thập sắc.

Tôi không nhịn được rên rỉ, dùng sức cắn môi anh, nhịn xuống tiếng thét khát vọng chói tai.

"Khoái hoạt không??" Tiếng anh khàn khàn nghe đẹp quá.

Mồ hôi theo từng lỗ chân lông chảy ra, tôi mơ mơ màng màng gật đầu, chạm tay lên mặt anh, sự thỏa mãn cùng vui sướng kiểu này, ngoại trừ anh không người nào có thể mang đến cho tôi.

Bỗng nhiên, tôi hối hận , hối tiếc là đã không kịp.

Tôi đã quên, Diệp Chính Thần lúc này, bạn cho anh ánh mặt trời, anh liền sáng lạn.

Quả nhiên, khi lần đầu nghe nói tôi khoái hoạt, anh liền lộ nguyên hình, không bằng cầm thú, tựa như muốn đem mọi sự khoái hoạt đều cho tôi, làm cho tôi hưởng đến nhân gian cực lạc.

Tôi tận lực mà chủ động, để làm cho anh đỡ phải hoạt động, thế nhưng tôi càng chủ động, anh lại kịch liệt, hận không thể làm cho tôi như vỡ dưới thân anh.

Một hồi kịch chiến xong, tôi lại như bị rút gân bóc xương, nằm ở trên giường không động đậy .

Anh nằm ở bên cạnh, gian nan mà thở, mồ hôi trên mặt anh theo má từng chuỗi rơi xuống.

Tôi đột nhiên thấy hoảng sợ, đi đến bên cạnh anh, đang muốn xốc băng gạc lên nhìn xem, anh ngăn cản tôi."Không có việc gì."

"Em chỉ liếc mắt một cái."

"Đừng nhìn ."

"Liếc mắt một cái."

Anh cầm lấy tay tôi, cười cười hai cái đồng hồ một đen một trắng tôn lẫn nhau thật đẹp."Ngoan, đừng giằng co, nằm ở bên cạnh anh trong chốc lát. Anh mệt chết đi."

Anh càng nói như vậy, tôi càng cảm giác không đúng. Không để ý tới cự tuyệt của anh, cường ngạnh mà xốc băng gạc lên.

Băng gạc màu trắng nhiễm đầy màu đỏ.

Lòng như bị xé rách, nước mắt tràn mi mà ra, "Thực xin lỗi. Em không nên câu dẫn anh."

"Là anh dụ dỗ em."

"Anh chờ chút, em đi kêu bác sĩ phụ trách." Tôi nhất thời bối rối, sờ soạng quần áo liền mặc vội vào.

Anh giữ chặt tay tôi."Em cứ đi như vậy?!"

Tôi nhìn lại, trên giường đầy chứng cứ phạm tội...

Bác sĩ đến, không những sẽ không băng bó vết thương cho anh, phỏng chừng còn có thể đem chúng tôi mà dạy dỗ, đuổi đi.

"Em đi qua phòng xử lý lấy ít thuốc giảm đau và cầm máu, em xử lý cho anh!"

Nói xong, tôi mặc xong quần áo, lặng lẽ đi ra phòng xử lý phụ cận.

Vừa vặn phòng trực ban đang nghỉ, tôi rất nhanh tìm được ít thuốc cùng băng gạc, thuận tiện cầm nhiệt kế trở về phòng bệnh.

Chương 45

Ban ngày tôi đã xem qua bệnh án của Diệp Chính Thần, tính trạng của anh đại khái biến một ít, ngoài da của anh không dễ khép lại, miệng vết thương nhiễm trùng đi nhiễm trùng lại, cho nên tôi phá lệ cẩn thận, trước khi xử lý miệng vết thương phải tiêu độc tay mình ba lần, sợ làm nhiễm trùng vết thương của anh.

Cuối cùng băng bó xong, tôi ngồi thẳng, xoa bóp ngón tay cứng ngắc, nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Chính Thần lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi "Bác sỹ Bạc, có tất yếu phải khẩn trương như vậy không? Anh xem em cứu giúp bệnh nhân còn bình tĩnh hơn."

"Bác sĩ Diệp, nếu em nhớ không lầm, ba năm trước đây em bị vợ trước của anh đâm bị thương nằm viện, anh ngay cả vết thương của em cũng không dám xem, còn liên tiếp truy vấn bác sĩ xem có lưu lại sẹo hay không."

"Ai nói anh không dám nhìn? Anh là ngại khó coi... Còn có, Dụ Nhân không phải là vợ trước của anh."

"Hai người không phải ly hôn sao?"

Diệp Chính Thần bất đắc dĩ thở dài "Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, chúng ta có thể đừng đề cập tới vợ trước của anh có được không?!"

Không đề cập tới thì thôi, dù sao tôi cũng không muốn nói đến.

"Thời gian không sai biệt lắm, đưa em nhìn nhiệt kế xem sao." Anh lấy nhiệt kế ở nách ở đưa cho tôi, nương qua ngọn đèn, ba mươi tám độ."Anh phát sốt ! Có phải là vết thương lại nhiễm trùng?"

Vừa làm xong vận động kịch liệt như vậy, có thể không nóng sao?

"Nhưng là..."

"Không tin để anh đo nhiệt độ của em, phỏng chừng so với anh còn nóng hơn..." Nói xong, anh đoạt lấy nhiệt kế trong tay tôi, hai tay với vào trong quần áo tôi, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua trước ngực mềm mại, lưu luyến một lúc, làm cho tôi có chút gợn sóng nóng lên.

Tôi nắm được bàn tay chán ghét của anh, ngăn cản anh quấy rầy thêm một bước."Bác sĩ Diệp, anh đều kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân nữ nào cũng như vậy ư?"

"Anh thật ra luôn cho rằng, học nhiều năm y học như vậy, đáng tiếc hôm nay mới có cơ hội."

Nhìn trên mặt anh nụ cười xấu xa bất biến, tôi bỗng nhiên nhận thấy không hiểu anh, tôi không biết Diệp Chính Thần rốt cuộc là người con trai như thế nào, đâu mới chân chính là anh, một người luôn lái xe thể thao rêu rao khắp nơi, phong lưu dễ nhìn, một thân sinh viên viện y học mặc áo choàng trắng đầy thánh khiết, hay là tham mưu trưởng mặc quân trang màu xanh biếc làm người khó gần, tôi bắt đầu có chút phân biệt không rõ.

"Như thế nào lại nhìn anh như vậy?"

"Em phát hiện em cần một lần nữa hiểu rõ về anh."

"Không phải em vẫn thực hiểu biết anh?"

Tôi tất nhiên là cần hiểu nhiều thêm càng tốt, ngồi thẳng, thật sự hỏi."Diệp Chính Thần là tên thật của anh sao?"

"Đúng, nhưng lúc trước khi anh tốt nghiệp đại học tên trong hồ sơ cũng không phải tên này."

"Anh đúng là hai mươi chín tuổi sao?"

"Ba mươi, anh tốt nghiệp đại học xong học huấn luyện tại học viện chỉ huy hơn một năm." Nói cách khác, tuổi cũng là giả .

"Sở thích đâu? Hẳn không phải là chơi xe cùng tán gái đi?"

"Trị bệnh cứu người có tính sở thích không?"

"Dối trá!" Tôi mới không tin sở thích của anh lại cao thượng như vậy.

Anh thật sự nghĩ nghĩ."Bắn súng."

"Anh có thể bắn?" Tôi nhất thời trước mắt sáng ngời, bộ dáng Diệp Chính Thần lúc cầm súng, nhất định đặc biệt khốc.

"Bắn rất đơn giản, có rảnh để anh dạy cho em."

"Tốt!"

"Còn có vấn đề gì không?"

Tôi nhẫn nhịn, rốt cục không nhịn được."Mối tình đầu của anh, là người con gái như thế nào?"

"Anh có chút mệt nhọc." Anh đè lên miệng vết thương nằm lại trên giường, nhắm mắt lại.

"Anh vẫn chưa trả lời em..."

Anh xoay người sang chỗ khác, không nói lời nào, anh càng lảng tránh, tôi càng hiếu kỳ."Nói cho em nghe một chút, em sẽ không để ý, em chỉ là suy nghĩ để hiểu anh một chút."

Anh mở mắt ra, ánh mắt nhưng không có tiêu cự."Em có tin duyên phận sao? Anh tin! Có một rạng sáng, anh từ phòng nghiên cứu đi ra, thấy cô ấy mặc áo choàng trắng, ngồi ở trước kính hiển vi, cắn bút máy, nhíu mày suy nghĩ, tóc của cô ấy buộc lên, có một lọn rơi xuống bên má. Anh lúc ấy đặc biệt muốn hỏi cô ấy một chút xem cô ấy suy nghĩ cái gì? Vì cái gì muốn gả cho quân nhân? Vì cái gì thích học y? Vì cái gì lại đến Nhật Bản? Vì cái gì muốn vào phòng thí nghiệm Đằng Tỉnh? Vì cái gì lại ở sát phòng anh? Có phải không, hết thảy đều là nhất định ."

Tôi cả kinh nửa ngày mới nói ra."Sư huynh, em không phải là người con gái đầu tiên của anh?"

"Anh giống như thật sự có chút nóng, em giúp anh lấy cho anh thuốc giảm sốt, ở trong ngăn kéo.."

Tôi vội vã đi đổ nước ấm, lấy thuốc trong ngăn kéo giúp anh uống, kỳ thật tôi có phải là người con gái đầu tiên của anh hay không căn bản không trọng yếu, quan trọng là tôi tin tưởng duyên phận, tin tưởng vận mệnh đã cho chúng tôi mà an bài một người tốt, nhất định gặp được, rồi yêu, cả một đời.

Giằng co cả đêm, không nhớ rõ kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh bao nhiêu lần, kiểm tra miệng vết thương bao nhiêu lần, xác định không có việc gì, tôi mới an tâm đi ngủ.

Mới vừa ngủ không bao lâu, dồn dập tiếng đập cửa vang lên, tôi đột nhiên từ trong lòng Diệp Chính Thần ngồi dậy, chạy ra mở cửa, đứng ở bên ngoài đứng là một hộ sĩ săn sóc đặc biệt đầy oán khí, còn có bác sĩ Lâm đeo khẩu trang che khuất biểu tình.

"Tình huống của hắn thế nào? Có cái gì dị thường không?" Bác sĩ Lâm hỏi.

"Hoàn hảo, tối hôm qua có chút sốt, hiện tại bình thường ."

"Phát sốt?" Bác sĩ Lâm vào cửa, xốc băng gạc lên, đầu tiên xem máu chảy ở phía trên, thiếu chút nữa giận đến hộc máu."Như thế nào lại xuất huyết ?"

"Khả năng, da tôi không dễ khép lại." Diệp Chính Thần dõng dạc mà trả lời.

Bác sĩ Lâm nhìn thoáng qua phòng bệnh, ánh mắt cuối cùng ừng ở ga giường nhăn nhúm, trừng mắt liếc một cái sắc lang nào đó vẻ mặt vô tội."Anh rốt cuộc có muốn ra viện?"

"Đương nhiên không muốn, anh cũng biết, tôi xin nghỉ một lần không thật dễ dàng."

Vừa thấy bác sĩ Lâm giận không thể át, tôi quyết định trước đi ra ngoài tránh né tị nạn."Em đi mua điểm tâm trước."

"Anh không đói bụng."

"Em có chút đói bụng."

Tôi vừa đi tới cửa, nghe thấy bác sĩ Lâm nói."Nếu anh không an phận lại, tôi lập tức viết một báo cáo trọng thương, đem chuyển anh tới bệnh viện Tổng cục."

Diệp Chính Thần vừa nghe, lập tức thái độ đoan chính."Anh chính là hiểu biết tôi, tôi luôn luôn thực an phận."

Cửa trước khi khép lại, tôi nghe thấy bác sĩ Lâm hừ lạnh một tiếng, "Tôi hiểu rất rõ anh!"

Không biết tại sao, tôi nghe thấy hai người họ đối đáp, không thật giống cách nói của bác sĩ cùng bệnh nhân.

Tôi cố ý đi đến tiệm bán bữa sáng có dinh dưỡng nhất ở Nam Châu để mua cho Diệp Chính Thần, xếp hàng nửa giờ mới mua được hai bát cháo Bát Bảo phong phú dinh dưỡng cùng một ít gia vị trang trí phía trên, vì sợ cháo lạnh tôi ôm bữa sáng ở trong ngực, chạy thẳng về không dám trì hoãn.

Cửa thang máy bệnh viện đứng rất nhiều người, có bệnh nhân, cũng có cả người nhà. Trong đám người, có một vị trung niên phá lệ hấp dẫn ánh mắt của người khác, ông ăn mặc quần áo bình thường đơn giản, nếp nhăn ở lông mày sâu như khe rãnh, ít nhất cũng năm sáu chục tuổi, nhưng đứng thẳng tắp, làm người khác có cảm giác áp bách, không dám nhìn thẳng vào dung mạo của ông. Bên cạnh ông đứng là một phu nhân nhìn không quá 40 tuổi, quần áo khéo léo đơn giản, mặt mày nhẵn nhụi, khí chất dịu dàng, lúc tuổi còn trẻ nhất định là một mỹ nữ.

Tôi không khỏi nhìn phu nhân này vài lần, cảm thấy ở nơi nào đã gặp qua, nhất thời lại nghĩ không ra, tôi đang cẩn thận nhớ lại, tiếng chuông điện thoại vang, tôi luống cuống tay chân tìm điện thoại.

Di động vừa nhất mới nghe, tiếng người kia la hét như đòi mạng."Em chạy đi đâu vậy? Như thế nào vẫn chưa trở lại?"

Khả năng tiếng nói có chút lớn, vị trung niên hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi vội che lại microphone, nhỏ giọng nói: "Em đi mua cháo Bát bảo nổi danh nhất Nam châu cho anh, không phải anh rất muốn nếm thử."

"Diêu nhớ chúc phô?" (chẳng biết là cháo gì nữa)

"Ân "

"Không phải là rất xa?! Anh không muốn ăn cháo, nhanh trở về."

"Không xa, em đang trở lại... Anh không muốn ăn cháo, vậy anh muốn ăn cái gì?"

"Thế mà còn hỏi, đương nhiên là em ."

Người này, tôi thật muốn bóp chết anh qua điện thoại, nhất thời oán giận, tôi quên cả hạ giọng."Có phải anh muốn nằm ở bệnh viện Tổng cục không?!"

"Em bỏ được sao?" Diệp Chính Thần dõng dạc hỏi tôi.

"Em ước gì bác sĩ Lâm hiện tại sẽ đưa anh đi..."

"Anh bỗng nhiên rất muốn ăn cháo, đặc biệt muốn ăn."

Tôi che miệng cười trộm. "Đúng rồi, anh cùng bác sĩ Lâm có phải là quen nhau không?"

"Phải, anh ta là đồng học hồi đại học."

"Đồng học? Thế anh ấy cũng học quân y?"

Ông già lại liếc mắt xem tôi một cái, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lợi hại có loại hiểu rõ thế sự.

"Trước kia đúng, chuyển nghề sau đó lại về Nam Châu." Diệp Chính Thần nói.

Thang máy đến, mọi người lục tục vào thang máy, chỉ còn lại đôi vợ chồng kia, bọn họ vẫn lẳng lặng chờ, giống như đang đợi tôi vào trước, tôi ngược lại có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng cúi đầu, Ngượng ngùng, tôi đi cầu thang bộ."

Tôi xoay người đi về phía cầu thang bộ, tiếp tục nói điện thoại."Tại sao anh ấy tới Nam Châu?"

"Anh làm sao mà biết, có thể mỹ nữ ở đây nhiều đi."

"Không biết?!" Anh mà không biết, chỉ hay nói giỡn!"Anh chờ đấy, chờ em lên lầu chậm rãi thu thập anh!"

"Anh đã chặt đứt ba cây xương sườn, chịu không nổi nghiêm hình tra tấn đâu."

"..."

Ai! Biết rõ anh lại sử dụng khổ nhục kế, tôi vẫn không chịu được mà đau lòng.

Tắt máy, tôi một đường chạy lên cầu thang, vọt vào phòng bệnh của anh."Anh còn không nói thật, xem em đem anh xương sườn còn lại..."

Câu nói kế tiếp không ra.

Bởi vì trong phòng bệnh ngoài Diệp Chính Thần, còn có hai người, vị trung niên khí độ bất phàm cùng phu nhân dịu dàng kia.

Nghe thấy tôi nói chuyện, anh xoay người nhìn tôi

Một cái chớp mắt điện quang hỏa thạch, tôi lập tức đoán được vợ chồng trước mắt là ai, miễn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn dùng cháo trong lòng đập lên đầu.

Đương nhiên, trước khi đập tôi cố gắng nhớ lại tại trước cửa thang máy nói cái gì, thấy không có gì đặc biệt không thể nói, ngoại trừ "Anh chờ, chờ em lên lầu chậm rãi thu thập anh!"

Tôi bình thường thật ôn nhu , tôi có thể thề với trời!

Tình cảnh này, tôi cho rằng biện pháp tốt nhất chính là tôi làm bộ như thật kinh ngạc, nói: thật xin lỗi, tôi đi nhầm phòng. Sau đó, bỏ trốn mất dạng.

Vừa muốn mở miệng, Diệp Chính Thần thanh hắng giọng, giới thiệu nói: "Cha, mẹ, cô ấy chính là Bạc Băng, bạn gái con."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui